Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 788: Nơi bị ngôi sao áp chế

Đất trời xoay chuyển, không gian thay đổi.

An Lâm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, một lần nữa mở mắt ra, hắn phát hiện bây giờ mình đã đến một nơi cực kỳ xa lạ. Sở dĩ nói xa lạ là vì chỗ trước mặt này không phải là vùng đất Thương Huyết giống như trong tưởng tượng của hắn.

Vùng đất Thương Huyết, cái tên này vừa nghe đã cảm thấy rất tanh mùi máu, khiến người ta có cảm giác chắc hẳn là một nơi hỗn loạn tà ác, nào đâu giống như cảnh tượng trước mắt, bầu trời là một biển sao, vùng đất đen kịch nhấp nhô, vô cùng tĩnh mịch.

An Lâm cảm thấy trong tay mình có ngón tay nhúc nhích, ánh mắt của hắn nhìn sang Hứa Tiểu Lan, phát hiện Hứa Tiểu Lan cũng đang nhìn mình.

"Xem ra, địa điểm hạ cánh sau khi tiến vào sẽ được phân phối ngẫu nhiên, bởi vì chúng ta nắm tay nhau nên không bị tách ra có phải không?" Hứa Tiểu Lan cười nói.

An Lâm cũng rất vui mừng: "Xem ra chúng ta nắm tay nhau là đúng rồi!"

Bốn phía đã không còn người của Thú tộc, chỉ còn sót lại duy nhất hai người họ.

Hứa Tiểu Lan ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt trong suốt phản chiếu ngược biển sao, lại khiến cho ánh mắt của cô càng lấp lánh hơn sao trời.

Ừ, bốn phía hoang vắng trong chớp mắt lại trở thành phong cảnh đẹp.

Tiểu Lan nhìn hồi lâu, vẻ mặt giống như đã cạn lời: "Vài ngôi sao nối với nhau thành một hình tròn, anh liền nói giống như Tiểu Thiên à?"

Xung quanh thật sự rất yên tĩnh, biển sao trên bầu trời lại không biết nói chuyện, vùng đất lại là một vùng tối đen, không có bất kỳ sinh vật sống nào, rõ ràng vô vùng tịch mịch và hoang vắng.

"Tiểu Lan, Tiểu Lan, em mau nhìn về phía đó xem, những ngôi sau kia nối với nhau giống Tiểu Thiên không?" An Lâm chỉ về phía khoảng không sao trời nào đó, cười hỏi.

An Lâm lại mở miệng nói: "Trước tiên chúng ta phải thử xem xung quanh đây có đồ tốt gì đã chứ? Anh nghe nói Thú tộc đi về phía Huyết tinh đều đã chết hết, anh thật sự rất tò mò không biết ở nơi đó có thứ gì."

"Tiểu Lan, em mau nhìn đi, đó là sao Bắc Đẩu."

Cô ấy nhìn một hồi, sau đó dán chặt ánh mắt vào ngôi sao đỏ tươi như máu nào đó trên bầu trời, mở miệng nói: "Hoàng tinh ở phía nam, Huyết tinh ở phía bắc, trước hết chúng ta đi đến nơi hai ngôi sao nối thành một đường, sau đó lại đi về phía Hoàng tinh thì có thể tìm được lối ra rồi."

"Ha ha, Tiểu Thiên chính là hình tròn mà!"An Lâm đắc ý nói.

Thế là hai người bắt đầu đi lại ở nơi kỳ lạ này.

Theo như Cốt Ngọc Tiên Trùng đã nói, lối ra họ muốn tìm chính là ở đó.

An Lâm vô cùng hưng phấn nên biến thành một người đàn ông lắm lời.

"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ lại gọi là bảy ngôi sao hồ lô à?"...

Cũng may, bên cạnh An Lâm có Hứa Tiểu Lan.

Cũng chỉ có Hứa Tiểu Lan mới có thể quen được với loại hành vi mở rộng lòng mình của An Lâm.

Hứa Tiểu Lan liếc An Lâm một cái, sau đó lập tức bước về phía trước.

"...bảy ngôi sau nối liền với nhau, anh liền gọi đã đó là sao Bắc Đẩu à."

An Lâm im lặng.

"Nếu không thì... chúng ta thử bay xem sao? Dù sao thì đi bộ cũng không nhanh bằng bay." An Lâm ngập ngừng một hồi, mở miệng nói.

Hắn vẫn chưa nhìn thấy ngôi sao áp chế có dáng vẻ thế nào nên thực sự rất tò mò.

Trời ơi, chắc không phải chúng ta đi sai cửa chứ? Sao đi lâu như vậy, chuyện gì cũng không xảy ra vậy?" An Lâm cảm thấy rất kỳ lạ nói.

Khóe miệng của Hứa Tiểu Lan hơi giật giật: "Trước đây, anh gọi bọn chúng là người máy gundam, bây giờ lại gọi bọn chúng là bia đỡ đạn, anh thật sự thay đổi rồi!"

Hai người đi vòng quanh ở vùng đất Thương Huyết trong truyền thuyết, nói chuyện câu được câu mất, ngược lại cũng không phát hiện ra một trường hợp nào nguy hiểm.

Vẻ mặt của An Lâm và Hứa Tiểu Lan đầy khẩn trương nhìn theo.

Hai người máy gundam nghe lệnh bắt đầu bay lên trời.

"Mau bay lên trời cho tôi!" An Lâm ra lệnh nói.

"Có thể... chúng ta tương đối may mắn thì sao?" Hứa Tiểu Lan nhướng mày, ánh mắt lại nhìn lướt qua chỗ khác, trừ vùng đất đen xì nhấp nhô ra, thật sự không còn những thứ khác.

Hứa Tiểu Lan chớp mắt: "Cách gì chứ?"

"Ra đây đi, bia đỡ đạn Đạt Nhất, Đạt Nhị!"

Nhẫn không gian của An Lâm lóe lên, hai tạo vật cơ khí lấp lánh màu bạc bắt đầu xuất hiện.

"Không được." Hứa Tiểu Lan lập tức bác bỏ nói: "Anh quên Cốt Ngọc Tiên Trùng đã nói nếu bay trên vùng đất này sẽ bị ngôi sao áp chế à!"

"Nếu không, chúng ta đổi cách khác thử xem?" An Lâm mở miệng nói.

Theo Thú tộc nào đó ngẫu nhiên nhìn thấy tận mắt nói, chính mắt nó nhìn thấy lực lượng ngôi sao giáng xuống, khiến một con Thú tộc bay biến thành thịt vụn. Có một con chim cánh cụt thép cũng là nhìn thấy bạn phi ưng của mình chết, cuối cùng đã từ bỏ đôi cánh, lựa chọn bò đi, trở thành Thú tộc bay duy nhất còn sống sót.

Cốt Ngọc Tiên Trùng từng nói, trong số Thú tộc đi ra, gần như là không có Thú tộc bay.

Qua một phút, không có chuyện gì xảy ra.

An Lâm: "...Lẽ nào cách nói kia là giả sao?"

Hứa Tiểu Lan có phần không chắc chắn nói: " Có phải vì Đạt Nhất, Đạt Nhị không phải là thể sinh mệnh vì vậy nên không bị đàn áp không?"

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, chín ngôi sao liên kết thành vòng tròn trên bầu trời đột nhiên cùng lóe lên.

Lực lượng của những ngôi sao màu trắng nhạt đột nhiên từ trên trời hạ xuống, nhanh đến nỗi vượt qua không gian, mạnh mẽ đâm vào đầu của Đạt Nhất, Đạt Nhị.

Vào giờ phút đó, cái đầu siêu hợp kim có thể so sánh với cảnh giới Phản Hư của Đạt Nhất, Đạt Nhị bị đánh đến lõm xuống, tia lửa điện bắn tung tóe, cơ thể càng giống như đạn pháo ầm ầm rơi xuống đất.

Ầm ầm.

Mặt đất chấn động kịch liệt.

Hai lỗ thủng sâu không thấy đáy xuất hiện trước mặt An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan: "..."

"A! Đạt Nhất, Đạt Nhị của tôi!"

An Lâm lại cười nói: "Thật ra, nó có một câu rất đáng được công nhận: vừa có dị bảo, vừa có thể giết thú đoạt bảo, thật sự quá may mắn rồi!"

Ánh mắt của Hứa Tiểu Lan lộ vẻ suy ngẫm: "Thú tộc vừa tiến vào bí cảnh đều là coi trời bằng vung, tìm kiếm mộng tưởng như vậy sao?"

Tiếp theo đó, ánh mắt của nó nhìn về chỗ khác, sau khi nhìn thấy An Lâm và Hứa Tiểu Lan, mắt nó càng sáng hơn: "Hai cặn bã Hóa Thần trung kỳ? Ha ha, vừa có dị bảo, vừa có thể giết thú đoạt bảo, mình thật quá may mắn mà!"

"Ha ha ha... Xem tôi phát hiện được gì nào? Một ngọn cỏ xanh!" Lúc này một con thú có hình trâu lớn toàn thân đầy lông trắng cười lớn nói.

Hắn lặng lẽ cất Đạt Nhất, Đạt Nhị vào, còn chưa hết rùng mình nhìn những ngôi sao trên bầu trời.

"Xem ra Cốt Ngọc Tiên Trùng nói không sai mà, bay lên trời thật sự sẽ bị ngôi sao trấn áp..."

An Lâm không nhịn được nhớ lại lời của Cốt Ngọc Tiên Trùng, một lần nữa ôn lại những nội dung cần chú ý, chuyện này có liên quan đến tính mạng, nên không được qua loa.

Hai người tiếp tục đi về phía đường thẳng liên kết Hoàng tinh và Huyết tinh.

"Ồ, An Lâm, anh mau nhìn xem, ở đó hơi có ánh sáng xanh!" Hứa Tiểu Lan hưng phấn nói.

Hai người vượt qua một ngọn đồi, nhìn thấy phía dưới có ánh sáng xanh, đó là một ngọn cỏ xanh, thoạt nhìn phẩm cấp cũng không thấp.

"Lợi hại, đây chính là dị bảo trời sinh sao?" Hai mắt An Lâm sáng lên.

Ở nơi này nhìn thấy dị bảo, cũng giống như nhặt được tiền, khiến người ta cảm thấy hưng phấn vô cùng.

Hai người cùng lúc đi gần về phía ngọn cỏ xanh đó, nhẹ tay nhẹ chân, chỉ sợ ngọn cỏ nhỏ kia bị dọa sợ chạy mất.

An Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt và cảm thấy không thể tin nổi.

"Shit... vậy mà lại bị giết chết trong nháy mắt à?"

Đầu của Đạt Nhất, Đạt Nhị hình như hỏng rồi, đang nói lung tung, cơ thể người máy vô thức run rẩy, trên bề mặt cơ thể chúng có tia điện bắn ra tung tóe, ánh điện chạy tán loạn.

An Lâm sốt ruột, lập tức xông tới, ôm lấy Đạt Nhất, Đạt Nhị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận