Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 854: Hai người tiếp tục đánh, tôi chỉ đi ngang qua

Bang!

Năng lượng cực hàn băng giá màu lam nổ mạnh, làm trời đất trở thành ngục lạnh vô biên.

Tất cả mọi thứ đều bị lực lượng Thần Đạo của Mộng Chi nuốt hết.

Đám An Lâm tránh đằng sau đống gạch vàng lộn xộn, cản làn sóng còn sót lại của trận nổ mạnh kia.

Bọn họ nhìn nơi xa nổ mạnh, cùng lâm vào trong sự im lặng kỳ lạ.

"Cái này xem như là chúng ta bị bắt phải đi ra đúng không?" Cuối cùng An Lâm không nhịn được nói.

"Nghe nói Ngưng Thị Tử Thần kia sẽ hiện ra nhằm vào người có linh hồn mạnh nhất ở nơi này? Ông chú Đông Phương lớn tuổi thật lợi hại quá, có thể trổ hết tài năng trong bao nhiêu người." Cốt Ngọc Tiên Trùng kinh ngạc than thở.

Mặt An Lâm đen lại: "Đây là điểm cần chú ý sao? Có cái gì để vui vẻ như thế? Đừng quên chuyện chúng ta muốn làm là cái gì đấy!"

Thao Thiết lại nhe răng trợn mắt một lần nữa: "Sao hả, anh vẫn khinh thường chủ nhân của tôi?"

An Lâm không còn lời gì để nói.

Áo Ngưu cũng than thở một lần như vậy: "Moo, vốn dĩ cho là không thể làm theo kế hoạch B, chúng ta còn có thể chọn kế hoạch A, thật sự không nghĩ đến, bây giờ người mạnh nhất trực tiếp bị kéo vào trung tâm chiến trường, kế hoạch A mạnh mẽ phá vỡ vùng phong cấm cũng ngâm nước nóng."

Thao Thiết bĩu môi nói: "Anh đang quan tâm một con sói xem có thể bị hai con cừu bắt nạt không, chẳng lẽ đây không phải là khinh thường sao?"

Nói này, mạch não của Thao Thiết có bình thường không vậy?!

An Lâm giơ ngón tay cái lên: "Tài tình quá! Tiểu Lan nói rất hay!"

"Sao hả, điểm cần chú ý không phải cái này? Khinh thường chủ nhân của tôi?" Thao Thiết nhe răng trợn mắt.

Hứa Tiểu Lan cười ha hả: "Nếu chủ nhân của cậu là Sói Xám, hai con cừu kia là Cừu Vui Vẻ, thế thì thật sự rất cần quan tâm đấy."

Hứa Tiểu Lan: "..., thương xót thay cho ông chú Đông Phương."

An Lâm: "..."

Ngực An Lâm bực bội, trừng mắt cả giận nói với Thao Thiết: "Tôi chỉ đang quan tâm chủ nhân của cậu thôi, quan tâm! Hiểu chưa?"

Trong lúc bọn họ vẫn đang tiếp tục làm quần chúng vây xem, nói chút lời rác rưởi, năng lượng cực hàn vô cùng lạnh của Mộng Chi chậm rãi tan biến, trong phạm vi trăm dặm trở thành một mảnh trời băng đất tuyết.

An Lâm xoa trán: "Thế này thì ông chú Đông Phương xem như là bị động giúp đỡ Mộng Chi một lần đây... Đầu tiên là thân thể đỡ một phát Ngưng Thị Tử Thần, sau đó lại bị đại chiêu của Mộng Chi lan đến, hai phát đại chiêu đều ăn một lần, ông chú có thể bị làm sao không?"

Đám An Lâm dừng cuộc nói chuyện, yên lặng nhìn về phía trung tâm cuộc chiến.

Thao Thiết: "???"

Mặt Thao Thiết vẫn hết sức hồ đồ.

Đó là thân thể của Ám Vu Quỷ Tiên.

Dáng người Mộng Chi lung lay rơi xuống, chậm rãi bay từ không trung xuống mặt đất, nhịn không được phun một ngụm máu tươi ra. Thương tổn trước đó đã nhận và hậu quả sử dụng bí pháp vượt mức bắt đầu bùng nổ.

Đông Phương Tráng Thực rất chật vật đi ra khỏi khối băng, liếc mắt nhìn Ám Vu Quỷ Tiên đang bị đóng băng một cái, lại nhìn thoáng qua Mộng Chi đang rối loạn hơi thở, cười lễ phép mà không mất xấu hổ.

Nói thêm nữa, khoảng cách giữa Đông Phương Tráng Thực và Ngưng Thị Tử Thần hay Băng Thiên Thần Táng đều khá xa, thương tổn phải nhận chắc cũng bị yếu đi không ít. Mà Ám Vu Quỷ Tiên lại ăn một phát Băng Thiên Thần Táng trăm phần trăm, thương tổn phải chịu hoàn toàn không giống nhau.

Cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này cứ đi luôn như thế cũng không sao.

Nơi đó là trận chiến giữa những đại năng cảnh giới đỉnh Phản Hư, bọn họ không dễ nhúng tay vào, chỉ có thể làm quần chúng vây xem, hành động tùy theo hoàn cảnh. Sức mạnh không đủ, không nên làm gánh nặng, ít ra điểm này bọn họ vẫn biết.

Đông Phương Tráng Thực đã đi hai bước, đột nhiên chân dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía xương cốt trong tay Ám Vu Quỷ Tiên.

Nếu người đàn ông kia không thèm để ý, không muốn chen chân vào cuộc chiến này, vậy thì cứ coi đây là một lần duyên phận kỳ diệu cũng không phải không thể.

Một số chuyện trời xui đất khiến làm nên cô ở giờ phút này.

"Khụ khụ..."

"Vậy... hai người tiếp tục, tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Hắn vẫy tay rồi muốn đi luôn.

Mộng Chi đóng mở cái miệng nhỏ, muốn nói lại thôi.

Ngoài một cây số từ chỗ cô, một thân hình màu đen có bộ mặt dữ tợn bị đông lạnh thành khối băng.

Một khối băng rất lớn nổ "Phanh" một cái.

Mộng Chi không hề để mắt trên người Ám Vu Quỷ Tiên mà là chuyển mắt đến một phương hướng khác, phương hướng có "người có ơn cứu mạng" cô.

Rất hiển nhiên, dưới cơ hội và duyên phận vừa khéo, đại chiêu của hắn không có tác dụng, làm Mộng Chi trở thành người thắng sau cùng.

Ừ... Đó chính là Thần Khí!

Dù sao chuyện cũng đã rồi, cướp Thần Khí có vẻ như cũng là một lựa chọn không tồi?

Nhưng trong lúc hắn còn chưa hành động gì cả, khối băng kia đã bắt đầu lay động và rạn nứt, cuối cùng ầm ầm nổ tung.

Bang!

Ám Vu Quỷ Tiên rít gào phá băng ra, hình tròn mang lực lượng Thần Đạo nổ tung, làm nổ tất cả những gì chạm đến xung quanh đều trở thành bột mịn.

Hai mắt Đông Phương Tráng Thực híp lại, thấp giọng nói: "Xem ra chuyện này cũng không dễ xử lý đâu, Quỷ tộc hiểu rất rõ cách lợi dụng quy tắc của trời đất ở nơi này. Vật nào càng gần với cái chết, chúc phúc cho sức mạnh lại càng mạnh hơn, nhờ vào điểm này, tu luyện công pháp đặc biệt có thể làm cho sức mạnh của mình tăng lên mạnh nhất.

"Ví dụ như bây giờ, Ám Vu Quỷ Tiên bị thương nặng, sức mạnh càng kinh khủng hơn trước đó."

Hai mắt đỏ đậm của Ám Vu Quỷ Tiên khăng khăng nhìn chằm chằm Đông Phương Tráng Thực, giọng nói oán hận không thôi: "Là anh làm Ngưng Thị Tử Thần của tôi thất bại... Cuối cùng anh là ai?!"

Đông Phương Tráng Thực bày ra vẻ hiền lành, vô hại: "Tôi chỉ đi ngang qua đây, không cẩn thận vào nhầm chiến trường của hai người. Cậu thả tôi đi, tôi hứa sẽ không nhúng tay vào trận chiến giữa hai người đâu."

Vì vậy, do cơ hội và duyên phận vừa khéo, Đông Phương Tráng Thực và Mộng Chi cùng đoàn kết trên một mặt trận, trở thành đồng đội.

Kẻ địch của kẻ địch là bạn.

Mộng Chi gật đầu nhẹ, trên mặt hiện lên nụ cười sáng trong không nhiễm một hạt bụi: "Tôi rất vui lòng."

Đông Phường Tráng Thực quay đầu, cười hòa nhã với Mộng Chi: "Vị đạo hữu xinh đẹp này, không biết có thể kề vai chiến đấu với cô, cùng nhau tiêu diệt tên Ám Vu Quỷ Tiên kia?"

Ám Vu Quỷ Tiên: "..."

"Haizz, tại sao cậu không nhận rõ sự chênh lệch nhỉ. Giờ thì tốt rồi, chúc mừng cậu, có thêm một kẻ địch mạnh nữa." Đông Phương Tráng Thực rất bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức lấy bùa truyền âm ra.

Chỉ trong giờ phút này, mắt Đông Phương Tráng Thực chợt lóe tia sáng đỏ máu, không trung đột nhiên vặn vẹo.

"Phanh!"

Bùa truyền âm trên tay Ám Vu Quỷ Tiên đột nhiên nổ một cách bất ngờ.

Đông Phương Tráng Thực buồn rầu mà xoa trán: "Tôi đã nói rồi, tên Thần Bức kia nhất định sẽ nhờ đại năng trong giới Bỉ Ngạn cùng đuổi giết tôi, thân phận lại bại lộ, haizz..."

"Ma Huyết Kỳ Lân, quả nhiên là anh!" Ám Vu Quỷ Tiên lại lấy ra một đồ vật liên lạc trông như cái mâm, lực lượng Thần Đạo bao phủ cả người tạo thành một bức tường chắn.

Mắt Đông Phương Tráng Thực lại chợt lóe tia sáng đỏ máu lần nữa, không gian vặn vẹo làm vặn vẹo bức tường chắn bằng lực lượng Thần Đạo đến nát, sau đó cũng làm nát luôn đồ vật liên lạc trông như cái mâm kia.

"Phanh!"

Cái mâm trong tay Ám Vu Quỷ Tiên nổ.

Dù thế nào thì Ám Vu Quỷ Tiên cũng không liệu đến một đại chiêu mình dùng cho kẻ địch lại không hiểu sao đánh trúng vị đại năng mà Thần Bức Đại Đế muốn tìm kia.

Đông Phương Tráng Thực: "..."

Hai mắt hắn trừng lớn, trong đó lộ ra vẻ khiếp sợ.

Ám Vu Quỷ Tiên đứng trước mặt Đông Phương Tráng Thực, kinh ngạc nói: "Anh là người Thần Bức Đại Đế muốn tìm!"

"Được, vậy anh..." Hắn đang định nói chuyện, đột nhiên, một cảm giác quen thuộc nào đó nảy lên trong lòng: "Không đúng! Hơi thở này..."

Sắc mặt Ám Vu Quỷ Tiên hơi đổi, ông chú trước mặt đây nhìn qua có sức mạnh không tầm thường, nếu là có thể, hắn cũng không muốn gây thù chuốc oán quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận