Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 850: Chương 850: Sui gia

Thần Bức Đại Đế, ông thật sự là người đem lại may mắn cho tôi.

Khi Đa Mễ Ni Khắc đang định thừa nhận là có thấy mấy người An Lâm, ngay sau đó đã nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của con gái, ông không kìm được chuyển mắt sang con.

Phân Ny cười rất vui vẻ, sự mất mát và đau buồn trước đó vì luyện đan dường như đã bị quét sạch. Cô mất sự vẻ vang chói lọi không ai chống lại nổi, nhưng lại nhận được một cái gì đó quan trọng khác.

"Hừ, đúng là rất biết lừa bịp mấy cô gái nhỏ, nhất định sẽ bị báo ứng cho xem!"

Đa Mễ Ni Khắc nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn nhìn đứa con gái đang mỉm cười như cũ.

Hơi đau lòng, nhưng cũng rất hài lòng và vui mừng, cảm giác rất kỳ lạ.

"Ê, Đan Thánh, rốt cuộc là bọn họ có ở đây không hả Đan Thánh?"

"Đan Thánh? Nhanh trả lời đi!"

Thần Bức Đại Đế mở hai cánh màu lam rất lớn ra, đổi hướng, thân hình cao lớn vừa bay vừa gào thét trên bầu trời giới Bỉ Ngạn, tiếp tục truy tìm dấu vết còn sót lại của mấy người An Lâm.

Không thể không nói, Phân Ny cười rộ lên thật sự rất đẹp.

Dù sao, rõ ràng là Đan Thánh của một thế hệ, không có lý do để bao che cho một đám người không liên quan đến mình.

Đa Mễ Ni Khắc nhìn Phân Ny đang tươi cười nhẹ nhàng, cũng cười theo.

Tính tình Đan Thánh lập dị, không dễ động vào, đây là chuyện mà rất nhiều cao thủ đỉnh cấp đều biết.

Thật ra, ở trong mắt cao thủ nào đó, sự khác nhau trong giống người sinh sản thật đúng là không thành vấn đề.

Đa Mễ Ni Khắc nghe vậy rốt cuộc mất kiên nhẫn nói: "Không có, cút!"

An Lâm nhìn Phân Ny bằng ánh mắt xem cái đẹp, cũng biết là cô gái này xinh đẹp đến không thể soi mói.

Ngược lại, Thần Bức Đại Đế cũng không thấy có gì kỳ lạ, còn về phần Đan Thánh nói không có, ông cũng tin.

Thần Bức Đại Đế: "..."

Cứ thế, một lần đe dọa vô hình đã bị tiêu tan đi bởi nụ cười của Phân Ny.

An Lâm nghĩ, nếu sau này hắn có con với Hứa Tiểu Lan, có phải con hắn cũng coi như là có một phần tư dòng máu Long tộc? Chao ôi, một bé rồng con ...

"Chúng ta đi, đi đến chỗ tiếp theo."

Nghĩ thôi đã thấy rất kích thích.

Tuy Phân Ny là Quỷ tộc, nhưng mặt ngoài vẫn là ngoại hình con người, ánh vàng rực rỡ ngược lại cũng thêm cảm giác xinh đẹp kỳ lạ mấy phần. Tiêu Trạch cũng thích thế, thật sự rất xứng...

Ví dụ như Hứa Tiểu Lan, mẹ cô là cao thủ Nhân tộc, cha cô cũng là Long tộc, vậy nên cô mới có dòng máu của Chân Long và Thần Hoàng. Tất nhiên, bây giờ còn có thêm dòng máu của Chu Tước.

"Sau này đừng bắt quàng làm quen với tôi! Có thể ngày mai con gái tôi sẽ đá đệ tử của cậu luôn đấy!" Đa Mễ Ni Khắc sầm mặt xuống mở miệng nói.

"Đan Thánh, sau này chúng ta cũng là sui gia, không cần khách sáo như thế, trực tiếp gọi tên tôi là được." An Lâm hàm súc mở miệng nói.

An Lâm im lặng một lúc, sau đó mới mở miệng trả lời: "Ừm, cũng không có chuyện gì đâu, chỉ là đánh người dưới trướng ông ta một trận thôi."

"Tông chủ An Lâm, ngưỡng mộ đã lâu." Đa Mễ Ni Khắc cười tủm tỉm mở miệng nói.

Hắn biết, việc này đã bị Đan Thánh chặn lại, nếu không Đan Thánh đã không đến đây để nhắc đến chuyện này với hắn, bởi thế lời cảm ơn của hắn là đến từ tận đáy lòng.

Trong lúc An Lâm đang thỏa sức tưởng tượng tương lai sau này, Đan Thánh đi đến chào hỏi.

Đa Mễ Ni Khắc hít sâu một hơi. Điểm quan trọng là đây sao?

Hai mắt An Lâm sáng ngời: "Ông thừa nhận ông là sui gia của chúng tôi?!"

Đa Mễ Ni Khắc tiếp tục cười lạnh: "Luôn miệng nói sui gia, thế mà làm loại chuyện xấu như thế này cũng muốn giấu giếm tôi? Tôi cần phải phụ trách sự an toàn của con gái tôi, vậy nên tốt nhất là cậu nên thẳng thắn có lòng một chút."

An Lâm nuốt nước bọt một cái, hắn bắt con gái của cao thủ siêu cấp trước mặt hẹn hò với đệ tử của mình bằng trò cá cược, quỷ mới biết Đan Thánh có ghi hận chuyện này không.

Đa Mễ Ni Khắc cười lạnh: "Ha ha, đánh một trận, Thần Bức Đại Đế sẽ tự mình đứng ra đuổi đến tận giới Bỉ Ngạn? Ông ta còn vừa liên lạc với tôi, dò hỏi dấu vết còn sót lại của các cậu."

An Lâm: "..."

"Cảm ơn sui gia!" An Lâm thật lòng nói lời cảm ơn.

Mặt Đa Mễ Ni Khắc co rút, cái tài không biết xấu hổ của Tiêu Trạch kia là học từ An Lâm đúng không?!

"Cậu thành thật nói với tôi, Thần Bức Đại Đế và các cậu có liên quan gì đến nhau? Tuy mấy tên Thú tộc đã thu lại hơi thở nhưng vẫn không thể lừa được cảm giác của tôi." Đa Mễ Ni Khắc mở miệng nói.

Đa Mễ Ni Khắc nhìn vậy rất bực mình, muốn gửi bùa truyền âm cho Thần Bức Đại Đế, để ông ta đến đây bắt người...

Ngược lại, An Lâm trông rất vui tươi hớn hở, bày ra một bộ dạng đệ tử của tôi ăn cải trắng nhà ông, ăn ăn ăn là xong, dù sao cũng không bị thiệt.

Nhưng mà hình như đúng là đã nói lỡ lời gì đó rồi...

Đáng chết! Hay là trực tiếp ra tay, bịt miệng là xong?

"Sui gia, tôi cũng không lừa ông, việc là như thế này, sau khi tôi đi vào bí cảnh ở vùng đất Thương Huyết rồi ra ngoài, tôi đã tranh chấp với đám người tượng đất Ác Mộng, đánh một trận." An Lâm giải thích.

"Cậu còn gọi tôi là sui gia?!" Đa Mễ Ni Khắc đè nén cảm giác muốn bùng nổ xuống: "Sau đó thì sao? Tôi có biết tượng đất Ác Mộng, một cao thủ cảnh giới Phản Hư hậu kỳ, sức mạnh không hề tầm thường."

"Sau đó chúng tôi giết chết tượng đất Ác Mộng, ừ, cũng không cẩn thận giết cả Hỏa Diễm Phi Ưng và Ác Minh Long Viên. Sau nữa hình như Thần Bức Đại Đế rất tức giận nên đuổi theo." An Lâm mở miệng nói.

Đa Mễ Ni Khắc hít sâu vào một hơi: "Cậu đúng là dám đánh!"

Liên tục giết chết ba cao thủ cảnh giới Phản Hư, trong đó còn có một cao thủ cảnh giới Phản Hư hậy kỳ, việc thế này phóng mắt nhìn khắp cả đại lục cũng thấy rất nghiêm trọng!

Ồng đột nhiên lại nở nụ cười: "Nhưng mà, nguyên nhân để Thần Bức Đại Đế đuổi theo cậu chỉ sợ vẫn là do ông chú kia... và cả Thao Thiết bên cạnh hắn nữa, nhỉ?"

Dứt lời, ông nhìn sang bên Đông Phương Tráng Thực.

Đông Phương Tráng Thực cũng không tránh né ánh mắt của Đa Mễ Ni Khắc, rất thờ ơ nhìn lại.

An Lâm lắc đầu, trong lòng thầm tạm biệt người bạn bèo nước gặp nhau.

"Ếch xanh phiêu lưu, cuối cùng vẫn phải lên đường thôi."

Bởi vì... trừ khi đầu Đại Đế bị úng nước mới đi đuổi theo một con ếch xanh.

Mục tiêu của Thần Bức Đại Đế là đám An Lâm, Độc Thần Oa đi rồi cũng là cách làm thông minh nhất, có thể hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ bị Đại Đế truy bắt.

An Lâm nhìn bóng đêm bạt ngàn, nhớ tới những lời ếch xanh đã nói, không tránh khỏi cảm thán, đi theo bọn họ quả thật không phải là một lựa chọn tốt.

Chẳng qua có một điều kiện, đó là nói chuyện để Phân Ny đồng ý không đi cùng bọn họ, chờ đến lúc trở về Tứ Cửu tiên tông, sau khi đã dẹp gọn bão tố mới có thể bàn chuyện tương lai.

Tiêu Trạch cũng không hi vọng Phân Ny đi xông xáo nguy hiểm cùng bọn họ nên cũng đồng ý yêu cầu của Đa Mễ Ni Khắc.

Rất nhanh, bọn họ đã tìm đủ nguyên liệu.

Có sự bảo vệ của sui gia là Đan Thánh, bọn họ nhanh chóng quyết định luyện chế đan dược trong Đan Tháp.

Công thức bí truyền có một không hai của Đông Phương Tráng Thực, linh đan cấp ba, lực lượng trong đan dược chứa hiệu quả cực kỳ kinh người, tác dụng ẩn dấu hơi thở mạnh mẽ mười phần, thời gian hiệu lực liên tục chừng một ngày.

An Lâm bắt Độc Thần Oa để thử nghiệm, phát hiện khi Độc Thần Oa chạy ra khỏi phạm vi ba mươi dặm, không chỉ có Đông Phương Tráng Thực không cảm nhận được vị trí của Độc Thần Oa, ngay cả Đan Thánh cũng không thể nào phát hiện ra hơi thở của Độc Thần Oa!

Cái này quá lợi hại, hiệu quả của đan dược làm cả Đan Thánh đều phải giật mình.

Sau đó, để đám An Lâm càng cảm thấy ngoài ý muốn chính là Độc Thần Oa cứ thế đã thật sự biến mất.

Đúng vậy, nhờ lực lượng đáng sợ của đan dược kia, Độc Thần Oa biến mất trong tầm nhìn của mọi người, không bao giờ trở lại...

Đa Mễ Ni Khắc vung tay lên, mạnh mẽ ủng hộ An Lâm đi vào Đan Tháp tìm nguyên liệu làm thuốc.

Tên An Lâm này diễn kịch giỏi thật đấy!

Chẳng biết tại sao, sau khi ông nghe cái tiếng "Sui gia" này mấy lần, mức độ ghét bỏ không còn kịch liệt như lúc trước nữa, chẳng lẽ là đã quen rồi?

Đa Mễ Ni Khắc gật đầu.

"Tôi cũng không lừa ông sui, chuyện này thật sự có liên quan đến ông chú đó. Vậy nên, giờ chúng tôi rất cần phải luyện chế mấy viên thuốc để ra khỏi giới Bỉ Ngạn." An Lâm thở dài một tiếng, mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận