Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 85: Hiến máu vì tình yêu và hoà bình của thế giới

Nhìn nữ Huyết Vương đang sùi bọt mép, Thanh Hà Kiếm Tiên không khỏi chìm vào im lặng.

Hồi lâu, hắn ta mới có chút khiếp sợ mở miệng nói:

"An Lâm đạo hữu, hạ độc vào trong máu... Thật là lợi hại! Sao mà cậu làm được vậy!?"

An Lâm nghe vậy trong lòng chợt bực bội: "Đừng có hỏi tôi! Tôi không hạ độc!"

Thanh Hà Kiếm Tiên rõ ràng không tin, vẫn giữ vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn An Lâm.

An Lâm: "..."

Hắn ta biết chuyện quan trọng bây giờ không phải là suy nghĩ về An Lâm có hạ độc hay không, mà là phải xác nhận Huyết Vương còn sống hay đã chết.

Bọn họ đi tới trước mặt Huyết Vương, phát hiện hai mắt nữ Huyết Vương trợn tròn, sùi bọt mép, nhiệt độ cơ thể giảm xuống, cơ thể đã phát lạnh, hơi thở của một sinh mệnh dường như đã không còn...

An Lâm: "..."

Thanh Hà Kiếm Tiên: "An Lâm đạo hữu, có lẽ máu của cậu có hiệu quả trí mạng đối với Huyết tộc."

An Lâm chớp chớp mắt: "Giúp gì?"

Mượn cái em gái cậu! Mượn rồi có trả được không?

Khóe miệng An Lâm co giật: "Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra!"

Sau đó hắn nhìn về phía Hồng Hồ Tiên, ở nơi đó, trận đấu kịch liệt vẫn chưa dừng lại.

"Độc này thật lợi hại, có thể khiến Huyết Vương có sức sống cao như vậy..chết trong ngụm đầu tiên!"

"Cho nên...vì chiến thắng của trận đấu này, xin cậu đấy!"

Thanh Hà Kiếm Tiên sửng sốt cười cười: "Vậy An Lâm đạo hữu giúp một tay đi"

Thanh Hà Kiếm Tiên vô cùng ngạc nhiên mở miệng, sau đó nhìn về phía An Lâm, vẻ mặt mang theo sự kính nể sâu sắc.

Mượn chút máu?

Hắn có chút đau lòng cắt cánh tay mình, để máu tươi dính vào lưỡi kiếm của Thanh Hà Kiếm Tiên.

Thanh Hà Kiếm Tiên: "Mượn chút máu!"

Hắn cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Nhìn vẻ hiên ngang lẫm liệt của Thanh Hà Kiếm Tiên, An Lâm yên lặng.

An Lâm khẽ thở dài một hơi, cuối cùng cơ thể vẫn thành thật phối hợp với Thanh Hà Kiếm Tiên, tiến hành lấy máu để hành động.

Mẹ nó kịch độc cái em gái cậu!

"Đây là lưỡi kiếm đã được thoa kịch độc!"

Quả nhiên.

Lúc này lại chủ động lấy máu, sao không choáng cho được...

Hắn ta đột nhiên phát hiện, Ma Vương Ngạo Mạn cùng nữ Huyết Vương đều đã bị giết chết!

Ừm...vừa mới bị Huyết Vương hút máu một lần.

Ngay tại lúc nam Huyết vương vẫn đang dò xét tình huống xung quanh, Thanh Hà Kiếm Tiên đã xông về phía hắn ta đầy khí thế!

Nhưng, nữ Huyết vương vẫn còn rất nhiều sức mạnh tiềm ẩn, hơn nữa là sự tồn tại có sức sống cực kỳ mạnh, rốt cuộc là ai lại có bản lĩnh giết chết cô?

Trước đó Ma Vương Ngạo Mạn đã bị thương nặng, bị giết cũng không có gì bất ngờ lắm.

Thanh Hà Kiếm Tiên hài lòng nhìn lưỡi kiếm của mình, cười ha ha nói:

Sau khi nghĩ như vậy mấy lần, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.

Thanh Hà Kiếm Tiên cũng bắt đầu hành động, hắn bay đến chỗ Hồng Hồ Tiên, tham gia vào cuộc chiến!

Nam Huyết vương ở trên bầu trời, vốn đã bị Hồng Hồ Tiên giam giữ, lúc này hắn ta cảm ứng cảnh vật xung quanh, trong lòng chợt hoảng sợ.

An Lâm nghe được câu này, cặp mắt tối sầm lại, trong lòng gào thét:

Vì hoà bình và tình yêu thế giới, tôi mới hiến máu...vì hoà bình và tình yêu của thế giới, tôi mới hiến máu...

Hắn cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại, trong lòng không ngừng mặc niệm:

Đây là máu của ông, đây là tinh hoa trong sinh mạng của ông!

"Chẳng lẽ là hắn làm? Hắn có sức mạnh đến bậc này ư!?"

Nữ Huyết vương có thể chạy thoát thân từ trong tay tu sĩ Dục Linh kỳ cuối, sao có thể bị hạ gục trong tay tên tu sĩ Dục Linh kỳ đầu này?

Dù trong lòng nam Huyết vương đầy ngạc nhiên cùng nghi ngờ, nhưng hắn ta biết, bây giờ hoàn toàn không phải là lúc suy nghĩ thêm nữa.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là...trốn!

Nam Huyết Vương kêu gọi hơn một ngàn con dơi hút máu, xông về phía Hồng Hồ Tiên cùng Thanh Hà Kiếm Tiên.

Mà hắn ta nhân cơ hội này sử dụng đại pháp Huyết Độn chạy thoát về phía xa!

Hồng Hồ Tiên thấy nam Huyết vương muốn chạy trốn...

Lập tức kéo cung căng hết cỡ, một mũi tên đỏ rực toả ra uy lực kinh người, hóa thành vệt sáng, xuyên qua đám dơi hút máu, sau đó đâm vào ngực của nam Huyết vương.

Nam Huyết vương phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể hơi khựng lại, nhưng sau đó khôi phục rất nhanh, tiếp tục liều mạng chạy về phía xa.

"Trên thanh kiếm này của tôi, đã được thoa máu của An Lâm, máu này có kịch độc!"

Thanh Hà Kiếm Tiên sửng sốt cười cười, chỉ chỉ An Lâm bị mất máu quá nhiều đang chán nản ngồi trên đất, mở miệng nói:

Sau đó, cô có chút nghi ngờ chỉ chỉ trường kiếm trên tay Thanh Hà Kiếm Tiên, nghiêng nghiêng đầu.

Hồng Hồ Tiên đạp lửa hồ bay đến trước mặt Thanh Hà Kiếm Tiên của, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ nhạc nhiên.

Môi nam Huyết vương run rẩy, ngơ ngác nhìn Thanh Hà Kiếm Tiên, cuối cùng miệng sùi bọt mép, cả người ngã xuống đất...

"Đây là lưỡi kiếm đã được thoa một lớp kịch độc..."

Dựa vào khả năng hồi phục nhanh chóng của hắn ta, khẳng định vết thương này sẽ nhanh chóng khép lại.

"Roạt!" Sau lưng Huyết Vương bị trường kiếm chém ra một tia máu.

Thanh Hà Kiếm Tiên không đuổi theo, sau khi hắn ta dùng hết sức nhanh chóng chém một kiếm này, đã không còn hơi sức đuổi theo Huyết vương nữa, chỉ đành đợi chờ chuyện sắp xảy ra...

Nam Huyết Vương thấy mình đã thoát khỏi sư truy đuổi của hai người, buông lời độc ác: "Mấy người chờ đấy, cuối cùng sẽ có một ngày, tôi sẽ trở lại lần nữa, hút cạn máu tươi của mấy người!"

Nói xong, trên bầu trời lại truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.

"A a a a a...!" nam Huyết vương kêu lên đầy đau đớn, toàn bộ máu trong cơ thể hắn ta như đang bắt đầu trở nên hoại tử, sức sống đang bị tước đoạt.

"Rốt cuộc mày đã làm gì!"

Nam Huyết vương xoay người nhìn Thanh Hà Kiếm Tiên, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ hét lên.

Thanh Hà Kiếm Tiên cười nhạt, trường kiếm đặt ngang trước người, trong ánh mắt mang theo vẻ đắc ý:

Một chiêu như vậy, cho dù Thanh Hà Kiếm Tiên chém trúng thì đã sao.

Hắn ta thầm hừ lạnh, mặc dù một kiếm này nhanh, nhưng sức lực mang theo không hề lớn.

Nam Huyết vương không né không tránh, tiếp tục bay về phía trước.

Thanh Hà Kiếm Tiên đã xuyên qua đám dơi đang cản trở, bay đến sau lưng hắn ta, đường kiếm màu xanh như nước chảy, chém thẳng vào sau lưng Huyết vương!

Nhưng, ngay lúc cơ thể hắn ta hơi khựng lại.

Hắn ta biết mũi tên mạnh mẽ đầy uy lực kia không thể bắn ra mũi thứ hai ngay lập tức, chỉ cần hắn ta tiếp tục chạy trốn, thì không có ai đuổi kịp được hắn ta nữa!

Hồng Hồ Tiên nghe vậy, ánh mắt sáng lên, lập tức bay về phía An Lâm!

An Lâm thấy tên Huyết Vương còn lại đã được giải quyết, cuối cùng buông lỏng toàn thân đất ngồi trên mặt đất.

"Mẹ kiếp! Cảm giác cơ thể đã bị rút cạn sức lực!"

An Lâm căm hận mở miệng, không nói đến trận chiến kịch liệt với Ma Vương Ngạo Mạn kia, lại còn bị Huyết vương hút máu, bị Thanh Hà Kiếm Tiên mượn máu, hai chuyện này đúng là muốn giết người!

Hắn lúc này, thật muốn mua hai lọ Thận Bảo để nếm thử.

Nhưng mà, hắn còn chưa kịp hưởng thụ thời gian tốt đẹp sau trận chiến, Hồng Hồ Tiên đã chạy tới, sau đó dùng ánh mắt như đang nhìn một tên không được bình thường, nhìn hắn...

"Cô nhìn gì?" An Lâm ngẩn ngơ, lên tiếng hỏi.

Hồng Hồ Tiên có chút ngượng ngùng chỉ chỉ cánh tay vừa bị rạch ra của An Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

An Lâm nháy mắt một cái, nhìn sang cánh tay mình.

Vết thương ở đó đã hơi khép miệng, nhưng vẫn chưa khép lại hoàn toàn.

Thiết nghĩ chắc Hồng Hồ Tiên muốn giúp mình xử lý...

Nghĩ đến đây, trong lòng An Lâm chợt thấy ấm áp.

Trên đời vẫn còn nhiều người tốt!

Vì vậy hắn có chút cảm động gật đầu với Hồng Hồ Tiên, bày tỏ đồng ý.

Núm đồng tiền của Hồng Hồ Tiên đẹp như hoa, xúc động đi đến bên cạnh An Lâm, vươn cánh tay trắng nõn như ngọc ra...

"Xoạt..."

Cánh tay vừa mới kín miệng của An Lâm kia, lại bị rạch lần nữa, máu chảy ra như suối...

Cứ như vậy, An Lâm mất máu quá nhiều...

Hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận