Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 799: Thân thể bất tử của Nhu Bá

Nhu Bá là một nguyên thú giỏi nắm bắt thời cơ chiến đấu.

Nó biết lúc nào ra tay thì sẽ có xác suất thành công cao nhất.

Khi thuật pháp phòng ngự của Hứa Tiểu Lan vừa biến mất, cô lại sử dụng toàn lực chém chó khổng lồ thành hai nửa, chính là lúc nó sử dụng hết sức lực để tấn công!

Từ thân thể nó phóng ra hơn một trăm xúc tua màu trắng, uyển chuyển như rồng rắn, điên cuồng đánh về phía Hứa Tiểu Lan, muốn quấn quanh rồi giết chết cô gái này.

Cũng vào lúc này, trong nháy mắt trời đất trở nên tối tăm và không sắc màu.

Trong bóng tối tuyệt đối, Nhu Bá cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.

Xoẹt!

Theo âm thanh xé rách vang lên, trời đất khôi phục ánh sáng, ngân hà xuất hiện trở lại.

An Lâm thấy thế thì giận tím mặt, kiếm Thắng Tà phóng ra kiếm quang vô tận.

Từng đường kiếm quang vô cùng rực rỡ bay về phía Nhu Bá.

Có điều lần này Hứa Tiểu Lan đã hồi sức, lửa thánh trên cả người phóng lên cao, vọt lên như Chu Tước, trực tiếp nhào về phía xúc tu màu trắng mà đốt cháy sạch.

Vút vút vút...

Thân thể giống gạo nếp trắng bị Thắng Tà Kiếm trực tiếp chém thành hai nửa.

Nhưng điều nằm ngoài dự liệu của hắn là thân thể lủng hàng ngàn lỗ lại ngọ nguậy lần nữa, khôi phục lại bộ dạng lúc trước.

Nhưng thân thể màu trắng của Nhu Bá đã bị chém thành hai nửa.

Nhu Bá không tránh kịp, thân thể to lớn trong nháy mắt bị kiếm đâm lủng hàng ngàn lỗ, một kiếm cuối cùng còn cắt thân thể nó thành hai nửa.

Nhưng hắn còn chưa hoàn hồn lại thì thân thể gạo nếp trắng kia đã hợp nhất lại lần nữa đầy quỷ dị, hơn một trăm xúc tua đã đánh mạnh về phía Hứa Tiểu Lan.

An Lâm xuất hiện phía sau Nhu Bá, trên mặt đầy tức giận: "Dám dùng xúc tu chạm vào Tiểu Lan à? Sợ là mày không biết chữ chết viết như thế nào rồi!"

Chiến Thần Lục Kiếm chiêu thứ ba, trăm kiếm!

Mặc dù An Lâm có chút kinh ngạc, nhưng cũng không khiếp sợ.

"Ôi trời! Mày vẫn còn tới ư?"

Dù sao hắn cũng đã gặp loại giống như long yêu ngàn mắt này, càng chém càng biến ra nhiều, đồng thời thực lực còn biến thái không giảm đi chút nào, Nhu Bá này vẫn không có gì đáng kinh ngạc.

An Lâm lạnh lùng nhìn Nhu Bá, dám duỗi xúc tu ra với Hứa Tiểu Lan, nhất định phải băm vằm thành trăm mảnh!

"Ha ha, loài người ngu xuẩn à... Thân thể tao là bất tử, cho dù các người tấn công ra sao cũng chỉ uổng phí sức lực mà thôi!" Nhu Bá vặn vẹo thân thể tròn trùng trục, vẻ mặt coi thường nhìn An Lâm.

Ầm ầm ầm...

"Hạn chế không gian chân chính tao còn không sợ, chút thủ thuật nhỏ này mày vẫn nên bỏ đi thì hơn." An Lâm cười ha ha, xung quanh thân thể là không gian biến dạng.

Bàn tay màu trắng hoàn toàn hạ xuống, ép cho nền đất trong phạm vi một ngàn mét quanh đó đều bị lõm xuống.

"Ngông cuồng!" Thân thể Nhu Bá chợt nổ tung, từng vật chất màu trắng giống như những viên đạn xé không khí, bắn về phía An Lâm.

Lại là một kiếm chém xuống, lần đầu tiên thân thể to lớn của Nhu Bá lại xuất hiện cảm giác đau đớn của việc bị xé rách.

"Một nguyên thú cảnh giới Hóa Thần cũng dám tự xưng là thân bất tử à?" Hắn cười nhạt, tiếp tục nói: "Nói thật với mày, hình thức sinh mạng như mày, An Nhật Thiên tao chẳng ngại ngần gì, hơn nữa còn có một trăm loại phương pháp có thể cho mày tan thành mây khói."

"Á! Mày đã làm gì tao?" Thân thể Nhu Bá vừa di chuyển, trong lúc thân thể màu trắng quằn quại đã ngưng tụ ra một thanh đao dài chém một nhát về phía eo của An Lâm.

Nếu tiếp tục như vậy nữa... nó sẽ chết!

"Đây là, đây là chuyện gì?" Nhu Bá nhìn thấy thân thể tròn trùng trục của mình bị vạch ra một lỗ thủng to lớn, chất lỏng màu trắng tuôn ra ào ào, mà số mệnh cũng nhanh chóng trôi qua.

Đồng thời trong miệng nó không ngừng đọc, một bàn tay to lớn màu trắng ngưng tụ trên không trung, mạnh mẽ ép về phía An Lâm, hơi lạnh vô tận được giải phóng ra, giống như có thể làm đông cứng cả không gian.

Thế nhưng hai cánh gió mở ra sau lưng An Lâm sớm đã vọt tới trước mặt Nhu Bá, trên trán có một hình vẽ con mắt màu vàng xuất hiện, dao động lập tức khuếch tán.

Vào lúc đó, Nhu Bá cảm giác được mình như mất đi thứ gì đó.

"Phập!"

Trên không bắt đầu xuất hiện lửa!

Ầm ầm!

"Đây là cái gì?" Con ngươi Nhu Bá chợt co rút lại.

Từng vật chất màu trắng đánh về phía An Lâm, nhưng khi cách chỗ An Lâm không xa, nó lại bị biến dạng rồi tan ra một cách quỷ dị.

An Lâm không kịp chuẩn bị, thân thể bị chém thành hai nửa.

Nhu Bá mừng rỡ: "Ha ha ha ha... Hử?"

Tiếng cười của nó hơi ngừng lại, hai mắt trừng lớn như gặp ma quỷ.

Nửa người trên và nửa người dưới của An Lâm bắt đầu nhúc nhích, lần nữa hợp nhất lại với nhau.

"Hóa ra đây chính là lực lượng phân hóa và dung hợp thân thể sao? Khiến kết cấu thân thể đều hoàn toàn thay đổi, ngay cả cảm giác đau đớn cũng không có..." An Lâm tấm tắc ngạc nhiên.

Loại trải nghiệm mới lạ này khiến hai mắt hắn sáng lên không ít.

Nhu Bá lại hoàn hồn lại, suy đoán đáng sợ dâng lên trong lòng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn An Lâm: "Lẽ nào mày... lẽ nào..."

"Mày đoán không sai, chính là như mày nghĩ." An Lâm cười ha hả, kiếm quang như nước chảy, mạnh mẽ giáng xuống Nhu Bá!

Phập, lại là chất lỏng màu trắng bắn ra, Nhu Bá đau đớn gào lên.

An Lâm đột nhiên có một loại trực giác như thế này, càng là Thú tộc bình tĩnh, có phải là càng nhu nhược không? Hắn còn tưởng rằng Nhu Bá sẽ giống như mấy con Thú tộc trước kia, thà chết chứ không chịu khuất phục cơ chứ.

Con ếch xanh nào đó đang bị trọng thương ngã xuống đất: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm: "..."

Tuy trong lòng Nhu Bá điên cuồng phỉ nhổ, nhưng thân thể tròn vo to lớn lại đổ ầm xuống đất: "Đại lão tha mạng!"

Có phải mày bị điên rồi không?

An Lâm một tay cầm kiếm, một tay nhấc đầu của mình đặt lại chỗ cũ...

Tuyệt vọng!

Nhu Bá bị năng lực của mình làm cho chán ghét!

Đây chẳng lẽ chính là thiên đạo luân hổi, nhân quả báo ứng sao?

Hứa Tiểu Lan thấy cảnh tượng này, sợ đến mức kinh hãi hô lên: "An Lâm, anh đừng chơi như vậy, đáng sợ quá!"

An Lâm gật đầu: "Vậy thì anh sẽ kết thúc chiến đấu, bị chặt mà chẳng có chút cảm giác nào, năng lực này chẳng sảng khoái tí nào."

Nhu Bá nghe vậy suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Mẹ kiếp, thật không biết xấu hổ, dùng năng lực của ông, được lợi còn khoe mẽ!

Bị chặt không có cảm giác thì không sảng khoái? Lẽ nào mày muốn có cảm giác đau đớn khi bị chặt thì mới cảm thấy sảng khoái sao?

Nhu Bá lại kêu thảm thiết mà rút lui, thân thể bị vạch ra một lỗ thủng lớn vô cùng, máu tươi bắn ra, sinh mệnh nhanh chóng trôi qua.

Hắn cũng nắm lấy cơ hội, đồng thời phóng kiếm về phía thân thể Nhu Bá!

An Lâm không tránh né, tùy ý để đòn tấn công rơi xuống.

Nhu Bá kêu đau, thân thể chợt nhoài ra, uyển chuyển như kiếm bay vung về phía cổ của An Lâm, vẽ ra trên không một đường kiếm quang rực rỡ thông với trời đất.

Từ khi bản thân có thể phân hóa thân thể của chính mình giống như gạo nếp, cảm giác này cũng không xuất hiện nữa. Nhưng bây giờ... nó phát hiện mình không có năng lực phân hóa thân thể nữa!

Đau đớn! Đã bao lâu rồi nó không trải nghiệm sự đau đớn!

"Chỉ cần anh đồng ý tha cho tôi, cho dù anh hỏi gì tôi cũng có thể trả lời anh!" Nhu Bá lớn tiếng xin tha.

Nó đã nghĩ thông suốt rồi, đáng sợ hơn cả cái chết chính là chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Cho nên, để hoàn thành nhiệm vụ nó có thể bỏ qua rất nhiều thứ!

Điểm này, khi nó chưa có cách gì để chiến thắng An Lâm, ngược lại sau khi bị đoạt mất loại năng lực có thể gọi là mạnh mẽ nhất của nó, thì nó đã nghĩ thông suốt rồi.

Dù sao cho dù nói cho An Lâm biết thứ nó biết cũng không ảnh hưởng gì lắm đến nhiệm vụ. Cuối cùng có hoàn thành nhiệm vụ hay không thì vẫn phải nhìn vào thực lực và cơ duyên!

Nếu nó không chết thì còn có cơ hội thu được huyết ngọc Kỳ Lân.

Nhưng nếu nó chết thì thật sự chẳng còn gì cả!

"Được, vậy mày hãy nói hết những thứ mày biết đi. Đúng rồi, trước khi nói phải thề với đạo tâm, phải nói hết ra tất cả những tin tức có giá trị." An Lâm cười nói.

"Được, anh cũng phải thề với đạo tâm, sau khi anh nhận được tin tức phải thả tôi ra, nếu không tôi sẽ không nói." Nhu Bá mở miệng nói.

An Lâm cảm thấy không thành vấn đề liền đồng ý.

Cứ như vậy, Nhu Bá và An Lâm cùng nhau phát nguyện thời thề.

Trong lòng Nhu Bá khẽ thở dài một hơi, bắt đầu nói ra những tin tức mà nó biết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận