Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 779: Mê quyết chiến sống còn

Thành Bạch Hổ nằm ở vùng trung tâm Ác Linh Thú Ngục, là một trong trăm thành Thú Ngục.

Nó được xây dựa vào một dãy núi lớn, cũng không tinh xảo, là một loại thành trì vô cùng mênh mông có phong cách cổ xưa, hùng hồn đại khí.

Kéo dài về hai phía Nam Bắc hơn mười dặm, kéo dài hơn trăm dặm về phía Đông Tây, đủ loại hình thù kiến trúc kỳ lạ đứng lặng ở giữa, có gian phòng lớn cao đến gần ngàn trượng, cũng có phòng nhỏ chỉ mười mấy cm.

Đường đi vô cùng rộng lớn, Thú tộc trên đường phố lại còn vô cùng kỳ quặc.

Có thú khổng lồ cao gần ngàn mét, mỗi một bước nó đi đều có thể khiến mặt đất rung động kịch liệt, rất nhiều thú dữ tránh không kịp mấy con thú khổng lồ này, sợ bị dẫm lên.

Cũng có mấy loại thú bông lù xù, chúng nó sống ở phiên chợ giống như mấy tổ ong. Đủ loại kỳ lạ, sinh hoạt chung một chỗ một cách hài hòa và kỳ lạ, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ kỳ lạ.

Đây mới thật sự là thú thành.

Hoàn toàn không giống với những tòa thành thiết kế theo nhân loại.

Gà trống gai đen có đôi mắt lé, ánh mắt sắc bén: "Nhìn ngươi thì sao?!"

"Thử bà nội mày, đồ con gà!" Gấu xám hét lớn một tiếng, bỗng nhiên nhào về phía gà trống gai đen.

Ánh mắt của gấu xám trầm xuống: "Ngươi nhìn cái gì đó?"

"Thử thì thử! Ha ha ha!!!" Gà trống gai đen vỗ cánh, tiếp tục khiêu khích, hơi thở bộc phát ầm ầm, rõ ràng là cường giả kỳ Dục Linh.

Nhóm Thú tộc vây xem không cảm thấy kinh ngạc, loại chuyện này thường xuyên xảy ra ở thành Bạch Hổ, chỉ trong một ngày là có thể xảy ra trên trăm chuyện giết hại này, mọi người cũng quen rồi.

Lại có một trận chiến đấu kịch liệt bùng nổ.

Ba người An Lâm, Tiêu Trạch, Hứa Tiểu Lan vừa xuất hiện ở thành Bạch Hổ thì đã thấy một cuộc tàn sát.

"Ha ha ha... Đồ đần độn!" Gà trống gà đen vung cánh, không sợ chút nào mà nhào về phía gấu xám!

Mới vừa thấy cuộc tàn sát trâu lông dài xong, một con gấu xám to lớn và một con gà trống to lớn có lông gai đen đã liếc mắt nhìn nhau trong lúc lơ đãng.

Một con trâu lông dài cao trăm trượng, không cẩn thận trượt chân, giẫm chết một con ong đỏ vừa lớn vừa béo đang mua sắm hoa quả rồi. Sau đó nó khiến cho hàng ngàn con ong đỏ nuốt chết, bị gặm sống thành một khung xương.

"Thử nhìn tôi lần nữa xem?" Hai móng vuốt của gấu xám vỗ ngực.

An Lâm thấy thế thì mờ mịt, vậy mà cũng bắt đầu quyết chiến sống còn sao?

Nó đã nhận ra ánh mắt của gà trống không tốt lành gì.

Nóng nảy như vậy sao?!

Ầm ầm...

Một Thú tộc đám ăn dưa đang muốn rời đi, ấy, có trò hay để xem, mọi người dừng bước, tiếp tục quan sát cuộc chiến say sưa ngon lành.

"Cũng bình thường thôi, mày thật sự cho rằng mày trâu bò lắm sao?" Một con ngựa đen đứng thẳng như người, tay chống lấy trường đao hừ lạnh nói, mang vẻ mặt khinh thường nhìn gà trống gai đen.

Gà trống thắng, vỗ vỗ cánh, dùng vẻ mặt bễ nghễ nhìn bốn phía: "Còn có ai nữa không? Còn có ai dám nhìn thẳng vào mắt của tôi không? Có ai nhìn tôi thử một chút xem?!"

Một đám Thú tộc ăn dưa đang muốn rời đi, không ngờ lại tiếp tục bùng nổ xung đột, nhiều Thú tộc vẫn cứ không đi được.

Cuộc chiến kết thúc, thu lại thi thể của kẻ địch, hình như là truyền thống của Thú tộc.

Sắc mặt của ngựa đen lại không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng thở dài: "Thôi, lúc đầu cũng không muốn ra tay, nhưng sao mày lại không biết trời cao đất rộng như thế?"

Sau cùng, gà trống gai đen dùng gai đen trên người, đâm xuyên qua đầu gấu xám, giết nó ngay trên đường, sau đó dùng thu thi thể của gấu xám vào nhẫn không gian.

Thú tộc vây em sợ hãi rồi, đó là hơi thở của nguyên thú Hóa Thần!

Hơi thở cực kỳ mạnh bộc phát ầm ầm, thẳng tận trời cao!

Ầm ầm!

Nghe nói làm như vậy, là vì sau này có thể lấy thi thể ra để giả ngầu với người khác, nhìn đi, đây chính kẻ đần độn mà ta giết lúc trước!

Ngay cả Hứa Tiểu Lan cũng không nhịn được mà nói bậy: "An Lâm, em cảm thấy nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây, thì có thể xem phim cả ngày..."

An Lâm cũng cảm thấy rất khó hiểu, sao lại đánh nhau rồi, Thú tộc chỗ này đều hung hăng vậy sao?

Hơi thở mạnh mẽ của gà trống làm các Thú tộc xung quanh khiếp sợ.

Thời khắc này, gà trống cao ngạo giống như một con đà điểu.

Gà trống cảm thấy mình bị xem thường, lập tức hơi thở tăng vọt!

Ngựa đen khẽ cười một tiếng, mang vẻ mặt không có vấn đề gì mà nói: "Nhưng tao không có hứng thú chọi gà."

Gà trống nghe vậy thì lập tức đưa mắt nhìn sang ngựa đen: "Thế nào? Mày không phục à, muốn đánh một trận không?"

Con ngựa đen này lại là cường giả cảnh giới Hóa Thần! Với loại cảnh giới này thì cho dù ở thành Bạch Hổ thành, thì cũng là nhóm có trình độ cao nhất, khó trách con ngựa đen này lại hội nói như vậy.

Nó thật sự có không coi con gà trống ở trong mắt.

Rất nhiều Thú tộc nhao nhao, dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn về phía gà trống, ngay cả mấy người An Lâm cũng đưa mắt nhìn sang gà trống, tò mò con gà trống sẽ chọn cách gì để chạy trốn.

Gà trống gai đen là linh thú giống chim, nói về tốc độ, là linh thú có hi vọng chạy trốn khỏi tay ngựa đen.

"Ta đm con ngựa ngươi! Ha ha ha... Coi nhẹ sống chết, không phục thì làm!"

Vượt ngoài dự đoán của An Lâm, vậy mà gà trống gai đen không có lựa chọn chạy trốn, mà chủ động nhào về phía ngựa đen!

Nó mở hai cánh ra, vô số gai đen giống như lưỡi kiếm sắc bén bắn ra, tốc độ cực nhanh, giống như từng luồng phi kiếm đáng sợ, mang theo uy năng chặt vàng cắt sắt.

Mạnh quá!

Nhanh quá!

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm: "..."

"Ha ha, xin lỗi mà có tác dụng, thì nắm đấm để làm gì?" Trâu đầu người cầm Lang Nha bổng, nhe răng cười.

An Lâm mờ mịt một chút, rất lễ phép mà xin lỗi theo bản năng: "Thật sự xin lỗi, là tôi đường đột, nói lời không phù hợp."

"Nhân loại, cậu đã nói câu đó thì tôi cũng không thể xem như không nghe được! Câu nói của cậu đã chửi luôn tôi rồi!" Một con trâu đầu người đứng cách An Lâm không xa, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn An Lâm.

An Lâm vừa dứt lời, một luồng sát khí cuốn tới.

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Ha ha, vừa lúc đang muốn nấu canh gà vào cơm tối hôm nay, lần này có rồi." Ngựa đen thu trường đao lại, vui tươi hớn hở nói.

Nó cất gà trống to lớn bị chém thành hai nửa vào nhẫn không gian, sau đó nghênh ngang rời đi, để lại bóng lưng lả lơi mà ngầu cho các thú.

"Thầy, con không hiểu, vì sao gà trống không trốn?" Tiêu Trạch nhìn mà mặt mờ mịt.

An Lâm cũng rất khiếp sợ, gà trống kia đổi mới cái nhìn tu tiên của hắn: "Còn tưởng rằng gà trống sẽ có chiêu ẩn giấu gì, hóa ra là xông tới tặng canh gà à?"

"Khả năng này có đáng cân nhắc không?" Hứa Tiểu Lan suy đoán.

Sau đó, cô lại bùi ngùi mãi thôi: "Trước kia em còn nói với đại năng nào đó về Thú tộc nơi này, thần hồn của bọn nó có thiếu hụt loại quan điểm khịt mũi coi thường, em cảm thấy đó là do kỳ thị khu vực mà thôi. Nhưng mà bây giờ... Em lại có chút tin..."

An Lâm gật đầu đồng ý: "Không sai, thú loại nơi này đều thích nóng nảy, thích đánh nhau phải không, một lời không hợp thì quyết chiến sống còn, thật sự vô cùng khó tin chủng tộc này cho tới bây giờ còn chưa bị tiêu diệt sạch."

Các con thú: "..."

Gà trống còn mang đôi mắt lé, hai mắt mở trừng trừng, ngay sau đó thân thể bị chia thành hai nửa, máu vẩy trời cao.

Ánh đao chói mắt hiện lên, gai đen tan vỡ như đậu hũ, sau đó xẹt qua thân thể gà trống.

Ngựa đen rút trường đao ra, chém gà trống một cái!

Giờ khắc này, bóng của gà trống gai đen trở nên cao to ở trong mắt chúng.

Các thú đều giật mình.

"Đến đi, các huynh đệ, nơi này có ba tên nhân loại có ý kiến với thú tộc chúng ta! Nói rất nhiều lời khó nghe, mấy người nói xem, chúng ta nên làm gì?!" Trâu đầu người hét lớn.

"Ha ha, đương nhiên là giết bọn chúng!"

"Không đúng, Xà Vương, chúng ta nên ăn bọn chúng!"

"Ăn bọn chúng? Vóc dáng của nhân loại nhỏ như vậy, sao mà chia?"

"Tôi ăn đầu!"

"Tôi ăn tim!"

"Tôi muốn xương cốt, đừng có ai giành với tôi, gâu!"

Một đám Thú tộc xem náo nhiệt không hề rời đi, lúc này nhao nhao đứng dậy, dùng ánh mắt nóng rực nhìn qua An Lâm, Hứa Tiểu Lan và Tiêu Trạch.

An Lâm có thể nhìn thấy một ý chiến đấu khó mà ngăn chặn trong mắt bọn chúng, giống như xem cuộc chiến trước đó đã khiến chúng nó ngứa ngáy trong lòng, cho nên cũng muốn trút ra một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận