Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 858: An Lâm vô địch

An Lâm cảm nhận được một lực lượng mênh mông quảng đại đang hạ xuống thế gian.

Trong nháy mắt đó, ánh sáng trong đất trời đều ảm đạm.

Một con Hắc Long to lớn đến khó có thể tưởng tượng, thân thể khổng lồ như có thể che khuất thiên địa xuất hiện trên bầu trời, hai con ngươi giống như mặt trời vậy.

Vô vàn vì sao hiển hiện dưới thân thể của nó, dường như nó chính là chúa tể đạp sao trời mà đứng trên đỉnh cao, chỉ cần xuất hiện là vạn vật trên thế gian đều phải phục tùng.

Đúng vậy, giờ phút này, nó chính là vương giả duy nhất trong thiên địa.

Thân thể Tà Long màu lam đứng sững lại, không ngừng run rẩy.

Đúng là đại dương rất bao la hùng vĩ, nhưng so sánh cùng Hắc Long có thể đạp nát sao trời, thì nhỏ bé vô cùng.

Uy thế hung mãnh bắt đầu bao phủ thế gian, thần thức cấp bậc chúa tể hạ xuống, tựa như có thể hủy diệt mảnh đất này chỉ trong một suy nghĩ, không để cho kẻ nào có cơ hội phản kháng.

Tà Long màu lam đưa mắt nhìn, thân thể run lẩy bẩy, điên cuồng lắc đầu: "Tiền bối, không phải em! Là hắn! Là hắn ép buộc em làm như vậy!"

Đông Phương Tráng Thực: "..."

"Kẻ như mi cũng dám ra oai với ta?"

An Lâm: "..."

"Xuất hiện, chân thân của thầy, rốt cuộc cũng xuất hiện..." Hàm răng Tiêu Trạch run rẩy va vào nhau kêu lập cập, nhìn hư ảnh trên bầu trời, vừa phấn khích vừa khẩn trương.

"Mi còn dám mắng ta?" Đôi mắt Hắc Long nheo lại.

Dưới uy áp mạnh mẽ ấy, ngay cả Đông Phương Tráng Thực cùng Mộng Chi cũng thấy hơi run, không dám có chút bất kính nào.

Mộng Chi: "..."

Trên hòn đảo ở Cổ vực Thái Sơ, cũng bởi chân thân khổng lồ của thầy làm cậu phục sát đất, nên mới bước lên con đường trở thành fan cuồng.

Sắc mặt Ám Vu Quỷ Tiên lại càng trắng bệch, miệng há to, ngơ ngác nhìn một màn trước mắt.

Tà Long vươn móng vuốt chỉ về phía Ám Vu Quỷ Tiên, lớn tiếng kêu lên.

Thân thể Ám Vu Quỷ Tiên lại nổ tung một cách quỷ dị, trên người xuất hiện một lỗ hổng lớn.

Từng lời Hắc Long nói ra giống như luật trời, mỗi câu mỗi chữ đều được thiên địa hưởng ứng, làm cho linh hồn người nghe phải run rẩy dữ dội.

"Aaaa..." Ám Vu Quỷ Tiên kêu gào thảm thiết.

Ám Vu Quỷ Tiên: "... điên rồi!"

"Phanh!"

An Lâm nhìn phía Hắc Long, rất nhanh liền tìm ra sự thật.

Đậu phộng!

Hắc Long không biến mất, mà đưa mắt nhìn sang Tà Long màu lam lần nữa.

Đột nhiên An Lâm cảm thấy Tiểu Tà ngạo kiều nhà mình vẫn tốt chán, ít nhất sẽ không thọc một đao sau lưng.

Thần khí thì sao, Thần khí cũng muốn sống chứ!

Cả đám người ở đây đều nghẹn cười, có lẽ vị đại năng Quỷ tộc này hẳn là kẻ đầu tiên bị vũ khí của mình đem bán không chút do dự ấy nhỉ?

Tà Long màu lam gào thét lớn cầu xin tha thứ, nhưng sắc mặt Hắc Long lạnh nhạt, không hề bị lay động.

"Không... Tiền bối tha mạng!"

Hắc Long lặng lẽ mở ra miệng lớn, không gian vặn vẹo, lực lượng khó mà diễn tả từ trên trời giáng xuống, bao phủ thân thể Tà Long màu lam trong nháy mắt.

Giữa lúc hắn đang phiền muộn, chiếc nhẫn trong tay bỗng lóe lên, một sức mạnh tựa như lốc xoáy đột nhiên xuất hiện, rút sạch lực lượng trong cơ thể hắn.

"Bộ xương của mi không tồi, rất thích hợp để làm xương đầu cho thân thể của ta."

Trong lời nói của Hắc Long lộ ra hài lòng cùng yêu thích.

Cả người Tà Long màu lam lại run lên, lập tức quay đầu chạy.

Hắn thầm chửi to trong lòng, hai chân mềm nhũn, suýt thì quỳ xuống, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra điềm nhiên.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu có đại năng Long tộc hét vào mặt mình, gã này sẽ nhảy ra vả mặt tên đại năng Long tộc kia à? Tiêu Trạch là như thế, con Tà Long màu lam trước mặt cũng vậy, cái lập trình này cũng thật hay ho...

Bảo sao nãy giờ chỉ giả ngầu chứ không ra ray, hóa ra là lí do này!

Hóa ra con Hắc Long này xuất chiêu, cần lấy lực lượng trong cơ thể hắn?

Hai chân An Lâm mềm nhũn, ngồi ngay tại chỗ, trong lòng cũng đang gào thét lớn cầu xin tha thứ, đậu phộng! Đại ca xin tha mạng!!

Lực lượng hấp thụ kinh khủng xuất hiện lần nữa, tựa như muốn ép khô thân thể của hắn!

Đúng vậy, Hắc Long sử dụng chiêu thức, lại hút đi lực lượng của hắn.

Mấu chốt là, thân thể An Lâm đã bị móc sạch.

Bây giờ còn hút... Sẽ ngỏm!

Hắn cảm thấy khí hải của mình đã khô cạn.

Thân thể mạnh mẽ của Chiến Thần trở nên uể oải. Lực lượng của thần hồn vốn có thể khinh thường cả đại năng Phản Hư tiêu hao nhanh chóng, đau đớn kinh người lan khắp toàn thân!

Nhưng mà, Hắc Long không dừng lại.

Thân thể to lớn như đại dương của Tà Long màu lam, cứ thế bị bóp méo không gian, dịch chuyển tức thời đến một nơi mắt thường không nhìn thấy.

Ầm ầm!

Đông Phương Tráng Thực vọt tới bên cạnh Ám Vu Quỷ Tiên, ngưng tụ ra Kỳ Lân trảo màu máu bổ xuống.

"Hừ! Cậu còn muốn ra tay với An Lâm?" Một tiếng hừ lạnh vang lên.

Bây giờ Thần khí của hắn lại bị đoạt, át chủ bài lớn nhất để dựa vào cũng không còn, mất sạch hi vọng phá vỡ không gian giam cầm của Đông Phương Tráng Thực cùng Mộng Chi, hiện tại trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, chỉ có thể liều chết đánh một trận.

Trên người hắn có nhiều vết thương trí mạng, sinh mệnh lực đã sắp cạn kiệt.

"A... Tà Long Hỗn Cốt của tôi, mày mau trả Tà Long Hỗn Cốt cho tôi!" Ám Vu Quỷ Tiên rốt cuộc đánh mất lý trí, gào thét lớn đánh về phía An Lâm!

Trong nháy mắt Tiêu Trạch đã tưởng tượng ra hết nguyên nhân kết quả, tạo ra lời giải thích hoàn mĩ cho phỏng đoán của mình.

Mộng Chi nhìn về phía An Lâm, trong mắt đẹp chứa đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Tất cả... Thật sự là do hắn tạo thành?

Hóa ra hắn đúng là đại năng Long tộc ngụy trang?

Nếu như vậy, đủ loại hiện tượng không hợp với lẽ thường cũng được giải đáp.

Bởi vì một loại hạn chế nào đó, cho nên chỉ có thể hóa ra ảo ảnh? Chỉ cần như thế, lực lượng kia cũng đủ để nghiền ép bất kỳ đại năng Phản Hư nào.

Nhân vật đáng sợ như vậy...

Bộ tộc của cô không thể trêu chọc!

Lúc này trong lòng Mộng Chi đã có quyết định, nếu như không thể biến chiến tranh thành tơ lụa, thì về sau cũng cố gắng không chủ động trêu chọc vị này.

Tiêu Trạch cũng biến sắc, lập tức tiến lên: "Sư phụ, có phải vì thầy vừa mới sử dụng lực lượng quá mức, cho nên bị phản phệ? Không sao, dù có chết đồ đệ cũng nhất định bảo vệ thầy, hi sinh mạng sống cũng không để thầy chịu một chút thương tổn nào!"

"An Lâm, anh có sao không?" Hứa Tiểu Lan kinh hãi hô một tiếng, tiến lên ôm lấy An Lâm.

An Lâm xụi lơ trên mặt đất, hơi thở mong manh, dáng vẻ như đã bị chơi hỏng, đột nhiên cảm thấy thế giới sao mà tàn khốc quá.

Trong nháy mắt, đám người cảm thấy được áp lực không còn, đột nhiên cảm thấy thế giới sao mà tươi đẹp quá.

Hai mắt Hắc Long chậm rãi nhắm lại, thân thể bắt đầu biến mất.

"Ừm... Mùi vị không tệ..."

Ám Vu Quỷ Tiên bị một chưởng chụp bẹp, thân mình dán chặt trong hố sâu.

"Băng Thần phong ấn." Trong tay Mộng Chi cầm quyền trượng vàng óng, chân bước liên tục mà đến, cùng với đó là âm thanh của gió tuyết, không gian xung quanh xuất hiện âm thanh của vật bị đông lại "Ken két két."

Tay cô cầm quyền trượng chỉ một cái vào hư không, một cái vòng sáng ẩn chứa lực lượng của Cực Hàn Thần Đạo lập tức bao phủ thân thể Ám Vu Quỷ Tiên, tất cả hoạt động bên trong vòng sáng đều dừng lại.

Khuôn mặt dữ tợn đến điên cuồng của Ám Vu Quỷ Tiên, thân thể đang giãy giụa, cũng khựng lại, bất động.

Sắc mặt Mộng Chi tái nhợt, lại nở một nụ cười thân thiện.

Nàng quay đầu lại nhìn An Lâm, mặt trắng như tuyết, mắt vàng lóe ra ánh sáng, yếu ớt cười: "An Lâm đạo hữu, hiện tại Ám Vu Quỷ Tiên đã bị giam giữ, những gì tôi có thể làm chỉ có thế này."

An Lâm: "???"

Tuyết Nữ Đại Tế Ti này... Đột nhiên nói chuyện này với tôi để làm gì?

Khách sáo như vậy là sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận