Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 847: Món quà lớn của sư phụ

Phải nói rằng, những hành động nối tiếp nhau của An Lâm, xuất sắc làm cho vô số người ở sân trên sân dưới đều thấy mình sắp bị đau tim.

Hắn nói linh đan của hắn thăng cấp, bọn họ có thể chấp nhận, có Thánh Hỏa, có thật nhiều Thần Hỏa, lại có thể điều khiển cùng lúc, bọn họ cũng có thể chấp nhận, thế nhưng không thích liền đem tặng như trêu tức người khác là hành động gì hả!?

Hơn nữa còn tặng quán quân lần trước – Hứa Tiểu Lan?

Thật sự là làm người tê tái!

Mất công bọn họ lúc trước còn tranh luận đến đỏ mặt tía tai xem ai đoạt giải quán quân, ai xứng đáng có được Bát Hoang Cửu Linh Đỉnh, kết quả cmn đều là người một nhà, ai đoạt giải quán quân khác méo gì nhau!

Tất cả mọi người đều giật mình, kể cả Đan Thánh đức cao vọng trọng.

Mân Mân vốn còn muốn "tạo mối quan hệ" với thanh niên An Lâm, bất ngờ bị đút đầy một miệng thức ăn cho chó, làm cho cô dù có kinh nghiệm chủ trì phong phú, cũng không tránh khỏi một thoáng thất thần.

Tuy nhiên, cô phản ứng rất nhanh, để làm bầu không khí sinh động, vừa cười khanh khách vừa nói: "Phía dưới, xin để Mân Mân phỏng vấn quán quân, nghe cảm nghĩ của anh ấy một chút đi!"

Cách Lôi tiếp tục quỳ, thời điểm nhận thưởng khoe ân ái là được rồi, vì sao tới màn nêu cảm nghĩ còn tiếp tục khoe?!

Mân Mân cảm thấy việc chủ trì của mình gặp thử thách cực lớn, nhiều người trên sân khấu đã sắp tức điên lên rồi, cô vội vàng nói: "Ha ha, quan hệ của anh và Hứa Tiểu Lan thật tốt, không biết sau này hai người muốn phát triển như thế nào, có muốn vào Đan Tháp tiếp tục học chăng?"

Khóe miệng Mân Mân co giật: "..."

Hóa ra là vợ chồng bọn họ đến hành hạ người khác! Đã thế còn trực tiếp ôm hạng nhất và hạng nhì về, giẫm tất cả thiên tài luyện đan ở dưới chân, loại hành động này... Thật làm cho người ta không thở nổi!

"Tôi dự thi với em ấy không có nguyên nhân gì khác ngoài việc giúp em ấy có được Bát Hoang Cửu Linh Đỉnh! Tuy em ấy dựa vào thực lực của chính mình cũng có thể đoạt được, thế nhưng tôi luôn cảm thấy nếu mình đưa cho em ấy thì sẽ càng có ý nghĩa, cho nên, tôi liền đoạt cúp. Chỉ đơn giản như vậy!"

Nhưng cô biết, bây giờ không phải thời điểm để hỏi nhiều. Cô dõng dạc mở miệng lần nữa: "Được rồi, xin mọi người ở phía dưới hãy vỗ tay một lần nữa cho vị luyện đan sư thiên tài này, An Lâm!"

Mân Mân đi tới trước mặt An Lâm, cười như không cười: "An Lâm, có phải anh nên giới thiệu một chút cho chúng tôi về cô gái bên cạnh anh không?"

"Chuyện này để sau hãy nói đi, hiện nay chúng tôi còn có một ít chuyện phải xử lý."An Lâm uyển chuyển mở miệng.

Khuôn mặt trắng nõn của Hứa Tiểu Lan đỏ ửng lên.

An Lâm hắng giọng một cái: "Tôi và Hứa Tiểu Lan là bạn rất thân, đúng, chính là loại bạn mọi người đang nghĩ tới!"

Những người dự thi còn lại nghe vậy chỉ thấy một ngụm máu nghẹn ờ trong lòng, thậm chí có người còn không khống chế nổi đạo tâm.

Vẫn may, cuối cùng cũng điều chỉnh lại được bầu không khí.

Mấy trăm ngàn quần chúng đang cắn hạt dưa cảm thấy mình lại bị tống đầy một miệng thức ăn cho chó một cách tàn nhẫn.

Trưởng lão của Đan Tháp cũng đi về phía nhóm tuyển thủ dự thi, mời họ gia nhập vào Đan Tháp.

Mân Mân sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới câu trả lời sẽ là như vậy.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng hoan hô vang lên lần nữa.

"Không đâu, không đâu, cánh cổng lớn của Đan Tháp vĩnh viễn rộng mở đón chào hai người!" Trưởng lão Đan Tháp vuốt vuốt chòm râu, cười tủm tỉm nói.

"Về sau có cơ hội, tôi và Tiểu Lan nhất định sẽ đến Đan Tháp, đến lúc đó phải hi vọng mọi người sẽ không ghét bỏ chúng tôi." An Lâm rất cung kính, mở miệng trả lời.

Đông Phương Tráng Thực liếc nhìn An Lâm, vẻ mặt cực kì phức tạp: "An Lâm... Thật nhìn không ra, thuật luyện đan của cậu mạnh như vậy. Sao cậu nói là đi giúp đỡ? Cậu giúp đỡ cũng có thể giúp thành hạng nhất? Cậu lừa gạt chúng tôi thì có!"

"An Lâm, Hứa Tiểu Lan, hai người thật sự không gia nhập Đan Tháp sao?" Một trưởng lão có chút thất vọng hỏi.

"Quà lớn?" Tiêu Trạch có chút mê mang.

An Lâm cùng Hứa Tiểu Lan lại nhận được một tấm thiếp tiên đan lục phẩm, dùng thiếp này có thể miễn phí luyện chế một viên tiên đan lục phẩm ở Đan Tháp.

Cô khẽ nhấc mũi chân, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh An Lâm.

Phân Ny nghe thấy tiếng gọi, thân thể mềm mại khẽ run lên, rốt cuộc lấy lại tinh thần.

An Lâm đưa mắt nhìn sang bóng người vàng óng đang hồn xiêu phách lạc cách đó không xa, vẫy vẫy tay :"Hey! Phân Ny, qua đây, bên này!"

Đan Tháp là thánh địa của tấ cả luyện đan sư trên đại lục, cũng sẽ không ép buộc ai phải gia nhập, bởi vì thông thường đều là các luyện đan sư muốn xin được gia nhập. Thế nhưng, An Lâm cùng Hứa Tiểu Lan có thiên phú luyện đan siêu tuyệt, thực sự làm cho các trưởng lão của Đan Tháp xuýt xoa không ngớt, không khỏi hỏi thêm mấy câu.

An Lâm gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng: "Đây là chuyện ngoài ý muốn... "

"Con biết là thầy của con mạnh nhất, làm chuyện gì cũng ưu tú nhất!" Tiêu Trạch bật ngón cái, vẻ mặt ước ao đất tán thưởng nói.

Sau khi An Lâm nhìn thấy Tiêu Trạch, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười nói: "Cậu chỉ biết nịnh là giỏi, thầy có phần quà lớn muốn tặng cậu."

Dù sao giả ngầu đủ rồi, khiêm tốn một chút để điều hoà quan hệ cũng tốt.

Lúc này, nhóm người Đông Phương Tráng Thực cũng tới.

Hiện tại hắn cảm giác toàn bộ thân thể đều trống rỗng, thần hồn cũng vô cùng uể oải, hẳn là di chứng của việc giả ngầu. Cho dù dùng một viên linh đan cao cấp, muốn khôi phục chỉ sợ cũng phải cần một khoảng thời gian.

An Lâm lặng lẽ dùng một viên linh đan nhị phẩm, bổ sung khí huyết.

Thời khắc này cảm xúc của cô rất sa sút, mi mắt hạ thấp, hai mắt vô thần, không còn bóng dáng rực rỡ loá mắt, hăm hở trước đó.

Tiêu Trạch thấy người đến, liền liếc mắt nhìn nơi khác, trái tim thình thịch thình thịch đập nhanh.

An Lâm thấy cảnh này, hai mắt sáng lên, biết lần này mình làm được chuyện tốt rồi.

"Cậu gọi tôi tới đây làm gì?" Phân Ny nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh linh hoạt kỳ ảo.

"Cô quên rồi sao, giữa chúng ta còn có một vụ cá cược." An Lâm mỉm cười nói.

"Cá cược?" Phân Ny chớp chớp con mắt màu vàng óng, dường như rốt cuộc cũng nhớ tới, thân thể mềm mại lại run lên, vẻ mặt càng thêm tội nghiệp: "Được, có chơi có chịu, nói đi, anh muốn tôi làm gì?"

An Lâm vui mừng gật gật đầu, vợ của đồ đệ có tính cách rất tốt, không hề tức đến hộc máu mà phản kháng, là một người biết giữ chữ tín.

Người xung quanh nghe vậy thì sửng sốt.

Trưởng lão Đan Tháp và người dự thi đều đưa mắt nhìn về phía hai người ở trung tâm.

Sư phụ đã sớm nhìn ra tình yêu của cậu, nên mới dùng nhiều tâm tư trí lực để suy tính, lập ra vụ cá cược, từ bỏ thân phận trợ giúp, dốc toàn lực đoạt giải quán quân... hết thảy cũng là vì cậu!

Thì ra sư phụ nói quà lớn, là tặng tình nhân trong mộng của cậu cho cậu!!!

Tặng cậu một phần quà lớn... Giới thiệu lẫn nhau... Hẹn hò với đồ đệ Tiêu Trạch của tôi...

Tiêu Trạch tựa như bị sét đánh, trong đầu vẫn quanh quẩn lời nói của An Lâm.

Ầm ầm! Cách Lôi lần nữa ngã quỵ trên mặt đất, nước mắt tràn mi: "An Lâm đại ca, vì sao cho tới bây giờ anh vẫn còn có thể lo chuyện ân ái như vậy, không thể để tôi đứng dậy được sao?"

Trên đài cao, những người dự thi, các trưởng lão Đan Tháp, toàn bộ đều ngây ra như phỗng.

Phân Ny chớp chớp hai mắt, không rõ ràng cho lắm: "Rồi sao?"

An Lâm chỉ Phân Ny, nói với Tiêu Trạch: "Phân Ny, Hóa Thần hậu kỳ, quỷ tộc, thiên tài luyện đan sư cảnh giới Tạo Thần, tính cách rất tốt, ngoại hình cũng rất xinh đẹp."

Tiêu Trạch ngẩn ra, những điều An Lâm nói cậu đều biết mà.

Phân Ny càng mê mang, sao đột nhiên lại khen cô, mặc dù thổi phồng đến mức làm người ta khá là vui vẻ, nhưng hắn có ý gì đây? Tâng bốc nhau như thế để làm gì? Mình có cần khen lại không?

An Lâm lại nhìn về phía Phân Ny: "Tốt, giới thiệu lẫn nhau xong xuôi, cô có chơi có chịu, phải đáp ứng tôi làm một chuyện không vi phạm đạo đức, không vượt quá khả năng."

"Như vậy... Phân Ny, cô lập tức hẹn hò với đồ đệ Tiêu Trạch của tôi đi! Loại hẹn hò lấy việc trở thành vợ chồng làm mục tiêu ấy!"

Âm thanh của An Lâm, quanh quẩn trên toàn bộ đài thi đấu.

Bầu không khí náo nhiệt, trở nên yên tĩnh chỉ trong nháy mắt, tới mức nghe được cả tiếng kim rơi...

Phân Ny giật giật cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt dại ra.

Trước kia cậu chưa từng như thế, nhưng bây giờ, ở trước mặt cô gái kia, tự nhiên cậu lại cảm thấy khẩn trương và thẹn thùng. Nhưng mà... thầy khen cậu ngay trước mặt cô ấy, làm cho lòng cậu rất vui vẻ.

Tiêu Trạch được khen có chút xấu hổ, cúi đầu.

An Lâm chỉ về phía thiếu niên thanh tú bên cạnh, mở miệng nói: "Giới thiệu cho cô một chút, đây là đồ đệ của tôi, tên là Tiêu Trạch, cảnh giới Phản Hư trung kỳ đỉnh phong, là Thái Cổ Long Tộc, có cảnh giới, có thực lực, còn có tiền!"

Ngay cả Tiêu Trạch cũng chuyển ánh mắt về phía An Lâm, nhìn hắn với vẻ mặt tò mò.

Cách Lôi xoa đầu gối, đi về phía An Lâm, nghe vậy liền dừng lại.

Sao, An Lâm và Phân Ny còn có cá cược? Vụ này mới à nha!

Hốc mắt Tiêu Trạch đỏ lên:

"Sư phụ! Con cám ơn sư phụ rất nhiều..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận