Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 855: Trận đại chiến với Ám Vu Quỷ Tiên

Ám Vu Quỷ Tiên cảm thấy số phận bày cho hắn một trò đùa.

Rõ ràng là tình huống rất thuận lợi, sao lại trở thành tình huống chạy trốn đến đường cùng như thế này?

Không cam lòng, rõ ràng đã sắp giết chết ả Tuyết Nữ trước mặt kia.

Linh hồn cảnh giới đỉnh Phản Hư nhất định rất ngon miệng, sao có thể sơ sảy mất ở đây...

Ám Vu Quỷ Tiên liếc mắt nhìn ông chú cách đó không xa, trước đó thuật pháp ông chú này dùng tuy kỳ quái khó chống đỡ nhưng thật ra thương tổn cũng không mạnh, hơn nữa xem hơi thở này, hơi và máu không xong, cái oai cũng hoàn toàn không kinh khủng gì cả... Nói đơn giản chút là hắn có thể thắng!

"Nếu anh đã tìm chết, vậy tôi sẽ giúp Thần Bức tiêu diệt cái tai họa như mày!" Ám Vu Quỷ Tiên hú lên quái dị, một tay ném xương cốt lên không trung, sức mạnh bóng tối tản ra.

"Hả? Thế mà không chọn cách chạy trốn à?"

Đông Phương Tráng Thực hơi ngạc nhiên liếc mắt nhìn Ám Vu Quỷ Tiên một cái.

"Vèo!" Một tiếng xé gió truyền đến.

Ám Vu Quỷ Tiên dùng bí pháp, phối hợp với quy tắc trời đất, sức mạnh cả người bắt đầu tăng lên cực nhanh, làm cho đòn tấn công của Mộng Chi không thể xuyên qua phòng ngự của hắn trong một chốc.

"Này! Tuyết Nữ xông vào Chu Tước tông, còn suýt nữa giết anh đó, em hận không thể bắt tất cả những ả này lại! Nói nữa này, sao anh lại lạnh nhạt như thế hả, làm cho em còn tức giận hơn cả anh." Hứa Tiểu Lan oán hận trừng mắt nhìn An Lâm một cái.

Quyền trượng màu vàng tỏa ra ánh sáng thần thánh xán lạn, biến thành từng lưỡi dao sắc bén xé rách không trung đâm thẳng vào lá chắn phòng ngự của Ám Vu Quỷ Tiên.

"Tại sao ông chú lại có thể bắt tay giúp Tuyết Nữ cơ chứ? Không có Tuyết Nữ nào là người tốt cả!" Hứa Tiểu Lan vẫn canh cánh trong lòng vì chuyện Mộng Chi được giúp đỡ: "Ngoại trừ sư tỷ Thượng Quan ra."

Đông Phương Tráng Thực thấy thế, sức lực cả người bắt đầu tràn ra, trong phạm vi mười dặm quanh đây đều biến thành một biển máu quay cuồng, hướng tới chỗ Ám Vu Quỷ Tiên.

Cách trận chiến hơn trăm dặm, An Lâm và Hứa Tiểu Lan đang sử dụng thuật pháp âm thầm theo dõi.

"Xuất hiện đi, lấy xương làm tim, lấy máu làm thân, gọi về Tử Thần thật sự!" Hắn đột nhiên cắt cơ thể mình, máu màu đen phụt lên cao, hòa vào đống xương cốt kia.

Hai mắt An Lâm chớp chớp: "Tiểu Lan, em ghét Tuyết Nữ như thế à?"

"Haizz, sao mọi chuyện lại trở thành thế này nhỉ?" An Lâm thở ngắn than dài.

Mộng Chi không sợ hãi ra tay, cô không thể để Ám Vu Quỷ Tiên có thời gian chuẩn bị thuật pháp.

Khóe miệng hắn nhếch lên, đột nhiên đi vào biển máu, một trận pháp màu đỏ cực kỳ phức tạp xuất hiện.

An Lâm nghẹn lời không trả lời được, trong lòng lại không hiểu sao vui vẻ xíu xiu...

Trung tâm của trận pháp là ở dưới chân Ám Vu Quỷ Tiên.

Máu bắn vào xương cốt rục rịch, hơi thở cực kỳ kinh khủng bắt đầu tụ lại.

"Muốn sáng tạo một đại năng giả trước mặt tôi?"

"Không!" Ám Vu Quỷ Tiên điên cuồng dùng sức mạnh ngăn cản.

Ám Vu Quỷ Tiên ngẩng đầu, bên trên có một con Kỳ Lân Huyết Sắc quá lớn đến mức không thể tưởng tượng được đang nhìn chằm chằm mình. Hơi thở kinh khủng, mênh mông bát ngát làm hô hấp hắn cứng lại.

Kỳ Lân Huyết Sắc oai phong ngập trời, giống như là một con thú dữ thời cổ đại có mặt trời mặt trăng trên đỉnh đầu, chân đạp sao trời. Móng vuốt của hắn đâm vào bên trong cơ thể máu đang rục rịch của Tử Thần, trút vào sức mạnh kinh khủng.

Hai tay Đông Phương Tráng Thực làm ra một pháp quyết, sức mạnh xông thẳng lên trời: "Vong Giả Quy Khư, Thiên Địa Huyết Sát!"

Giữa tiếng gào đầy giận dữ không cam lòng của Ám Vu Quỷ Tiên, máu biến thành thứ nước thải không có sức sống rơi xuống mặt đất, tựa như một màn mưa máu.

Đồng thời, mây đỏ trên bầu trời cuồn cuồn, dường như đáp lại sự kêu gọi của trận pháp từ mặt đất.

Không ngờ bộ xương tỏa ra ánh sáng thần thánh đen tối, hội tụ thành bàn tay của bộ xương, một đòn đánh bay Kỳ Lân.

Kỳ Lân còn muốn duỗi móng vuốt ra với bộ xương màu đen.

"Sao lại... Thuật biến hóa của tôi bị phá được?" Vẻ mặt Ám Vu Quỷ Tiên khó có thể tin nhìn bộ xương màu đen đang lơ lửng trên trời, mở miệng lẩm bẩm nói.

Bang! Đại trận trên mặt đất điên cuồng chuyển động, năng lượng màu đỏ sậm bao phủ trời đất.

Cái nhìn sa ngã, chết chóc, đầy sát ý tựa như rơi xuống vực sâu.

Phập!

Một tay Kỳ Lân màu đỏ xé mở, nhanh chóng phá vỡ sức mạnh sinh mệnh này.

Kỳ Lân Huyết Sắc vươn móng vuốt tràn đầy sát khí ra, giữa những tiếng hí vang sắc nhọn, xé rách lá chắn phòng ngự Thần Đạo của Ám Vu Quỷ Tiên, dừng ở bên trong cơ thể Tử Thần đang được hình thành bởi thứ máu rục rịch kia.

Mộng Chi bay phấp phới, bàn tay tuyết trắng lạnh lẽo kia đột nhiên lệch chút, lưỡi dao sắc bén tràn ra cái lạnh không gì sánh kịp, điên cuồng ăn mòn cơ thể của Ám Vu Quỷ Tiên.

Khi Ám Vu Quỷ Tiên quyết định dùng càng nhiều sức mạnh đặt trên người Tử Thần cũng chính là lúc quyết định hắn không thể chống lại được đòn tấn công của Mộng Chi.

Cũng đúng giờ phút này, lưỡi dao sắc nhọn màu xanh xuyên qua không khí bay đến, đâm xuyên qua cơ thể hắn.

"Ồ? Nói chứ, sức mạnh ý thức tự chủ chống lại của Thần Khí hình như còn mạnh hơn sức mạnh khi tên Quỷ tộc kia tự mình điều khiển à nha!" Đông Phương Tráng Thực kinh ngạc nói.

Ám Vu Quỷ Tiên: "..."

Nhất thiết phải đâm thẳng vào tim người ta như thế sao?

Ông chú này hẳn là trời cao đặc biệt đưa đến để làm hắn suy sụp đấy đúng không?

Một tiếng quát thét vang lên, lưỡi băng màu lam xé rách không trung cắt thân thể Ám Vu Quỷ Tiên làm đôi. Ánh sáng từ lưỡi băng vùng vẫy bốn phương, bổ ra cả mặt đất trên trăm dặm quanh đó.

Kỳ Lân biến mất trên không trung.

Thuật pháp Đông Phương Tráng Thực dùng cũng biến mất theo đó, trên gương mặt đường nét rõ ràng hơi tái nhợt.

Sử dụng sức mạnh quá lớn, bằng vào ý thức trước mắt của hắn thật đúng là hơi ăn không tiêu. Sau khi về, hắn phải ôm An Lâm một cái mới có thể khôi phục sức mạnh đã bị tiêu tốn.

Hắn nhìn Thần Khí trên không trung, nghĩ xem nên làm cách nào để lấy được cái này.

Một cái bóng đen nhảy ra từ trong làn sương đen vẩn đục, chạy về phía nơi xa.

Đúng rồi, đại năng cảnh giới Phản Hư đều yêu mạng như nhau, sao lại sẽ không hợp một lời rồi định chết chung?

Đông Phương Tráng Thực lại nhanh chóng hiểu rõ ra: "Không tốt! Hắn muốn chạy trốn!"

Mộng Chi hơi sửng sốt.

Trong phạm vi trăm dăm đều biến thành một mảnh sương đen tối tăm và vẩn đục, chẳng những có thể ngăn cản tầm nhìn còn có thể ngăn cản tra xét bằng linh hồn.

Nhưng mà, khi thuật pháp đánh tới trên người con quỷ, con quỷ kia lại nổ tung như khí cầu!

Rõ ràng là Đông Phương Tráng Thực ra tay bổ một nhát!

"Anh cho là như thế có thể giết chết tôi?"

Bên trong hố sâu, tiếng nói truyền đến như gió độc.

Sức mạnh màu đen tràn ra từ đáy hố, hóa thành một cái đầu quỷ hơn một ngàn trượng có bộ mặt dữ tợn, sức mạnh Thần Đạo đáng sợ giống như là mất khống chế, điên cuồng tăng lên!

Ám Vu Quỷ Tiên bay về phía không trung, một tay cầm Thần Khí, mặt lộ ra vẻ điên cuồng: "Đến đây đi, cùng chết với nhau đi!"

Con quỷ màu đen hơn một ngàn trượng đột nhiên xuất hiện dao động sức mạnh làm cả Đông Phương Tráng Thực và Mộng Chi cùng run sợ, rít gào đánh tới chỗ hai người.

Sắc mặt Đông Phương Tráng Thực và Mộng Chi thay đổi cực lớn, cuối cùng cũng đã đến lúc đặt cược mạng rồi sao?

Mỗi một đại năng cảnh giới đỉnh Phản Hư khi đặt cược tính mạng đi chiến đấu đều cực kỳ đáng sợ.

Bọn họ không chút do dự mà sử dụng thuật pháp mạnh mẽ ngăn cản cái con quỷ kia.

Nháy mắt, nắm đấm màu đỏ đậm nhiều không đếm xuể ẩn chứa sức mạnh phá hủy tất cả rơi từ trên trời xuống, không ngừng rơi xuống chỗ khối băng! Ầm ầm ầm... Trong phạm vi một cây số trực tiếp bị đâm thành những cái hố sâu không thấy đáy.

Hai mắt của một đống màu đen bị chém thành hai nửa, thuận tiện bị Mộng Chi đóng băng kia lập lòe ánh sáng màu đỏ kỳ lạ, cuối cùng một cái khe xuất hiện ở bên trên.

Sắc mặt Đông Phương Tráng Thực và Mộng Chi cùng biến đổi, cả hai cùng chuyển mắt sang nhìn thân hình bị chém thành hai nửa kia.

Đó là tiếng của Ám Vu Quỷ Tiên!

"Hu hu hu..."

Đúng lúc đó, một tiếng như khóc như rên đột nhiên truyền đến.

"Khà khà... Tôi đã làm dấu trên người các người, chờ tôi chạy ra khỏi, các người đều phải chết! Quỷ Đế Phá Quân và Thần Bức Đại Đế chỉ ở gần đây, tôi liên lạc với bọn họ, đến lúc đó hai vị đại năng cảnh giới Hợp Đạo cùng lúc đè ép, tôi xem làm sao các người sống được?!"

Ám Vu Quỷ Tiên cười vui sướng, cùng lúc mở cửa không gian phong cấm.

Nhưng mà, đúng vào giờ phút này, hình như hắn đột nhiên nhìn thấy đằng trước có một con rồng?

Bang! Ánh chớp màu đen lóe sáng, lập tức bổ xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận