Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 822: Giằng co căng thẳng

Tượng đất Ác Mộng cảm thấy chuyện này không đơn giản, bởi vì nó không thể nhìn ra được cảnh giới của người đàn ông có sừng kỳ lân kia, phải biết rằng nó chính là tiên thú hậu kỳ Phản Hư đó!

Có thể giấu diếm được sự tồn tại khi thần thức của nó tập trung dò xét, hoặc là có đồ vật đặc thù để che giấu, hoặc chính là có cảnh giới cao hơn nó!

"Chẳng lẽ là sinh linh từ trong vùng đất Thương Huyết đi ra sao? Rốt cuộc là địch hay là bạn đây?" Tượng đất Ác Mộng có chút không chắc chắn được những sinh linh lạ lẫm đột nhiên xuất hiện này.

Nếu không phải Thổ Bát Thử lông vàng và Độc Thần Oa cũng ở đó khiến cho hắn có chút đắn đo thì giờ khắc này nơi đây đã là một cảnh tượng khác rồi.

"Vô Song Đao Ma, Độc Thần Oa, những sinh linh khác này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Tượng đất Ác Mộng cũng không đến gần ngay mà có chút đề phòng đứng tại chỗ tìm hiểu tình hình.

Cốt Ngọc Tiên Trùng nhìn thấy mấy người kia cũng thấy có chút không chắc chắn, vì sao lúc đi vào là hai người, khi đi ra lại là một đội hình vậy trời? An Lâm và Hứa Tiểu Lan không chỉ ở cùng với đội Thần Vệ, lại còn có thêm một con người kỳ quái và một Thú tộc kỳ quái.

Chờ chút... Thú tộc kỳ quái kia tại sao nhìn quen mắt như vậy...

Thân thể mềm mại của Cốt Ngọc Tiên Trùng đột nhiên run lên, chợt tỉnh ngộ ra, đây mẹ nó không phải là Thao Thiết, một trong tứ đại hung thú sao?!

Quả nhiên, tượng đất Ác Mộng nghe thấy vậy trong nháy mắt liền muốn nổ tung, hai mắt nhìn chăm chú vào An Lâm: "Chỉ là một tu sĩ Hóa Thần, lại dám nói khoác ở nơi này, muốn chết sao?!"

Đây không chỉ là công kích vật lý mà bên cạnh đó còn có cả công kích thần hồn, cho dù là con người có lực sinh mệnh mạnh mẽ đến nhường nào nếu bị đánh trúng đều sẽ vĩnh viễn rơi vào ác mộng, bị ác mộng giày vò đến khi hồn bay phách tán.

"Đây chính là sức mạnh Thần Đạo của Tượng đất Ác Mộng sao? Cũng thường thôi, so với tôi còn kém xa." Một người con trai khuôn mặt thanh tú khẽ mở miệng khinh thường nói.

Ầm ầm! Trong nháy mắt uy năng kinh khủng nổ tung không gian xung quanh.

"Tại sao không nói lời nào?" Tượng đất Ác Mộng nhìn thấy vậy rốt cuộc không nhịn được hỏi.

Cường giả Thú tộc bên cạnh nó dồn dập lùi về phía sau, sợ bị dư âm của công kích ảnh hưởng, chỉ có ba con tiên thú kỳ Phản Hư vẫn trung thành tuyệt đối mà đứng ở bên cạnh người nó.

Đối với câu hỏi của tượng đất Ác Mộng, Độc Thần Oa với Vô Song Đao Ma đều không trả lời.

"Vô Song Đao Ma, Độc Thần Oa, cho các người một cơ hội cuối cùng, nếu còn tiếp tục im lặng, ta sẽ trực tiếp xem các ngươi là phản đồ, rồi giết cả hai ngươi!"

Uy thế kinh khủng từ trên người hắn phóng ra ngoài, sức mạnh Thần Đạo của tượng đất Ác Mộng bay lên tận trời, khiến cho gió lạnh trên bầu trời bắt đầu rít gào. Vô số mộng ảnh xuất hiện che khuất bầu trời, ăn mòn thế gian, giống như linh hồn ngày tận thế vậy.

Vô Song Đao Ma đã lập khế ước thú sủng với Đông Phương Tráng Thực, không thể phản bội chủ nhân của mình được. Mà Độc Thần Oa thì không dám lắm miệng, nếu như nó nói sai cái gì, không chờ đến tượng đất Ác Mộng ra tay, nó đã bị Ma Huyết Kỳ Lân ở bên cạnhđánh cho một chưởng mà chết rồi.

Trong hư không hắn nắm chặt tay, một luồng sức mạnh Thần Đạo màu đen quấn vào với nhau như một dải lụa, sau cùng biến thành một thanh giáo dài màu đen sắc bén nhiếp hồn.

Tượng đất Ác Mộng quả thật rất mạnh, nhưng Ma Huyết Kỳ Lân còn kinh khủng hơn!

Người con trai ấy vừa mở miệng liền nói những lời muốn ăn đòn này chính là An Lâm oanh liệt độ kiếp mà chết.

Lúc vượt qua con đường giữa hai thế giới, Kỳ Lân cũng đã nói rõ ràng, tuy hắn bị Bàn Cổ trấn áp hành hạđã lâu, không có thân thể nguyên bản, nhưng chỉ cần có ý thức hắn cũng có thể phát huy ra được sức mạnh, cũng có được sức mạnh của kỳ Phản Hư đỉnh phong!

Tượng đất Ác Mộng đã thật sự quyết tâm rồi.

Độc Thần Oa bị chiến trận do tượng đất Ác Mộng bày ra dọa đến mức hoảng sợ, nhưng sau khi nó di chuyểnánh mắt về phía Đông Phương Tráng Thực, loại cảm giác khẩn trương kia dần dần dịu lại.

Đông Phương Tráng Thực nhìn vào công kích đột nhiên lao đến, khẽ nhíu mày: "Nói về lý, ta không trêu chọc vào nó, tại sao nó lại ra tay với chúng ta?"

Thú tộc chính là loại tính khí rất dễ bạo phát, nếu đã không nói lời nào, vậy thì làm!

Tiêu Trạch nhận được tin tức triệu hồi liền đến lập tức, lóe sáng lên sàn!

"Chết đi!"

Ầm ầm! Huyết lực ngập trời bắt đầu dâng lên.

Nhìn thấy Độc Thần Oa và Vô Song Đao Ma đều không có phản ứng, tượng đất Ác Mộng cuối cùng đã xác nhận, hai tên của đội Thần Vệ này có vấn đề rồi.

Tất cả đều xảy ra quá nhanh, hắn căn bản không kịp ứng phó.

"Tiểu Tiêu, con không sao chứ?!" An Lâm nhìn thấy vậy sợ hết hồn la lớn hỏi.

Hắc Long dài nghìn trượng bị một trưởng đánh bay, giống như diều đứt dây, bị quăng về một hướng khác...

Một tay của tượng đất Ác Mộng phất lên, cây giáo dài mang Ác Mộng Thần Đạo xuyên thủng hư không, mang theo luồng ánh sáng mênh mông vô tận đâm về phía bọn người An Lâm.

Ầm ầm!

Cây giáo dài ẩn chứa sức mạnh Thần Đạo của Ác Mộng đâm trúng thân rồng của Tiêu Trạch, khiến hắn phát ra một âm thanh bén nhọn "Ngaooo!" đầy thảm thiết, cảm giác thấy thần hồn bị xé nứt, thân thể bị sự va chạm của cây giáo dàilôi kéo, va về phía đám người An Lâm.

Đông Phương Tráng Thực theo bản năng đánh ra một chưởng.

Trước tiên giết chết ngươi, sau đó lục soát xem trên người ngươi có đồ vật gì tốt không.

"Ha ha ha... sư phụ, sư nương Tiểu Lan, chúng ta đi thôi!"

Một khe hở không gian xuất hiện trước mặt đám người An Lâm, một con rồng màu đen từ trong khe hở nhảy ra.

Cũng vào thời khắc ấy.

Toàn thân Tiêu Trạch trở nên đờ đẫn, vừa nhảy ra từ một vết nứt không gian, eo liền bị một cây giáo dài khủng bố đâm một phát, sau đó lập tức bị một chưởng uy lực vô biên đánh bay, xém chút đã hôn mê rồi.

Trong khoảng khắc đó, hắn cho rằng mình đang bị mai phục.

Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện An Lâm không chút tổn thương gì hỏi thăm mình, lúc này hắn mới hiểu được, hóa ra mình bị quân bạn và quân địch ngộ thương rồi!

"Con không sao! Sư phụ, bây giờ chúng ta chạy nhanh thôi!" Tiêu Trạch vặn vẹo uốn éo cái eo vừa bị thương, bắt đầu bay về phía An Lâm.

"Đây là Long tộc Phản Hư trung kỳđỉnh phong sao? Lực phòng ngự thật mạnh mẽ!" Thần sắc của tượng đất Ác Mộng có chút ngưng lại, sau đó có chút nghi ngờ nhìn về phía Đông Phương Tráng Thực, hai tay đối phương đang nắm chặt giơ về phía khoảng không phía trước.

Ầm ầm! Không gian trong chu vi mười dặm bị phong cấm.

"Ha ha, tuy nhiên điều khiến ta ngạc nhiên chính là phát hiện một sự tồn tại vô cùng khủng khiếp!" Tượng đất Ác Mộng nhìn Đông Phương Tráng Thực, toàn thân hưng phấn khiến cho sương đen sền sệt đều sôi trào.

"Sức mạnh kia... hẳn không sai, tuy rất khó tin nổi, nhưng đây quả thật chính là sức mạnh của Ma Huyết Kỳ Lân!"

"Vận khí của ta thật sự quá tốt, đến tay mà chẳng tốn thời gian!"

Đông Phương Tráng Thực nhìn vẻ mặt kích động của tượng đất Ác Mộng, cười nhạt một tiếng: "Vì nguyên nhân gì mà khiến ngươi sinh ra ảo giác gặp được ta là may mắn vậy?"

Tượng đất Ác Mộng nghe thấy vậy liền sững sờ.

Mà Đông Phương Tráng Thực, vẻn vẹn chỉ đánh một quyền!

Tượng đất Ác Mộng bị thương nặng rồi.

Bất luận là bọn người An Lâm, hay vẫn là quân địch cường giả Thú tộc đều có chút không thể tin được khi nhìn cảnh tượng trước mặt này.

Bốn bề lặng yên.

Mộng ảnh dày đặc mang theo uy thế vô tận xông đến.

Các loại cảm xúc tiêu cực như sợ hãi tuyệt vọng... bao phủ trời đất, ăn mòn tất cả các sinh linh. Cường giả Thú tộc cách đó không xa bị dọa khiến cho hai chân nhũn ra quỳ rạp xuống đất, có người trực tiếp bị điên, thậm chí có người hơi yếu một chút thì thần hồn vỡ vụn, trực tiếp mất đi sinh mạng.

Một luồng sáng màu đỏ tê thiên liệt địa phóng lên trời, mang theo hắc ảnh vô cùng vô tận xuyên thủng chân không, dùng tốc độ vô cùng nhanh vọt đến trước mặt tượng đất Ác Mộng.

Hai mắt tượng đất Ác Mộng trừng trừng, trên mặt mang theo vẻ kinh hãi hoảng sợ.

Hai mắt của Đông Phương Tráng Thực không một chút cảm xúc, nắm đấm lại đánh ra một vòng xoáy huyết lực bao phủ hơn vạn mét, một quyền đánh thẳng vào đại năng đen kịt sền sệt trước mặt!

Một quyền ra oai, sóng xung kích của huyết lực chấn động hơn mười dặm, vô số mộng ảnh biến thành tro bụi.

Tượng đất Ác Mộng đứng mũi chịu sào, sức mạnh Thần Đạo bị đánh tan, thân thể bị đánh cho bẹp dí như một bãi nước màu đen sền sệt, một ngụm máu tươi từ trong miệng nó phun ra, thân thể càng giống như xác pháo rơi xuống mặt đất.

Ầm ầm! Một cái hố nhỏ xuất hiện trên mặt đất.

Đông Phương Tráng Thực chậm rãi thu quyền lại, đứng ngạo nghễ trên không trung.

"Không ổn!" Sắc mặt của tượng đất Ác Mộng thay đổi, hay tay vỗ vào nhau, vô số mộng ảnh trên bầu trời giống như biển lớn bị rơi xuống, cuồn cuộn trào về phía ông chú.

Hai tay của Đông Phương Tráng Thực mở ra, không gian phong cấm do tượng đất Ác Mộng phóng thích ra bị phá nát vỡ vụn.

Năng lượng màu đỏ máu chậm rãi từ bên trong đạo bào của ông chú tiêu tán.

"Được rồi." Đông Phương Tráng Thực vặn cổ, âm thanh răng rắc vang lên: "Ta là người nói đạo lý, ta không trêu chọc ngươi, ngươi lại ra tay đối với ta, như vậy ta tất nhiên phải đánh lại rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận