Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 827: Nổ tung chính là một nghệ thuật

Tiêu Trạch liều chết ngăn cản ưng lửa, vừa dùng đuôi rồng quật tới, vừa dùng thiên lôi đánh xuống.

"Đến đây! Sảng khoái! Dù sao cũng có rất nhiều thời gian!''

Hắc Long nghìn trượng công kích như gió rền mưa dữ, không ngừng tấn công lên người ưng lửa.

Phi Ưng Hỏa Diễm bị dồn đến bước đường, dùng đến chiêu tự bạo đạo căn, khiến Tiêu Trạch nổ bany.

Không ngờ Thao Thiết cũng là một phiền lức lớn, nó há to miệng, giống như một cái miệng khổng lồ cắn nuốt trời đất, không ngừng nuốt lấy năng lượng tự bạo của Phi Ưng, liên tục phân uy lực của vụ nổ thành mấy phần.

Phi Ưng Hỏa Diễm đang muốn chạy trốn, Tiêu Trạch bị nổ bay lại vui vẻ bay đến, vảy rồng chói mắt lấp lánh sáng bóng chắc chắn, đúng là không hảo tổn chút lông tóc nào...

Tuyệt vọng!

Sự cảm ứng, đột nhiên biến mất trong thời khắc ấy.

Cả người Phi Ưng Hỏa Diễm nổ tung như ngọn lửa, giống nhiên một quả cầu lửa sáng ngời bất ngờ xuất hiện.

"Đừng trốn!'' Tất nhiên Tiêu Trạch đã bị chọc tức, hét lớn một tiếng, rồi thi triển cưỡi mây lướt gió truy kích.

Phi Ưng Hỏa Diễm lại sử dụng đến bí thuật đứng đầu hao tổn đạo căn, tự bạo!

Cơ hội tốt! Phi Ưng Hỏa Diễm chịu đựng nội thương, không chút do dự bỏ chạy về phía xa.

Dường như hắn thấy được tương lại của mình.

Ầm ầm!

Phi Ưng Hỏa Diễm nhìn thấy Ác Minh Long Viên ở chỗ xa không kịp chốn chạy, đầu đã bay lên trời, nhưng lại bị một tu sĩ nhân loại và một con rối máy giết chết.

"Này..." Thao Thiết ợ một cái no nề, một ngọn lửa phụt ra từ cái miệng rộng: "Tôi không xong rồi, chống đỡ cho tốt..."

Không được, cần phải trốn, cho dù trả cái giá lớn, cũng không hối tiếc.

Tuyệt vọng nhân đôi!

Tiêu Trạch lại bị uy lực khủng bố này thổi bay, lúc này đây, ngay cả Thao Thiết cũng không thể ăn nhiều lửa như vậy, đã ăn no rồi, bụng đã trở nên căng tròn, sau đó bị ngọn lửa nổ mạnh thổi bay.

"Đáng ghét, Phi Ưng Hỏa Diễm này là thùng thuốc nổ sao? Một lời không hợp liền tự bạo." Tiêu Trạch phiền chán trong lòng, lại không hề nề hà, bất tri bất giác, đã đuổi theo đến khu vực Thiên Khanh.

Ầm ầm!

Còn tiếp tục như vậy, sẽ càng nhiều người nhìn thấy phát hiện ra, hành tung của bọn họ thật sự sẽ không giấu được nữa.

Tiêu Trạch rất vất vả mới đuổi theo được Phi Ưng Hỏa Diễm, Phi Ưng Hỏa Diễm lại sử dụng bí phát, tự bạo!

Tiêu Trạch lại bị nổ bay...

"Thật không hổ danh là sư phụ, ngay cả người máy cũng trâu bò như vậy!'' Tiêu Trạch lại kích động, toàn bộ vảy rồng đều phấn chấn đến dựng lên.

Lúc này, bỗng nhiên một giọng nói truyền đến.

"Mày đừng nói đến đồng vu quy tận! Tao thật là sợ đó, muốn nhận thua ghê!'' An Lâm cười ha ha, sắc mặt khinh khỉnh nhìn Phi Ưng Hỏa Diễm.

Tiêu Trạch đã biết nặng nhẹ, nếu thật sự đuổi không kịp, sẽ lập tức dừng lại, bằng không Thần Dơi Đại Đế vừa đến, bọn họ sẽ đi đời.

Rất nhanh, Tiêu Trạch và đám người An Lâm lại bắt đầu tiếp cận Phi Ưng Hỏa Diễm.

Chỉ có thể lui lại sao?

Đây quả thức chính là tuyệt vọng!

Tiêu Trạch triệu hồi vô số lôi long, giáng xuống Phi Ưng Hỏa Diễm ầm ầm. Một kích khủng khiếp, thế nhưng những lôi long đó lại khủng bố hơn rất nhiều, vốn là công kích cao nhất của kỳ giữa Phản Hư, sau lại được gia tăng uy lực.

Đạt Tam và Yêu Cơ ở bên cạnh truy đuổi, vừa giải phóng các loại sóng ánh sáng đường dài.

"Không được dừng, tiếp tục đuổi!''

Giọng nói của Phi Ưng Hỏa Diễm bị kiềm lại, bản thân lấy tính mạng ra uy hiếp, không ngờ lại bị một tu sĩ kỳ Hóa Thần khinh thường... Nó cảm thấy làm một Tiên Thú kỳ Phản Hư tôn nghiêm, đây là một mối nhục nghiêm trọng!

Nhưng, nhớ đến kết cục của Ác Minh Long Viên, trong nháy mắt nó lại suy sụp.

Tu sĩ nhân loại rất yêu nghiệt, thật sự không thể trêu vào, vẫn nên tiếp tục chạy đi!

Tiêu Trạch quay đầu lại vưa thấy, phát hiện trong tay hai người máy, ngưng tụ thành một ống kính không gian màu xanh thẳm, An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều đang ở bên trong ống kính đó, sau đó đột nhiên tiến hành bước nhảy không gian, tốc độ so với Tiêu Trạch còn nhanh hơn vài phần.

"Á! Đừng ép tôi! Mấy người còn đuổi nữa, tôi sẽ sẽ ho các người đến đích cuối, kéo các ngươi cùng đồng vu quy tận!'' Phi Ưng Hỏa Diễm kêu to uy hiếp nói.

Không lâu sau đó, nó phát hiện trong đám người truy kích, lại có cả đám người An Lâm.

Phi Ưng Hỏa Diễm đã tự bảo quá nhiều, đã là cái nỏ hết đà, tuy cản trở được Tiêu Trạch truy đuổi nhưng Tiêu Trạch lại không hề tổn hại, thật đúng là khiến nó tức đến hộc máu.

Phải, không sai, tất cả đều là vì An Lâm.

An Lâm tăng lôi thuật và lôi pháp cho Tiêu Trạch, quả thực đó chính là thần phối.

Bất đắc dĩ, Phi Ưng Hỏa Diễm lại quyết định tự bạo.

"Cảm nhận nghệ thuật bùng nổ đi!'' Phi Ưng Hỏa Diễm hét lớn một tiếng, trên mặt có vẻ mặt thấy chết không sợ.

An Lâm không nói hai lời, đối với thái độ không sợ chết của nó càng muốn thấy nó chết!

"Phốc!'' Phi Ưng Hỏa Diễm tự bạo, lập tức bị phá công, ngược lại là cúc hoa nổ tung.

Trong lòng nó vô cùng đau khổ, nó vừa chạy vừa khó: "Hu hu hu... Tại sao có thể như vậy? Thật sự đáng sợ, mẹ ơi cứu con, hu hu hu..."

An Lâm không chú ý phòng ngự để hai bên hiểu ý hành động, để Phi Ưng Hỏa Diễm lộ ra sơ hở.

Nhìn thần lôi đáng sợ và năng lượng ánh sáng, trong nháy mắt lập tức trút xuống, năng lượng nuốt sống Phi Ưng Hỏa Diễm. Hét thảm một tiếng, thân thể nó bị trọng thương, bắt đầu rơi xuống đất.

Trong tâm đại trận Thú Thiên, một con dơi màu xanh vô cùng to lớn, mở đôi mắt một đen một trắng, nhìn về phía xa.

Thần Dơi Đạt Đế ở khu vực núi Thú Thiên Thần, nơi đó bao trùm trong bên trong trăm đại trận Thú Thiên, gần thì cũng có phòng ngự Hợp Đạo Thần Thú công kích, phía xa thì có lực lượng ngưng tụ, giáng xuống thiên phạt, uy lực khủng khiếp đủ để làm bị thương nặng một Cao Thủ cấp Hợp Đạo khác.

Hình ảnh này, trong mắt vô số tộc Thú, trở thành vĩnh hằng!

Nơi đó, nơi bùng nổ còn chói mắt hơn so với mặt trời trên bầu trời.

Đám mây hình nấm vô cùng khổng lồ xuất hiện, vị trí trung tâm vô cùng chói mắt, nhiệt độ ánh sáng hủy diệt vô tận, Ác Linh Thú Ngục trên đại lục và vô số Thú tộc đưa mắt nhìn về phía đó.

Hỏa diễm vô cùng vô tận thổi quét qua, hủy diệt đốt cháy hết thảy mọi thứ, khiến mặt đất hơn mười dặm đều hóa thành biển lửa!

Chủ động đầu hàng, gia nhập vào tên loài người kia, có lẽ sẽ còn giữ được một mạng.

Nhưng mà, nó không làm được chuyện này, Thú tộc vĩnh viễn không làm nô lệ.

Nếu sống sót mà khuất nhục, chẳng bằng chết một cách oanh liệt!

"Bây giờ tôi nói rõ ràng cho mấy người biết, cái gọi là ý nghĩ sinh mệnh là gì."

Cả người Phi Ưng Hỏa Diễm đẫm máu, thân thể bộc phát ra ánh sáng màu vàng vô tận, trong nháy mắt, ánh sáng của nó còn lóa mắt hơn so với mặt trời!

"Bùng nổ, chính là nghệ thuật, khiến thế gian ghi dấu thời khắc xán lạn này, tôi sẽ sáng tạo vĩnh hằng trong nháy mắt!''

Phi Ưng Hỏa Diễm mở rộng hai cánh, dùng bí thuật cuối cùng, dốc toàn lực hoàn toàn tự bạo!

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp thế gian, chiếu sáng toàn bộ đại lục.

Phi Ưng Hỏa Diễm biết, bản thân mình thật sự phải nằm lại ở đây.

Vô số công kích rơi xuống, khiến bí pháp tự bạo của nó không thể thi triển được.

Đây là tu sĩ Hóa Thần đặc biệt sao! Tuyệt đối là giả!

Lần đầu tiên nó gặp phải tu sĩ Hóa Thần khiến nó phải tuyệt vọng như vậy.

Qủy dị, bí hiểm!

Phi Ưng Hỏa Diễm thật sự sợ, vốn nó đã có cơ hội rất lớn, có thể thành công bỏ chạy từ trong tay Tiêu Trạch. Nhưng sau khi An Lâm gia nhập vào đội hình truy kích, tình thế của nó lập tức chuyển biến đột ngột.

"Phương hướng năng lượng dao động, là khu vực gần Thiên Khanh, chẳng lẽ Thương Huyết Đại xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Chắc là vậy, trước tiên hãy thử liên lạc một chút với Tượng Đất Ác Mộng vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận