Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 792: Một món đồ ngoài ý muốn

An Lâm và Áo Ngưu nhìn tới ngẩn ngơ luôn rồi.

Một kiếm đó đâu chỉ là không tệ thôi!

Đường kiếm làm lu mờ cả đất trời, mang theo uy thế dời non lấp bể, ẩn chứa trong mình sự hoa lệ và sức mạnh vô song... Quả thật chính là chiêu thức đẹp nhất thế gian này!

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy hai người không ai trả lời nàng, thậm chí An Lâm vẫn còn chưa lấy lại tinh thân, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười đầy đắc ý.

Lúc này không nghe được câu trả lời, chính là câu trả lời hay nhất.

"Đi thôi, chúng ta mau đi xem thử trên thi thể con xích điểu đó, có thứ tốt gì." Hứa Tiểu Lan chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng.

Lúc này An Lâm mới lấy lại tinh thần, hắn như biến thành con ngựa non, xoay quanh cô gái mặc áo xanh, miệng líu ríu nói không ngừng: "Tiểu Lan, em giỏi quá đi!"

Áo Ngưu cũng muốn biểu lộ cảm giác sùng bái của mình, nó suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không tìm được từ hình dung nào hay ho, đành phải chân thành tán thưởng: "Tuyệt vời!"

"Có lẽ nó là thần thú cảnh giới Hợp Đạo luôn đấy." An Lâm tiếp lời cô.

An Lâm chớp mắt hỏi lại: "Vậy... nếu con Ma huyết Kì Lân đó bị xích điểu nuốt thì sao?"

"Moo! Uy áp đáng sợ quá, nó đã chết không biết bao lâu rồi, mà uy áp còn dư lại vẫn đáng sợ như thế này!" Càng lại gần xích điểu, Áo Ngưu lại càng hoảng sợ, lông lá trên người nó dựng đứng hết cả lên, người run cầm cập.

Hứa Tiểu Lan cười khúc khích đáp: "Con này có phải là Ma huyết Kì Lân đâu chứ, sao huyết ngọc Kì Lân lại xuất hiện trong cơ thể nó được?"

Chắc là cỡ như, nếu nó nằm xuống mặt đất, có thể san bằng của một thành trì.

Đây là nơi mà ma huyết Kỳ Lân đã ngã xuống, nếu nói Kì Lân và xích điểu ôm nhau chết chung, hình như cũng miễn cưỡng có lý.

Bước chân vốn đang rất nhẹ nhàng khoan khoái của Hứa Tiểu Lan chợt khựng lại, cô hết biết nói gì liếc một người và một trâu có vốn từ ít ỏi kia, rồi mới tiếp tục đi về phía con xích điểu.

Hứa Tiểu Lan: "..."

Sinh vật này có thể nói là thể sinh mệnh to lớn nhất sau thú Hư Không mà An Lâm từng gặp được.

Con xích điểu dài hơn chục ngàn mét, rốt cục thì lớn tới mức nào?

Hắn ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: "Tiểu Lan, em nói trong cơ thể nó có thứ gì đó phát ra ánh sáng đỏ, em nghĩ nó có phải là huyết ngọc Kỳ Lân không?"

"Ồ.. đúng là cao quá!" An Lâm nhìn phần ngực cao chừng ngàn mét của con chim, hiếu kì hỏi: "Nếu chúng ta bay thẳng lên đó luôn thì có bị chèn ép xuống không nhỉ?"

"Tôi cảm nhận được có một luồng thần lực còn sót lại quanh đây, con chim khổng lồ này không hề đơn giản, ít nhất nó cũng phải đạt được cảnh giới Phản Hư điên phong rồi." Hứa Tiểu Lan mở miệng nói.

"Em cũng không biết nữa, Ma Huyết Thú tộc là một sự tồn tại rất đặc biệt, cho nên mới không bị ảnh hưởng gì cả, không thì chúng ta tìm người khác thử xem thế nào?" Hứa Tiểu Lan hơi chần chừ hỏi.

Câu này cô không biết nên trả lời thế nào luôn.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đi lại gần sát bên xác con xích điểu, nhìn lên phần ngực cao chót vót của nó, ánh sáng đỏ lấp loé kia, như vầng thái dương màu máu không bao giờ tàn lụi vậy.

An Lâm nhìn thấy Áo Ngưu dùng cả tứ chi, bám dọc theo đùi con xích điểu nhanh chóng bò lên trên, nhưng những vì sao trên trời lại không có bất cứ hành động lạ nào, cả hai mới yên tâm đi theo.

Nói xong, sợ An Lâm và Hứa Tiểu Lan đổi ý, chân Áo Ngưu như được bôi dầu, nó lao thẳng về phía đùi con chim màu đỏ khổng lồ, dù thế nào, cứ ôm đùi trước rồi tính!

Tại sao vậy?

Hứa Tiểu Lan cười khẽ: "Nhưng chúng ta có trâu."

"Lần sau để Áo Ngưu thử xem." An Lâm khẽ nói.

An Lâm bất đắc dĩ nói: "Vấn đề là chúng ta làm gì có người."

Cho dù đã trôi qua rất nhiều năm, bộ lông của con chim vẫn còn bóng loáng và lấp lánh ánh đỏ.

Áo Ngưu chạy đi trước nhất, chợt thấy sau lưng mình lạnh căm, nó vội vàng tăng nhanh tốc độ hơn.

"Ừ..." Hứa Tiểu Lan lặng lẽ gật đầu.

Người Áo Ngưu run hết cả lên, nó lập tức chạy về phía đùi con chim khổng lồ, hoảng sợ la to: "Moo! Tôi cảm thấy chúng ta đừng nên cấp tiến như vậy! Chúng ta từ đây chậm rãi bò lên trên đi, nếu có một phần trên cơ thể tiếp xúc với mặt đất, vậy chắc không tính là bay lên trời đâu nhỉ!"

Rất có thể nó liên quan tới hai việc, thứ nhất họ không chủ động dùng sức của mình để bay lên, thứ hai, họ vẫn tiếp xúc với mặt đất thông qua một vật dẫn, nhưng khả năng cao nhất là vế sau.

Như họ mang giầy vậy, kì thật chân cũng cách mặt đất một khoảng nhỏ, được ngăn ra bởi đế giày, nghiêm khắc tính ra thì cũng coi như là trôi nổi, nhưng tại sao họ không bị sao trời đè xuống?

Đó là vì thân thể họ thông qua những thứ khác, tiếp xúc gián tiếp với mặt đất!

Cặp đôi vô lương nào đó nhìn nhau mỉm cười, con trâu trắng to đùng này có đôi khi hàm hậu tới đáng yêu, họ còn chưa nói gì đâu, nó đã tự động chạy trước dẫn đường rồi...

Nhưng mà, họ không hề bị sao trời đè ép.

Bởi vì khi nãy họ ngồi trên người Áo Ngưu, nếu nghiêm khác tính thì vẫn là cách khỏi mặt đất.

Hai người họ đoán là việc sao trời đè xuống, rất có khả năng liên quan tới việc tiếp xúc với mặt đất.

Sau mớ lông chim rậm rạp ấy, vẫn còn một luồng năng lượng đáng sợ còn tồn tại, cho dù chỉ nhỏ một cọng lông bất kì này, cũng có thể tạo thành một pháp khí không tệ.

Nhưng An Lâm không định nhổ lông làm gì, hắn đang tính tới việc cắt con xích điểu này thành vài phần, sau đó nhét hết vào trong không gian.

"Moo! Chính là nơi này." Áo Ngưu chạy tới vị trí nàođó trên lưng con chim, mở miệng nói với An Lâm và Hứa Tiểu Lan đi ngay đằng sau.

Nơi nó tới, chính là phía trên nên toả ra ánh sáng đỏ.

An Lâm lấy kiếm Thắng Tà ra, trường kiếm loé lên ánh kiếm sắc lẻm màu đen, chậm rãi quét qua khúc lưng rộng lớn.

Thi thể xích điểu bị chẻ làm đôi, ánh sáng màu đỏ loe lên chói cả mắt, nhấp nha nhấp nhảy, như thể trong vùng đất trời tối đen này, nó là vì sao sáng chói nhất.

Phần lưng bị chém ra, một không gian màu đỏ rực xuất hiện trong mắt An Lâm.

"Đây là..."

Hai mắt An Lâm trừng lên thật lớn, dại ra nhìn cảnh tượng trước mặt.

Hai tay của hắn bấm pháp quyết, hơi nước ngưng tụ, chỉ chốc sau hơi nước đã ngưng tụ ra một An Lâm trong giống hệt như An Lâm.

Hai mắt An Lâm sáng rỡ, hắn nghĩ ra một cách khá là an toàn.

Sau khi gặp được An Lâm và Hứa Tiểu Lan, Áo Ngưu tự nhận mình đã biết rất rõ mình nên đứng ở vị trí nào.

Nó không muốn lấy truyền thừa này à? Sao có thể chứ? Nhưng dù lấy được thật, chắc nó cũng không còn mạng mà hưởng đâu!

Đừng đùa chứ, một cái dấu ấn do một con thú cấp bậc ngang ngửa với thần thú để lại, nhìn sao cũng thấy là nguy hiểm nhiều hơn vận may.

Áo Ngưu thầm thở phào một tiếng, lúc này mới lên tiếng, nói: "Yên tâm đi! Tôi sẽ không tranh giành với hai cô cậu đâu, dù gì tôi cũng không có hứúng thú gì với cái ấn đó, hai cô cậu cố lên nhé!"

Hứa Tiểu Lan khẽ lắc đầu, cẩn trọng nói: "Em không biết, nhưng chúng ta phải thật cẩn thận. Đây rất có thể là dấu ấn do thần thú để lại, một khi sức mạnh ẩn trong đó bùng nổ, thì chúng ta không chống nỡ nổi đâu."

An Lâm gật đầu đồng ý, chỉ dựa vào cái hơi thở xa xăm đầy tang thương này, cái uy thế dù trải qua vô số năm tháng vẫn có thể làm người ta hoảng sợ này, là đủ để chứng minh cái dấu ấn đó không hề đơn giản.

Hai người và một con trâu cứ đứng nhìn như vậy một lúc lâu, không dám tự ý hành động.

"Tiếp theo đây, chúng ta nên làm gì?" An Lâm nuốt nước miếng, nhìn dấu ấn loé lên tia sáng chói mắt trước mặt, thì thảo hỏi.

Hứa Tiểu Lan im lặng.

Cái dấu ấn này xuất hiện trước mặt hai người, cứ như là một cái bảo tàng ẩn chứa nguy hiểm trùng trùng, nhưng nguy hiểm và cơ duyên xưa nay luôn đồng hành, chỉ xem họ có dũng khí bước ra một bước này không thôi.

"Không thì... để con trâu đi thử?" Hứa Tiểu Lan đề nghị.

Áo Ngưu nghe được, người run lên bần bật

"Không được, lỡ đâu là truyền thừa hay sức mạnh thì sao, nếu bị nó nhận chủ, vậy không phải nó sẽ được lợi à?" An Lâm phản đối.

"Tại sao lại có một cái dấu ấn xuất hiện ở đây nhỉ?" An Lâm nhịn không được hỏi.

Đây là dấu ấn gì? Nó có thể là tin tức, năng lượng, vật dẫn thuật pháp, thậm chí còn có thể là vật dẫn truyền thừa hoặc là ẩn chứa sức mạnh nào đó!

Nó có vẻ ngoài màu đỏ sẫm như máu tưới, hình dạng như một cánh chim bay, khí tức cổ xưa xa xăm, mỗi một điều này đều chứng tỏ cái dấu ấn này không hề tầm thường chút nào.

Một cái dấu ấn lập loè bất định, tản ra hơi thở cực kì đáng sợ!

Thứ xuất hiện trước mặt họ, loé ra ánh sáng đỏ, không phải là trái tim hay huyết ngọc, hoặc giả là thần vật linh tinh gì đó như họ tưởng, mà nó chỉ là một cái dấu ấn trôi nổi giữa không trung!

Hứa Tiểu Lan và Áo Ngưu cũng lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Đây là Bản Nguyên trong công pháp thuộc tính Thuỷ của hắn, Thần Dịch Tạo Hóa Công tầng thứ nhất, là về thuật pháp diễn sinh, dùng hơi nước để tạo thành phân thân! Theo sự hoàn thiện của thân thể chiến thần, phân thân hơi nước đã có thể sử dụng một phần sức mạnh của hắn, cả thuật thần giám nó cũng đã xài được.

An Lâm nghĩ, đầu tiên thì để phân thân của mình lại gần cá dấu ấn đó, rồi dùng thuật thần giám quan sát thử, nếu vậy chắc sẽ giám định được đặc điểm của cái dấu ấn đó nhỉ? Sau khi giám định xong, họ mới quyết định mình có thể lại gần nó không, đây có thể nói là cách an toàn nhất lúc này.

"Đi đi, An Lâm số hai!" An Lâm mở miệng nói.

An Lâm số hai bĩu môi, yên lặng đi về phía cái dấu ấn khổng lồ màu đỏ kia.

Nói là khổng lồ nhưng so với cái thân thể to lớn tới khó tin của con chim thì nó lại chẳng đáng là gì, nhưng với đám người An Lâm, thì cũng đủ lớn rồi, ít nhất nó lớn hơn hình thể người bình thường rất nhiều.

An Lâm số 2 đi dọc theo cái thân thể bị chém làm hai nửa của xích điểu, bình an vô sự đi tới trước cái dấu ấn trôi nổi giữa lồng ngực của con chim, nó vươn hai tay ra, chạm vào mép dấu ấn trôi nổi, ngay sau đó hai tròng mắt của nó biến thành màu trắng như tuyết.

Thần giám thuật, mở ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận