Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 796: Tiếp tục tiến về phía trước, không có gì phải sợ cả

Biến cố này khiến họ rất bất ngờ, giống như đột nhiên trúng thưởng vậy.

Vùng đất Thương Huyết lớn như vậy, đôi mắt trên không kia bao phủ phạm vi toàn bộ đại lục, hết lần này tới lần khác cứ nhìn về phía họ, xác suất như vậy không phải trúng thưởng thì là gì?

Chỉ có điều phần thưởng đó có chút đáng sợ.

Bởi vì phần thưởng là cái chết!

Hai chân Áo Ngưu mềm nhũn, sợ đến mức trực tiếp nằm xuống đất.

Lúc đó, sắc mặt An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng trở nên trắng bệch, tim cũng đập chậm mất nửa nhịp.

Làm sao bây giờ?

Đối mặt với lực lượng quỷ dị trợn mắt nhìn chỗ nào thì chỗ đó chết, không ai có thể bình tĩnh ung dung được.

Cho dù là hiện tượng quỷ dị như thế nào, chỉ cần nó là một loại thuật pháp là có thể sử dụng được gương để phản chiếu ngược lại!

Không có pháp thuật kinh thiên động địa rơi xuống, đương nhiên cũng không có pháp thuật gì phản chiếu lại.

Ra đi, kính Chu Tước!

Yên ắng, vô cùng yên ắng.

Trong đầu hắn chợt lóe lên tia sáng, sau đó hắn lấy cái gương cực kỳ tinh xảo ra.

An Lâm không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, tay cầm chặt kính Chu Tước, hoàn toàn không dám động đậy.

Trong chớp mắt đó, trong lòng An Lâm hiện ra vô số suy nghĩ.

Đôi mắt kia cứ lẳng lặng nhìn kính Chu Tước như vậy.

Khung gương tuyệt đẹp lại lộng lẫy, mặt gương trong suốt bóng loáng.

Gạch đen? Không được! Từ vụ nổ lần trước cho thấy, lực lượng kia liên quan đến toàn bộ không gian, chỉ dựa vào gạch đen thì không thể chặn được.

Trong bóng tối vô tận, mặt gương phản chiếu đôi mắt ẩn chứa các vì sao trên bầu trời, giống như hai đôi mắt đang nhìn nhau...

Cảnh tượng lúc này giống như một bức tranh tĩnh mặc.

An Lâm dùng kính Chu Tước hướng thẳng vào đôi mắt trên bầu trời kia.

Một lát sau.

"Ực ực..."

Hứa Tiểu Lan và Áo Ngưu cũng không dám di chuyển, sợ hành động khác thường của mình sẽ làm sự yên tĩnh trước mặt thay đổi.

Hứa Tiểu Lan cũng thấy ngạc nhiên nhìn cái gương trong tay An Lâm: "An Lâm, vừa rồi chúng ta tránh được tai họa kia là nhờ có kính Chu Tước phản chiếu sao?"

"Bò? Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, chúng ta sống lại rồi à?"

Hắn cũng thấy rất tuyệt vọng, ngay cả việc có phải do pháp bảo của mình làm hay không hắn cũng không biết, thân là chủ nhân của pháp bảo, đúng là quá thất bại rồi.

Tất cả đều tiêu tan thành mây khói, bầu trời sao bắt đầu xuất hiện trở lại, giống như mọi thứ đều chưa từng xảy ra.

An Lâm nổi hứng thú: "Cảm giác quen thuộc kiểu gì? Lẽ nào hai bên quen nhau à?"

Đôi mắt tồn tại trên bầu trời kia bắt đầu từ từ khép lại.

Thôi vậy, xem ra hắn không hỏi được gì.

An Lâm: "..."

Kính Chu Tước khẽ sáng lên, lên tiếng nói: "Không biết nữa, dù sao cũng là quen thuộc."

Nếu không phải là An Lâm còn có thể nhìn thấy ánh lửa hủy diệt mãi không tắt ở phía xa, hắn cũng sẽ cho rằng những chuyện xảy ra trước đó là ảo giác.

May thay, lúc này kính Chu Tước không giữ vẻ lạnh lùng, để lại chút mặt mũi cho An Lâm.

"Tôi không hề dùng năng lực phản chiếu." Giọng nói trong trẻo lại non nớt vang lên.

"Có điều đôi mắt kia cho tôi một cảm giác quen thuộc." Kính Chu Tước nói tiếp.

Áo Ngưu đứng dậy mà vẫn cảm thấy khó tin, con mắt màu đen giống như chuông đồng nhìn lên bầu trời trong trẻo, thì thào mở miệng nói.

An Lâm im lặng.

Hứa Tiểu Lan: "...Thì ra anh cũng không biết à?"

An Lâm cũng có chút mơ hồ, hắn vươn ngón trỏ ra búng vào mặt kính một cái, dò hỏi: "Này, gương, vừa rồi mày đã cản đôi mắt kia sao?"

Đột nhiên An Lâm nhớ tới một năng lực khác của kính Chu Tước: "Ma kính uyên bác của tao ơi, mày biết nơi này là nơi nào không? Có bao nhiêu tin tức có thể nói với tao không?"

"Chủ nhân ngu xuẩn của tôi ơi, đừng hỏi tôi những câu hỏi vô vị này nữa, cho dù tôi biết cái gì cũng sẽ không nói cho anh biết đâu..." Kính Chu Tước vô cùng kiên quyết nói.

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

Bốp!

Tức giận ngã nhào!

Gương gì thế này, đây chắc chắn là gương giả, pháp bảo giả!

Áo Ngưu cũng chấn động, nó đã từng gặp qua pháp bảo biết nói chuyện, nhưng pháp bảo quang minh chính đại phản đối chủ nhân như thế thì nó vẫn mới chỉ nhìn thấy lần đầu tiên thôi! Thật có khí phách nhỉ!

An Lâm yên lặng cất kính Chu Tước lại, vừa thả nó ra là cãi nhau, làm hắn thấy thật phiền lòng.

Thế nhưng người bọn chúng gặp phải là An Lâm bật chế độ hack.

Linh thú và nguyên thú bình thường gặp phải chúng, nói k chừng sẽ thật sự bị giết một cách bất ngờ.

Trên đường đi, họ ngoài gặp phải Thú tộc Ma Huyết ra thì còn gặp phải sinh linh trạng thái sương mù màu đen có thể xé rách thần hồn. Khí tức của chúng mờ mịt, biến hóa không ngừng, cách tấn công lại càng vô cùng quỷ dị.

Mặt đất màu đen trải dài vô biên vô tận, có đồi có núi.

Rốt cuộc nơi cách xa lối ra nhất có thứ gì?

Đương nhiên An Lâm tò mò điểm cuối cùng ở hướng ngôi sao màu đỏ là cái gì.

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm thật sự muốn tát chết Áo Ngưu!

Vất vả lắm mới nâng được sĩ khí lên, trong nháy mắt đã bị nó phá hỏng rồi.

"Hay là chúng ta ăn thịt bò nướng New Orleans đi." An Lâm nói, trong mắt không có cảm xúc gì.

"Tán thành." Hứa Tiểu Lan gật đầu.

Áo Ngưu thật thà bị dọa sợ đến hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa lại khuỵu xuống...

Đương nhiên là An Lâm và Hứa Tiểu Lan sẽ không nướng Áo Ngưu thật, nó là chiếc xe sang trọng của họ, lái lâu rồi cũng sẽ sinh ra tình cảm, sao có thể nhẫn tâm làm thịt nướng chứ.

Cứ như vậy Áo Ngưu tiếp tục chở An Lâm và Hứa Tiểu Lan chạy nhanh về phía ngôi sao màu đỏ.

Hướng ngôi sao màu vàng là lối ra.

An Lâm: "..."

"Bò... Không phải còn có câu thành ngữ gọi là họa vô đơn chí sao?" Áo Ngưu nói chen vào.

Hứa Tiểu Lan vừa nghe cũng cảm thấy có lý, căng thẳng trong lòng đã giảm đi rất nhiều.

"Đi tiếp." An Lâm cắn răng: "Không phải có thành ngữ gọi là vận đen qua đi thì may mắn sẽ tới sao? Vừa rồi chúng ta xui xẻo như vậy, vận xui đã dùng hết rồi, tiếp theo chính là may mắn!"

Cảnh tượng vừa rồi thật sự quá nguy hiểm và đáng sợ, ngay cả tai họa có xác xuất nhỏ kia, họ cũng có thể gặp phải, thật có cảm giác ra quân bất lợi, cũng vì vậy mà trong lòng Hứa Tiểu Lan có vài phần do dự.

"Bây giờ chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước sao?" Hứa Tiểu Lan hỏi.

Thần hồn của An Lâm đứng đầu trong các đại năng Phản Hư, đối mặt với mấy sinh linh này, hắn ném một thuật Thần Uy qua là trực tiếp nổ tung!

Chỉ e là nghiền nát luôn!

Trong lòng Áo Ngưu nghĩ thầm, tốc độ chạy cũng trở nên tự tin không ít.

Theo sự thay đổi về khoảng cách, vị trí của ngôi sao màu đỏ trên đầu họ cũng từ từ thay đổi, dường như cũng trở nên lớn hơn và sáng hơn rất nhiều.

"Khoảng cách giữa chúng ta và đốm nhỏ kia đang thu hẹp lại rồi!" An Lâm vui vẻ nói.

Theo sự thay đổi vị trí này, có thể dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi của ngôi sao, chứng minh khoảng cách giữa ngôi sao và họ không hề xa nữa!

Một nghìn dặm, hai nghìn dặm...

Trong lúc vô thức, đường nét của ngôi sao màu đỏ bắt đầu từ từ xuất hiện trước mắt bọn họ.

"Nó không phải là sao ư?" An Lâm ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Ừ... Nhìn có vẻ bằng phẳng, hình như là một lục địa nhỏ." Hứa Tiểu Lan gật đầu.

Đúng vậy, thứ xuất hiện trước mặt họ là một lục địa lơ lửng bằng phẳng, lớn như một chiếc bánh, phát ra ánh sáng màu đỏ!

Khoảng cách không ngừng gần hơn, lục địa lơ lửng càng lúc càng lớn trong tầm mắt hai người, thậm chí họ còn nhìn thấy được một vài kiến trúc kỳ dị phía trên!

Ở nơi vắng lặng như vậy, nhìn thấy kiến trúc chứng minh điều gì?

Điều này chứng minh ở đó có dấu vết hoạt động của sinh linh. Đồng thời, theo thông lệ của rất nhiều tàn tích cũ, đó chính là nơi quy tụ của những bảo vật!

Dù sao có sinh linh hoạt động thì mới có di sản và văn hóa chứ.

Vừa nghĩ tới đây An Lâm lập tức quất roi dài, đánh vào mông Áo Ngưu.

"Hey! Áo Ngưu của tao, tăng thêm tốc độ cho tao! Tiến về phía trước cho tao!"

"Vút!"

"Hey!"

Áo Ngưu: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận