Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 778: Hình như có chỗ nào không đúng

Hứa Tiểu Lan rất tán thành mà gật gật đầu, sau đó tiếp lời: "Cũng không uổng công học cái câu muốn lấy da hổ làm cờ." (Chỉ tình trạng cực kỳ hưng phấn)

Đúng lúc này, con hồ ly khoác lên da ổ kia đã đi tới bên cạnh An Lâm.

Nó thấy bộ dáng xinh đẹp không phàm tục của Hứa Tiểu Lan thì hai mắt không khỏi sáng lên.

Thú hoang và nhân loại cũng có ngăn trở chủng tộc, dù cho có một người như tiên nữ xuất hiện, thú hoang bình thường cũng chỉ cảm thấy dáng dấp đẹp mắt, không có ý nghĩ khác.

Nhưng mà hồ ly thì khác, quan niệm thẩm mỹ của hồ ly tinh giống với nhân loại, đó cũng là lý do tại sao hồ ly tinh thích biến thành dáng vẻ của nhân loại, chúng nó cực kỳ công nhận và hướng tới vẻ đẹp của nhân loại.

Ngũ quan của Hứa Tiểu Lan cực kỳ tinh xảo, da trắng như ngọc, dưới sự tẩm bổ của huyết mạch Chu Tước và huyết mạch Chân Long, khí chất càng thêm cao quý và xuất trần, giống như nữ thần giáng trần.

Cô chỉ đứng ở đó thôi, thì đã vô cùng cảnh đẹp ý vui.

Hồ ly nhìn thấy người đẹp tuyệt thế như thế, làm sao có thể nhịn được.

Nó vừa ra tay, thế mà lại là chiêu giết người.

Nó quay đầu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

"Hồ gia đang nói chuyện có đến lượt cậu xen vào không? !"

Trong chớp mắt ấy, hồ ly cảm nhận được sự tuyệt vọng và cái chết bao phủ toàn thân.

Nhân loại bị con hồ ly này để mắt tới cũng không ít, xem như cô gái kia xui xẻo.

Bàn tay trắng nõn như ngọc còn chưa đụng vào hồ ly, đầu của hồ ly đã nổ tung giống như dưa hấu.

Lúc này hắn chu môi huýt sáo một tiếng, cười híp mắt đi đến trước mặt Hứa Tiểu Lan: "Tiểu mỹ nhân, tới thành Lạc Hổ làm gì vậy? Hồ tôi là bá chủ một phương của thành Lạc Hổ, có chuyện gì thì bản Hồ gia có thể giúp cô, ha ha ha. . ."

Nó còn chưa có phản ứng, chưởng kình kèm theo sức lực kinh khủng đè ép bóp méo không gian.

"Có thể giúp đỡ? Vậy anh có biết nguyên nhân Ác Linh Thú Ngục bạo loạn không?" An Lâm đột nhiên chen miệng nói.

Lại có rất nhiều Thú tộc lén lút đứng ngoài quan sát, có rất nhiều nụ cười cười trên nỗi đau của người khác lộ ra.

Nhưng mà, một bàn tay như bạch ngọc tới còn nhanh hơn.

Hồ ly không nói được một câu, thân thể không đầu lung lay, trực tiếp ngã xuống.

Hồ ly trừng An Lâm một cái, hai móng vuốt trực tiếp chém về phía cổ của hắn như thanh đao, tốc độ quá nhanh giống như một cái bóng, mang theo tiếng xé rách không khí sắc bén.

Thú tộc vây xem hít sâu một hơi, có chút kính sợ nhìn về phía cô gái vừa ra tay.

Ầm!

Hứa Tiểu Lan mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn hồ ly, khẽ hừ một tiếng: "Dám ra tay với An Lâm của tôi? Không biết sống chết!"

An Lâm phất tay áo, vẻ mặt không có vấn đề mà nói: "Không sao, thứ kỳ Dục Linh vô dụng này, cấp bậc quá thấp, có hỏi thì đoán chừng cũng không biết tình hình."

"Tiểu Lan uy vũ!" An Lâm cũng vỗ tay theo, nhưng mà chẳng biết tại sao, hắn cảm giác có chút là lạ, hình như nội dung cốt truyện không đúng chỗ nào.

Rất nhiều Thú tộc bắt đầu nhìn về nơi khác như không có việc gì, thích hên tránh xấu là bản năng của thú hoang. Tuy chúng nó khát máu thích giết chóc, nhưng cũng không biết rõ sự chênh lệch thực lực kinh khủng, còn không công đi chịu chết.

Có những Thú tộc nhát gan hơn, ví dụ như những Chuột tộc, đã sợ đến mức trực tiếp chạy đi, chạy trối chết, sợ bị giận chó đánh mèo.

"Làm trực tiếp?" Tiêu Trạch có chút mờ mịt mà nhìn An Lâm một cái.

Hồ gia kỳ Dục Linh bị một chưởng đánh chết ngay sao? Tuyệt đối không thể gây chuyện với cô gái này!

Người ẩn núp, nghe hình như rất cao cấp.

Gián điệp tình báo cái gì chứ,

An Lâm lại đưa mắt nhìn sang vùng đất trung tâm của tòa thành nhỏ này: "Đi, chúng ta đi Phủ Thành Chủ!"

"Cô thật thô bạo, uy vũ!" Tiêu Trạch nhìn tới mức hai mắt sáng lên, bắt đầu vỗ tay.

Đương nhiên, ngoại trừ đám người điên trong Ác Linh Thú Ngục.

"Thầy, vậy bây giờ chúng ta đi đâu, có cần đi ẩn núp ở nơi tập trung nhiều người để nghe ngóng thông tin không?" Tiêu Trạch mở miệng hỏi.

An Lâm liếc mắt, tức giận nói: "Ẩn núp nghe ngóng thông tin? Cậu đang đùa tôi à? Chỉ có người yếu mới lựa chọn cách này! Cường giả bình thường đều làm trực tiếp!"

Hứa Tiểu Lan có chút xấu hổ mà nói: "Ngại quá, lúc nãy tức giận, còn chưa hỏi ra thông tin thì đã đập chết nó rồi."

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Có thể nói ra những lời này thì thực lực của nhân loại này rất đáng sợ.

Cấp bậc quá thấp? Các Thú tộc vây xem lại hít vào một ngụm khí lạnh.

Cũng là bởi vì ở trước mặt thế lực khổng lồ nào đó, bọn họ không có sức để chống lại, cho nên mới lựa chọn dùng cách ẩn núp, ở bên cạnh để thu thập thông tin.

Có người sẽ không cẩn thận mà bị phát hiện, sau đó bị giết chết.

Có người thì sẽ làm rất cẩu thả, hoặc là chậm rãi bò lên địa vị cao, thuận lợi đánh cắp thông tin bí mật.

Cách đó cần nhiều thơi gian, cũng phải tốn rất nhiều sức lực.

Trong cái thành nhỏ này, người hiểu lý lẽ nhất chính là thành chủ.

An Lâm cũng không rảnh rỗi để chơi trò ẩn núp.

Chẳng lẽ muốn hắn dùng thân phận bình thường để tiếp cận thành chủ, sau đó chậm rãi lấy được niềm tin của thành chủ, sau đó moi lấy thông tin? Đừng có nói giỡn!

Nếu thật sự muốn biết chuyện gì, thì cứ trực tiếp đánh thành chủ một trận là được rồi!

Thành chủ không muốn nói? Vậy thì tiếp tục đánh, đánh tới khi nó phục mới thôi!

Dòng điện kinh khủng chạy trên người nó, giật đến mức khiến cả người nó run rẩy, lông cũng bị điện giật cháy.

"A!" Hổ lông vàng kêu thảm một tiếng.

Ánh điện sáng chói phát ra từ trong tay Hứa Tiểu Lan, giáng xuống thân thể hổ lông vàng.

Đùng đùng. . .

"Điện!" An Lâm mở miệng nói.

"Tôi, tôi không biết gì hết!" Hổ lông vàng hét lớn.

Toàn thân An Lâm mang áo trắng, thân thể giống như phi kiếm, cứ thế mà phá tan lĩnh vực phong trấn màu vàng, giáng xuống một quyền!

Ầm ầm! Trời đất nổ vang.

"Ngao. . ."

Hổ lông vàng kêu to một tiếng đau khổ, rơi xuống từ không trung.

Trên mặt đất, hai tay tinh xảo của Hứa Tiểu Lan bấm một pháp quyết Long tộc.

Giữa không trung đột nhiên ngưng tụ ra từng dây xích nước, giống như con rắn nước mà quấn quanh thân thề khổng lồ của hổ lông vàng.

"Rống! Thả ta ra!"

Hổ lông vàng liều mạng giãy giụa, xiềng xích nước lại càng ngày càng chặt, căn bản là không có cách nào tránh thoát.

"Đã bảo ngươi đừng chạy trốn, ngươi lại không nghe, cớ gì phải vậy?" An Lâm nhanh nhẹn đáp xuống, nhìn về phía hổ lông vàng, mở miệng nói, "Tại sao Ác Linh Thú Ngục lại bạo loạn, nói hết những chuyện ngươi biết ra."

Toàn thân hổ lông vàng bộc phát ra vô số phù văn màu vàng, trong nháy mắt bao phủ phạm vi trăm trượng xung quanh, thế mà lại là lĩnh vực phong trấn hiếm thấy.

Cái bóng màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hổ lông vàng, giáng xuống một quyền.

Một con hổ lông vàng có hai cánh màu vàng chạy trốn về nơi xa.

"Rống!"

Ở phía bắc thành Lạc Hổ, một tiếng nổ đột nhiên truyền đến từ phủ thành chủ.

Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, làm chuyện gì cũng thuận tiện.

"Nói hay không?" An Lâm tiếp tục nói.

"Tôi thật sự không biết!" Vẻ mặt của hổ lông vàng oan ức.

Ầm ầm!

Hứa Tiểu Lan tự giác đánh sét vào người hổ lông vàng.

"Nói hay không?"

"Tôi không biết gì cả, tôi phải nói cái gì chứ?"

Ầm ầm!

Hổ lông vàng hấp hối.

"Nói hay không?"

Hổ lông vàng: ". . ."

"Được rồi, tìm nhà tiếp theo đi, có lẽ cái con hổ này thật sự không biết." An Lâm thở dài một hơi.

Hổ lông vàng vui vẻ trong lòng.

"Giết chết nó đi, da hổ rất đẹp mắt. . ." An Lâm nói bổ sung.

Thân thể của hổ lông vàng chấn động: "Đừng! Đại nhân tha mạng! Tôi nói! Bây giờ tôi sẽ nói hết những gì tôi biết!"

An Lâm cười ha ha: "Mau nói đi!"

Không thành thật, giật điện một cái là thành thật ngay, nếu thực sự không được, thì lại hù dọa một chút, xem ra câu này rất đúng.

"Cụ thể là có chuyện gì xảy ra thì ta thật sự không biết! Nhưng mà Cốt Ngọc Tiên Trùng đã phát ra lệnh triệu tập, cho đám thành chủ Hóa Thần kỳ bọn tôi tới thành lớn trung tâm Thú Ngục vào hai ngày sau, tập hợp ở thành Bạch Hổ. Tôi chỉ biết có thế thôi!"

Hổ lông vàng run lẩy bẩy, mở miệng nói.

An Lâm nghiêm túc nhìn vẻ mặt của hổ lông vàng, sờ lên tấm gương nhỏ nhắn trong túi, truyền âm nói: "Ma kính, lần này hổ lông vàng không có nói láo chứ?"

"Không có." Kính Chu Tước mở miệng nói.

An Lâm gật đầu, thuận tay đòi tọa độ thành Bạch Hổ từ hổ lông vàng.

Lúc này hắn mới đưa mắt nhìn sang Tiêu Trạch: "Đi thôi, chúng ta đi thành Bạch Hổ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận