Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 818: Quyết định của Ma Huyết Kỳ Lân

"Bò...! Chúc mừng tiền bối An Lâm đã tăng cảnh giới, Áp Ngưu nguyện ý theo ngài đại sát tứ phương!" Áo Ngưu mang vẻ mặt nịnh hót mở miệng nói.

"Oa! Tiền bối An Lâm dùng quyền đánh Kỳ Lân Huyết Ngọc, dùng chân đánh Ma Huyết Kỳ Lân, được trời chứng đạo, đột phá trong nháy mắt, hai thao tác này kinh hãi thế tục, đỉnh cao!" Con ếch sương độc không hề keo kiệt mà biểu đạt lòng hâm mộ của mình.

An Lâm không thèm để ý hai tên tầm thường ở bên cạnh này, đi thẳng tới trước mặt Ma Huyết Kỳ Lân, chắp tay làm lễ, cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối dốc túi giúp đỡ, khiến tôi đột phá bình cảnh tu luyện."

Ông chú nghe nói như thế, suýt chút nữa không nhịn nổi nước mắt.

Dùng cái từ dốc túi giúp đỡ hay lắm! Ông cũng đã dốc hết bản thân ra ngoài rồi!

"Cậu đừng gọi tôi là tiền bối." Ông chú phất tay áo, có chút mất tự nhiên mà nói, "Cậu cứ gọi tên tôi đi."

Chẳng biết tại sao, khi được An Lâm gọi là tiền bối, cứ khiến ông cảm thấy không thoải mái.

Từ sau khi Kỳ Lân Huyết Ngọc của ông biến thành quần áo của An Kỳ Lân, cuối cùng ông không sinh ra ý nghĩ muốn thương tổn An Lâm nữa, giống như thật sự biến thành người phụ nữ của An Lâm...

"Vậy tên của ông là?" An Lâm tò mò nói.

Hóa ra vẫn là tên của nhân loại, cảm giác họ Đông Phương cũng rất cao quý.

"Ừm, tiền bối, ông không sao chứ?" An Lâm lại hỏi.

Đông Phương?

Ông đây là Kỳ Lân đực!!

Xung quanh yên lặng trong thoáng chốc.

Đột nhiên hai mắt của ông chú mở trừng trừng, khuôn mặt vặn vẹo, hít sâu một ngụm khí lạnh lớn.

An Lâm khẽ gật đầu, hỏi tiếp: "Đông Phương gì?"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nhìn thấy vẻ mặt của ông chú đột nhiên tan vỡ, bị dọa đến mức lập tức móc ra vũ khí, sợ ông chú đột nhiên muốn chém người.

Phụ nữ em gái mày!

Ông chú bình phục nỗi lòng một chút, lạnh nhạt mở miệng: "Tôi họ Đông Phương."

"Tráng... Tráng Thực?" An Lâm nghi ngờ mình nghe lầm.

"Mới vừa nói, đừng gọi tôi là tiền bối!" Gân xanh của ông chú nổi lên : "Gọi tên tôi!"

"Đúng vậy, cái tên này rất tốt đúng không? Là cô ấy đặt cho tôi." Ông chú cười một tiếng đầy tình cảm: "Cô ấy nói cường tráng rắn chắc (kết thực), nghĩa là một loại sinh mệnh có sức sống tràn trề! Cái tên Tráng Thực này, ẩn chứa tình cảm mộc mạc nhất, chân thật nhất, có thể phù hợp với sinh mệnh, đồng thời thông tục dễ hiểu, sáng sủa dễ đọc..."

Đại thúc ngẩng đầu đắc ý nói: "Ta tên Đông Phương Tráng Thực."

Hai mắt Áo Ngưu trợn trừng đến mức giống như cái chuôn đồng, chuột chũi thì yên lặng sờ lỗ tai một chút.

"Phụt phụt! A ha ha ha ha ha... Ộp!" Ếch xanh không nhịn được, ôm bụng cười ha hả.

Quá mẹ quê mùa, quá mộc mạc rồi!

Ếch xanh hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Trước đây có hai con yêu quái, chúng nó cảm thấy chán, thế là quyết định qua thử khói lửa nhân gian một chút. Một con biến thành một người đẹp trai, một con biến thành mỹ nữ, kết quả chúng rất trùng hợp mà gặp nhau, sau đó mến nhau, kết hôn."

Hứa Tiểu Lan nỗ lực nhịn không cho cười, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

Mặt mày Đông Phương Tráng Thực không có biểu cảm, đưa mắt nhìn sang đám người An Lâm: "Chuyện cười này có gì buồn cười sao?"

Khóe miệng An Lâm run rẩy.

Đông Phương Tráng Thực lạnh lùng hừ một tiếng, có lẽ là cảm thấy điểm cười của những người này thật quá thấp, nên dời đề tài, mở miệng nói với An Lâm: "Bây giờ thì chúng ta thanh toán rõ ràng chuyện cậu cướp Kỳ Lân Huyết Ngọc của tôi đi."

Trong lòng lại nói bổ sung, không buồn cười bằng cái tên Đông Phương Tráng Thực của ông...

An Lâm nghĩ đến việc bỏ qua chuyện này, lúc này cũng cười ha ha theo và nói: "Thật buồn cười."

Con mẹ nó, phù hợp với sinh mệnh, ông chú là bị người kia lừa gạt à?!

"Vì để không lộ ra sơ hở, ngày nào chúng nó cũng biến già một chút, một trăm năm sau, hai người bọn họ cũng không bình tĩnh nữa, sao tên già này còn chưa chết?!!!"

"Ha ha ha... Có buồn cười hay không? Ộp! Ha ha ha..."

Ếch xanh phình bụng cười to, trong lòng điên cuồng cầu nguyện, cười đi! Cười hết cho ta đi!

Đông Phương Tráng Thực? Đây quả thật là một dòng nước trong dòng họ Đông Phương rồi!

"A, chuyện cười? Chuyện cười gì, kể nghe một chút xem." Đông Phương Tráng Thực dùng giọng lạnh lùng nói.

"Ực!" Ếch xanh vội dừng tiếng cười, dục vọng muốn sống mãnh liệt khiến suy nghĩ của nó nhanh chóng quay ngược trở lại, mở miệng giải thích: "Tiền bối Đông Phương, tôi không cười ông, đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện cười, cho nên mới đột nhiên bật cười!"

Hai mắt của Đông Phương Tráng Thực ngưng tụ, sát khí bộc phát trong nháy mắt, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ếch xanh cười to đến phình bụng, lạnh giọng hỏi: "Cậu cười cái gì?"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nghe vậy, vẻ mặt không khỏi trở nên nghiêm túc, cuối cùng cũng phải tính nợ sao?

"Ồ, mấy người không cần bày cái vẻ mặt này ra." Đông Phương Tráng Thực nhìn thấy An Lâm bày ra dáng vẻ này, trong lòng lại có chút bi thương và thất vọng, vội vàng khuyên.

"Thật ra là như vầy, tôilà người văn hóa, nói lý lẽ chút thôi!" Sắc mặt Đông Phương Tráng Thực ôn hòa cười nói.

An Lâm hơi sững sờ.

Nói lý lẽ? Việc này còn có thể nói lý lẽ sao?

Cảm giác hắn có chút đuối lý... Nếu như Đông Phương Tráng Thực một lời không hợp thì chém hắn, vậy thì gánh nặng trong lòng hắn còn ít hơn một chút. Bình tĩnh ôn hòa nói lý lẽ như thế, ngược lại hắn lại có chút khó chịu...

"Được rồi, chú Đông Phương, chú nói đi, nói lý như thế nào đây?" An Lâm quyết định xem thử Đông Phương Tráng Thực nói thế nào trước đã, dù sao không thể đồng ý thì cùng lắm đánh một trận.

A, đúng rồi, hình như Đông Phương Tráng thực không thể ra tay với mình, đây mới chuyện quan trọng.

Đây hẳn là nguyên nhân Đông Phương Tráng Thực muốn bàn lý lẽ.

Không động đậy tay, thì chỉ có thể động miệng thôi!

"An Lâm, không lừa gạt cậu, tôi phát hiện tôi đã không thể rời khỏi cậu rồi." Đông Phương Tráng Thực rất nghiêm túc mà mở miệng nói.

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan nheo mắt.

"Chú Đông Phương, xin chú nhanh chóng nói cho hết câu, tránh gây nên hiểu lầm không cần thiết." An Lâm đen mặt, mở miệng nói.

Cứ như vậy, một ông chú kỳ lạ, không biết nên hình dung như thế nào, gia nhập đội ngũ của An Lâm.

"Mà bây giờ thứ đứng ở trước mặt mấy người, là Ma Huyết Kỳ Lân dùng ý thức làm chủ, giống như một ngọn lửa không có gốc rễ, cần bản thể tẩm bổ, nếu không sẽ dập tắt."

Ông chú nói xong thì đi tới trước mặt An Lâm, hai tay đè chặt bờ vai của hắn, mang ánh mắt nóng rực nói: "Cho nên, An Lâm, tôi không thể rời bỏ cậu, để tôi ở bên cạnh cậu đi. Cậu cướp Kỳ Lân Huyết Ngọc của tôi, vậy cậu phải chịu trách nhiệm với tôi, lý lẽ này đúng không?"

An Lâm buồn bực trong lòng, con mẹ nó, chịu trách nhiêm với ông! Ông cho ông là Tiểu Tiên Nữ sao? Một người đàn ông đi theo bên cạnh cả ngày thì rất là buồn nôn đó!!

Hứa Tiểu Lan mang vẻ mặt lo lắng mà vuốt hai mày, sao chuyện lại phát triển tới mức này? Lời của ông chú này rõ ràng rất kỳ lạ, nhưng lại vô cùng có lý!

Nếu như bọn họ không đồng ý, sẽ bị xem như nhân vật phản diện à?

"Chuyện này... Chẳng lẽ ông muốn đi theo tôi mãi?" An Lâm cảm thấy đau đầu.

"Ừ." Đông Phương Tráng Thực gật đầu nói, "Tôi biết cậu đang lo lắng chuyện gì. Yên tâm đi, tôi chỉ cần gần cậu một chút cách quãng thời gian, không đi theo cậu cả ngày đâu."

"Trong quá trình này tôi sẽ cố gắng khôi phục sức mạnh, đúc Thần Thú chi thể lần nữa. Ngày Thần Thú chi thể hoàn thành thì tôi sẽ thật sự tồn độc lập, là lúc tôi có thể rời khỏi cậu!"

An Lâm khẽ thở dài, cảm thấy cũng không còn cách khác, đành phải gật đầu đáp ứng.

Đông Phương Tráng Thực gật đầu nói: "Là thế này, Kỳ Lân Huyết Ngọc là tinh hoa cả đời mà tôi biến thành. Nó ẩn chứa tất cả ngoại trừ suy nghĩ bản thể của tôi, có thể nói nó là thân thể của tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận