Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 781: Vạn thú tuần tra trên không

Bên cái hồ vắng vẻ nào đó trong thành Bạch Hổ.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Tiêu Trạch vây quanh cái chảo, ăn đồ ăn tự nấu.

Lúc đầu ba người nghĩ nhấm nháp món ăn đặc sắc của Ác Linh Thú Ngục rốt cuộc từ bỏ ý nghĩ kia.

Dù đồ ăn của bọn chúng tốt cỡ nào, thì có ngon như đồ ăn của cái chảo không?

Huống chi, đồ ăn của bọn chúng còn kỳ dị quái lạ như vậy!

Dùng người một nhà làm đồ ăn còn chưa tính, vậy mà cũng lấy con sên ra ăn, thật không biết giới hạn của khẩu vị bọn họ ở đâu!

Lần này là Hứa Tiểu Lan xuống bếp, làm một phần nồi cá tỏa nhiệt biến ảo năm vị!

An Lâm, Tiêu Trạch ăn cá đó thì đúng là cảm thấy năm vị thơm cay giòn chua dễ chịu, mùi vị đó giống như là cầu vồng! Sự ngon miệng bao phủ toàn thân, khiến toàn bộ thân thể đều bắt đầu run rẩy!

Vậy mình kêu cô, để cô lệnh cho thầy dạy!

An Lâm cảm thấy có lẽ mình thu một đồ đệ giả rồi, sao đột nhiên lại đâm tim thầy chứ?

Mấy ngày nay ở chung, xem như cậu đã thấy rõ, Hứa Tiểu Lan mới thật sự là người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, khen Tiểu Lan ở trước mặt thầy, điên cuồng kiếm thiện cảm, càng lợi cho sự phát triển của bản thân.

Tiêu Trạch bấm like vì sự thông minh của mình.

"Thầy, con người con sẽ không nói dối, chỉ nói lời thật lòng mà thôi."

"Đúng rồi, ngày mai sẽ là lúc Cốt Ngọc Tiên Trùng triệu tập cường giả Hóa Thần, chúng ta cần chuẩn bị gì không?" Hứa Tiểu Lan mở miệng nói.

"Tuyệt quá! Tài nấu nướng của cô còn hơn cả thầy, thức ăn này là món ăn ngon nhất trên đời!" Tiêu Trạch khen không dứt miệng.

Tiểu Lan nhìn thấy vẻ kinh ngạc của An Lâm, cũng không nhịn được mà bật cười, gắp một chút thịt cá vào chén An Lâm, an ủi: "Ăn chút thịt cá bớt giận đi."

Tiêu Trạch dựa vào lí lẽ biện luận, đúng là không sợ hãi chút nào.

An Lâm trợn mắt nhìn Tiêu Trạch một cái: "Ở trước mặt tôi, cậu nói lời đó thì lương tâm có đau không? Uổng công trước kia tôi một mực làm đồ ăn cho cậu ăn!"

Ha ha ha... Tuyệt quá!

Hổ lông vàng đã bị Hứa Tiểu Lan gieo mồi lửa Thánh Viêm, một khi làm ra chuyện trái lòng với Hứa Tiểu Lan, mồi lửa trong cơ thể sẽ lập tức bộc phát, đốt nó thành tro bụi.

Về sau nhờ thầy dạy mình công pháp, nếu thầy không dạy thì sao?

Đám người An Lâm chờ đợi đám người hổ lông vàng đến, sau đó ngụy trang thành dáng vẻ tùy tùng của nó, tiếp cận Cốt Ngọc Tiên Trùng, nhìn xem Thú tộc cấp bậc Phản Hư này muốn làm chuyện lớn gì.

Đương nhiên An Lâm sẽ không bởi vì chuyện này mà tức giận, nhưng mà đồ đệ đột nhiên không nịnh nọt hắn nữa, khiến hắn có chút không quen mà thôi. Thật ra, có thể ăn được đồ ăn mà Tiểu Lan tự mình làm, vui còn không kịp, sao mà không vui chứ!

"Không có việc gì, đến lúc đó chúng ta hành động với hổ lông vàng là được, nếu thật sự cần chuẩn bị gì, vậy thì hâm nón thân thể, sau đó chuẩn bị đánh nhau thôi!" An Lâm cười nói.

Lại có cuộc chiến nổ ra trong thành Bạch Hổ.

Giống như một tòa thành quỷ sinh động!

Cường giả Ác Linh Thú Ngục, dưới tình huống cùng cảnh giới, bàn về chiến lực thì có thể xếp hạng năm vị trí đầu trên đại lục.

Ban đêm, khắp nơi trong cả tòa thành là tiếng động kỳ quái.

Ầm ầm! Một tia sét màu trắng từ trên trời giáng xuống, mang theo uy năng xua tan vạn tà.

Cốt Ngọc Tiên Trùng cũng là kỳ Phản Hư, hẳn có cơ hội tiếp xúc chuyện bí ẩn như bạo loạn trong Ác Linh Thú Ngục, cho nên lựa chọn tiếp cận nó, thì sẽ có thu hoạch.

Đó là một con rết khổng lồ toàn thân có sét quẩn quanh.

Có cường giả kỳ Hóa Thần ra tay!

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều có mấy phần hứng thú.

Tiếng ngáy như sấm, như trẻ sơ sinh khóc nỉ non, còn có một số tiếng động bén nhọn hoặc là thong thả hoặc là kỳ ảo... Rõ ràng Thú tộc tới lui trên đường rất ít, tiếng động lại nhiều như phố xá sầm uất.

Bây giờ xem ra, cái xếp hạng chiến lực này cũng không phải là không có lý.

Ở chỗ này, cường giả nào mà không phải đạp lên trên một đống thi thể để đi tới.

Chiến đấu không ngừng, dễ dàng chết sớm, nhưng cũng sẽ sinh ra cường giả đáng sợ cực kỳ giỏi về chiến đấu và giết chóc.

Ầm ầm!

Hình như hắn có chút hiểu, vì sao thành Bạch Hổ - một trong trăm thành Ác Linh Thú Ngục, lạ có lối kiến trúc thô kệch như thế rồi. Mỗi ngày trong thành đều có cuộc chiến lớn, nếu như kiến trúc quá tinh tế bị dư âm của cuộc chiến phá hủy, vậy cũng không đáng để làm!

An Lâm thật sự không biết phải hình dung bọn Thú tộc này như thế nào, đây đã là cuộc chiến mãnh liệt thứ 27 trong đêm nay, kẻ ra tay ít nhất là Linh thú có tu vi kỳ Dục Linh.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan ngồi trên gạch ngói của lầu các nào đó, ngắm nhìn ánh lửa xa xa.

Rất nhanh, cột lửa nóng rực giáng xuống từ trên trời, đánh ầm ầm về hướng Ngô Công!

Một con ngựa bay lửa đã gia nhập chiến trường.

Sương đen quanh quẩn, một con trăn khổng lồ có thân thể dài ngàn mét cũng bắt đầu xuất hiện, nhào về nơi chiến đấu kịch liệt nhất.

Trong phút chốc ngắn ngủi, nơi đó đã diễn biến thành ba con Nguyên thú Hóa Thần, mười mấy con Linh thú kỳ Dục Linh đánh nhau lộn xộn.

Ngay sau đó, một con sư tử người thân cao trăm trượng cầm cái búa khổng lồ đi ra từ một cái nhà to: "Đánh bà nội mày, muộn như vậy rồi, có để cho ông đây ngủ hay không hả?!"

"Ngủ bà nội mày! Không phục thì đánh đi!" Trong cuộc giao chiến, con trăn khổng lồ màu đen cười mỉa nói.

"Ha ha... Ông đây giết chết mày!" Sư tử người cầm búa khổng lồ cứ như vậy mà gia nhập cuộc chiến, quyết đấu sống còn với con trăn khổng lồ màu đen.

An Lâm: "..."

Tiêu Trạch mở to hai mắt, hiển nhiên cũng cảm thấy khó có thể hiểu được: "Một cuộc chiến sống còn cứ như vậy mà bắt đầu sao? Những Thú tộc này quả nhiên đều là kẻ điên!"

Ba người không dám làm bậy.

Tuy không biết kẻ trong kiệu là cái gì, nhưng chuyện này không trở ngại An Lâm cảm thấy nó rất trâu bò.

Trong dòng thủy triều thú, có bốn con dê người lông đen cao ngàn trượng, đang nâng một cỗ kiệu khổng lồ.

Nhưng mà, thần hồn chi thể không có khả năng không có hơi thở sinh mệnh! Hơn nữa chúng nó vừa xuất hiện, nagy cả trời đất cũng xảy ra sự thay đổi kỳ lạ, chuyện này là sao nữa?

Lúc đầu hắn nhìn thấy thân thể Thú tộc này nửa trong suốt, tưởng rằng là Hư Linh tộc, là thần hồn chi thể.

Ôi... Đó là thứ gì?

Sắc mặt của An Lâm và Hứa Tiểu Lan cùng thay đổi.

Tiêu Trạch thì trực tiếp đứng lên, phóng ra tường phòng hộ Long Tinh màu đen bao bọc ba người lại!

Tiếng ca biến ảo truyền đến, bay bổng trong toàn bộ trời đất.

Đó là tiếng ca không phân rõ giới tính, nhưng lại chạy thẳng tới linh hồn.

Không nghe rõ hát cái gì, nhưng giai điệu cực kỳ êm tai, mang theo sự phập phù, tựa như bay bổng trong đám mây.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Tiêu Trạch cùng đưa mắt nhìn bầu trời, trên mặt bắt đầu lộ vẻ khiếp sợ.

Trên bầu trời, đột nhiên có một con đường cực kỳ rộng lớn giống như con sông dài màu lục xuất hiện.

Trên đường, có mấy vạn con thú hoang nửa trong suốt có hình thái khác nhau, chúng đang chậm rãi đi về phía trước có trật tự, chúng nó tạo thành một thủy triều đáng sợ, lại không có tiếng động nào, cảnh tượng giống như yên lặng.

Điều quan trọng nhất chính là, vậy mà An Lâm không cảm giác được bất kỳ hơi thở sinh mệnh nào trên người chúng.

Tiếng động dần dần biến mất, ánh lửa dần dần ảm đạm, trời đất tựa như chậm rãi biến thành hai màu trắng đen.

Chẳng biết tại sao, cuộc chiến ở xa xa kia hình như trở nên càng ngày càng xa.

Nhưng cuộc chiến đằng xa còn chưa kết thúc, biến cố khác thường lại xuất hiện lần nữa.

"Ừm, cảm giác ôn hòa một chút... Nếu như thật sự nhìn thấy chuyện mà anh nói, sợ là chúng ta cách chân tướng của chuyện này không xa rồi." Hứa Tiểu Lan nhìn về lửa chiến ở xa xa, nhẹ nhàng nói.

"Nhưng trong truyền thuyết, tất cả Thú tộc có tính tình điên cuồng, gặp sinh linh là giết, mà cảnh tượng một lời không hợp là tự sát thì chúng ta vẫn chưa nhìn thấy."

An Lâm xoa xoa cằm, nói: "Thật ra loại chuyện này cũng nằm trong dự liệu."

Gặp loại chuyện kỳ lạ này, khi không xác định rõ tình huống thì không ai dám làm bậy.

Ầm ầm!

Một tia sét trắng lớn bằng vại nước giáng xuống từ trên trời, mang theo uy năng lớn lao, bổ ầm ầm về phía cỗ kiệu to lớn kia.

Con rết kỳ Hóa Thần lúc trước đang chiến đấu ngang nhiên ra tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận