Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 789: An Lâm đâm mũi sừng trâu

Con thú trâu lớn lông trắng nghe thấy lời nói của An Lâm, lại cười lớn: "Chỉ là rác rưởi Hóa Thần trung kỳ cũng dám nói lời ngông cuồng với Áo Ngưu tao à, tạo sẽ cho bọn bây thấy thực lực thật sự của tao!"

Nói xong, bộ lông trắng trên người nó dựng lên, nguyên khí cuồn cuộn như sóng triều, tu vi Hóa Thần viên mãn được phát ra, hoàn toàn không giữ lại.

Trong bí cảnh này, có thể nói Hóa Thần viên mãn là tu vi cao nhất của tất cả Thú tộc, chả trách con thú trâu lông trắng này lại ngông cuồng như vậy, cũng thật sự có vốn để ngông cuồng.

"Oa! Thực lực rất mạnh, khí tức rất khủng bố!" Vẻ mặt An Lâm không ngừng biến đổi, vô cùng sợ hãi.

"Hừ hà, sợ rồi chứ gì? Chỉ có điều cho dù mày xin tha tao cũng sẽ không tha cho mày. Tao đói bụng rồi, muốn ăn mày." Con thú trâu lông trắng tên gọi là Áo Ngưu kia cười lạnh.

Lĩnh vực toàn thân của nó khuếch tán ra, dao động vô hình bao trùm khắp nơi, từng cái sừng trắng hội tụ ở trong hư không, phát ra ánh sáng sắc bén, vô cùng kinh hãi.

An Lâm hít một hơi kinh hãi: "Cường giả Hóa Thần viên mãn, khủng bố như vậy sao?"

Áo Ngưu rõ ràng cảm thấy rất thích thú với phản ứng của An Lâm, cười lớn nhào về phía An Lâm.

Hai mắt của An Lâm lóe lên ánh sáng trắng, trong tầm nhìn của hắn xuất hiện một sừng trâu từ từ bay tới, tiếp theo đó cơ thể hắn giống như quỷ mị lại tránh được tất cả đòn công kích của sừng trâu.

Trán của An Lâm lấp lóe ánh sáng vàng, hắn phát động toàn diện thần công Địa Liên, nắm đấm được ánh sáng vàng bao phủ, đánh về phía sừng trâu.

Từng sừng trậu bén nhọn lóe lên ánh sáng trắng bén nhọn, xé nát hư không, lao về người đàn ông mặc áo trắng.

"Cái gì?" Vẻ mặt Áo Ngưu biến đổi, sừng trâu trên đầu phát ra ánh sáng trắng rực rỡ, mang theo ánh sáng sắc bén hút hồn, đâm sầm về phía An Lâm.

"Rống! Thằng nhãi không biết tự lượng sức!" Bốn chân của Áo Ngưu chạy tới, đầu nhắm vào An Lâm, lĩnh vực tập trung ra ở phía trên sừng trắng càng ùn ùn kéo đến, điên cuồng đâm về phía An Lâm.

Năng lượng đáng sợ khiến cho vùng đất trong phạm vi ngàn mét bắt đầu nứt ra, lực lượng của lĩnh vực trong nắm đấm như bẻ gãy nghiền nát tất cả, cuốn về phía trước.

"Tiểu Lan, em xem anh đâm mũi sừng trâu thế nào nhé!" An Lâm bước ra, cũng chạy về phía trước.

Ầm ầm!

Xẹt xẹt xẹt...

Hứa Tiểu Lan liếc mắt, lười phải nhìn An Lâm đang truy tìm mộng tưởng bên cạnh, tập trung vào ngọn cỏ xanh nhỏ ở đằng kia, lặng lẽ thi triển pháp thuật bảo vệ cho nó, tránh cho bảo vật bị cuộc chiến liên lụy đến.

Thật vậy, lĩnh vực đâm đến mũi sừng trâu!

Tiếng kêu răng rắc của thứ gì đó vang lên.

Mỗi một chiếc sừng nhọn đều hàm chứa lĩnh ngộ tối cao của Áo Ngưu đối với sừng trâu, đủ để đâm vụn tất cả thân xác của nguyên thú Hóa Thần.

Bên ngoài sừng trâu, bảo bối quý báu nhất của Áo Ngưu kia lộ ra vết nứt...

Nắm đấm và sừng trâu va chạm, phát ra tiếng chấn động cực lớn.

Răng rắc...

Áo Ngưu rống lên thảm thiết, cơ thể giống như bị ngọn núi lớn hết lần này đến lần khác bị va vào, không ngừng hộc máu.

Ầm! Ầm! Ầm!

An Lâm nghe vậy thì dừng nắm đấm, nghiêng đầu nhìn Áo Ngưu: "An Lâm tôi nói lời thì giữ lời, tôi đã nói giết thú đoạt bảo thì phải giết thú đoạt bảo! Chỉ đoạt bảo mà không giết thú thì làm sao được?"

"Làm sao có thể... mày, mày không phải chỉ là Hóa Thần trung kỳ sao? Sao lại mạnh như vậy được?" Áo Ngưu ngã ngược xuống đất, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn An Lâm.

An Lâm nghe vậy cuối cùng cũng hơi động lòng, ngay cả nguyên thú Hóa Thần viên mãn cũng không cách nào lấy được, xem ra bảo vật đó sẽ không quá kém mới đúng.

"Bò!" Áo Ngưu kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể bị lực lượng khủng khiếp hất bay, máu phun ra xối xả.

Vẻ mặt An Lâm xám xịt: "Mày nói cái gì vậy hả? Tao bảo mày lấy nhẫn không gian ra đây!"

Áo Ngưu đang nằm trên mặt đất, nhìn hai cánh tay An Lâm đưa về phía mình thì vô cùng cảm động, nhưng nó suy nghĩ một hồi vẫn có phần không được tự nhiên nói: "Không cần anh kéo, tôi có thể tự đứng lên."

"Được rồi, tao tạm thời tha cho mày một mạng." An Lâm đứng lên, giơ tay ra về phía Áo Ngưu.

An Lâm không nói gì, chỉ bước lên phía trước, cơ thể lóe lên đến trước mặt Áo Ngưu, nắm đấm một lần nữa hạ xuống.

Áo Ngưu nghe vậy thì nước mắt sắp rơi xuống: "Anh tha cho tôi, tôi sẽ dẫn anh đi đến một chỗ tốt, nơi đó có bảo vật thật sự!"

An Lâm nghi ngờ nói: "Có bảo vật mà mày không biết lấy sao?"

Áo Ngưu nghe hỏi vậy thì hơi ngượng ngùng, ánh mắt nhìn sang hướng khác: "Thực lực của tôi không đủ..."

Ánh sáng vàng chớp lóe, năng lượng bùng nổ.

"Tôi, tôi sẽ cho các người tất cả bảo vật trên người tôi..." Áo Ngưu tiếp tục nói.

Áo Ngực bị đập đến sống dở chết dở, đầu choáng váng mắt hoa lên, ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng không nói được một cách liền mạch.

"Cứu... cứu mạng, tha cho tôi, tôi..."

Áo Ngưu lại nước mắt giàn giụa.

An Lâm vô cùng có nhân tính, để lại cho Áo Ngưu một viên linh đan trị thương, sau đó thăm dò nhẫn không gian. Chà, bên trong có một món linh khí, sáu viên linh đan và hai trăm ngàn linh thạch thôi.

Ôi, quá nghèo đi!

An Lâm sắp xếp lại gói đồ của mình một lần nữa. Trong trận chiến ở thế giới nhỏ Phượng Hoàng lần trước, hắn đã vét sạch tài sản của ba người Phi Anh tiên tử, Đoạn Hồn Tử, Bạch Bằng, túi tiền nhỏ của hắn lại phồng lên lần nữa.

Tính cả gia tài của Áo Ngưu, hắn đã vơ vét bốn triệu sáu trăm viên linh thạch, hai mười lăm món linh khí, một trăm viên linh đan, hai mươi linh quả, ba viên tiên đơn.

Cái khác không nói, chỉ với mấy triệu viên linh thạch kia đã có thể khiến An Lâm tìm vđược cảm giác an toàn.

Hắn không nhịn được xúc động một hồi. Quả nhiên tài sản của mình được xây dựng trên xương trắng mà, đoạt bảo đúng là con đường để làm giàu...

"Mày ngoan ngoãn đứng ở đây cho tao, không được chạy lung tung!" Ban đầu, An Lâm muốn ký khế ước nô bộc với con trâu này, sau đó nghĩ lại thì cảm thấy hay là thôi đi, hắn lười phải lãng phí máu.

Bây giờ khế ước nô bộc bắt buộc phải từ Phản Hư trở lên mới được...

An Lâm bước tới bên cạnh Hứa Tiểu Lan, cùng nhìn về ngọn cỏ nhỏ lấp lóe ánh sáng màu xanh trước mắt.

Bên ngoài của nó trong suốt óng ánh, đẹp như ngọc bích.

Áo Ngưu bị dọa tới mức hai chân lại nhũn ra, suýt chút nữa đã quỳ xuống. Đúng là họa từ miệng mà ra!

Hứa Tiểu Lan cười rộ lên: "Nó biết quá nhiều, hay là chúng ta giết nó đi?"

An Lâm hơi sững sờ, tiếp theo nhìn sang Áo Ngưu: "Đừng nói với tao là bây giờ mày mới ý thức được vấn đề này đấy! Cung phản xạ của mày dài như vậy sao?"

Cuối cùng Áo Ngưu đã phục hồi tinh thần, vẻ mặt chấn động nhìn An Lâm và Hứa Tiểu Lan: "Các các các... các người lại là con người? Sao các người có thể xuất hiện ở đây được?"

Hễ là bảo vật tiên cấp trị các loại vết thương thì đều là thứ cực kỳ quý giá, bởi vì vào giây phút quan trọng nó có thể cứu được mạng người.

"An Lâm, anh đưa em làm gì? Em không cần." Hứa Tiểu Lan không lấy.

"Da anh dày, căn bản sẽ không bị thương, vẫn nên để dành cho em đi, ngoan, nghe lời!' An Lâm tiếp tục khuyên.

Nhìn thấy hai người đùn đẩy cho nhau vì chuyện này, Áo Ngưu nhịn không được, mở miệng nói: "Hay là để tôi cầm giúp hai người nhé?"

"Câm miệng!" An Lâm và Hứa Tiểu Lan cùng quát lên.

Nói xong, cả hai còn trừng mắt với Áo Ngưu, dáng vẻ rất hung hăng.

Cơ thể Áo Ngưu run lên, bị dọa sợ đến không dám nhúc nhích.

Mẹ kiếp! Hai tên nhân loại này thật kỳ lạ!

Đợi đã... nhân loại à?

"Hắc, tiên thảo tam phẩm trị các loại vết thương à. Đây đúng là đồ tốt, Tiểu Lan em cầm lấy đi!" An Lâm đưa tiên thảo cho Tiểu Lan.

Tiên thảo Thương Huyết, đây là tiên thảo tam phẩm mọc ở vùng đất Thương Huyết, được khí tức của kì lân Huyết Ma nuôi dưỡng nên có lực sinh mạng cực kỳ mạnh, sau khi uống vào có thể nhanh chóng phục hồi vết thương của người sử dụng.

"Anh sờ nó xem thử là tiên thảo gì." An Lâm ngồi xổm xuống, trực tiếp chạm vào ngọn cỏ lên, hơn nữa còn sử dụng thuật Thần Giám.

"Dao động cực mạnh, xem ra là một ngọn tiên thảo cao cấp đấy. Chúng ta có thể dùng nó để luyện linh đan!" Hứa Tiểu Lan nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận