Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 862: Thần hồn vượt qua cực hạn

Cực đông của giới Bỉ Ngạn, mặt đất ở nơi này bị tuyết trắng bao phủ, nên chỉ có một màu trắng xóa.

Nơi xa nhất về phía Đông, chính là lãnh địa của Tuyết Nữ, Thánh địa Cực Hàn.

Thánh địa Cực Hàn là địa vực bị băng tuyết bao trùm, nhưng bây giờ, chỗ đó càng thêm lạnh lẽo, giống như đang chuẩn bị cho sự bùng nổ nào đó, lại giống như đang ăn mòn cái gì đó.

Chỗ kia đã lạnh tới mức Tuyết Nữ cũng không thể sống được.

Kế hoạch Thánh Hoả của Tuyết Nữ, rồi kế hoạch trái tim thế giới, lần lượt thất bại.

Các cô đã rơi vào đường cùng, cho nên quyết định phát động chiến tranh với Giới Bỉ Ngạn. Trận đại chiến kinh thiên động địa đó vừa chấm dứt được không lâu, thì lại xảy ra một trận chiến đáng sợ khác.

Rầm rầm rầm...

Giữa những cơn chấn động lớn tới mức làm đất trời rung động.

Đôi tay của Đông Phương Tráng Thực hóa thành vuốt Kỳ Lân, vuốt Kỳ Lân chỉ cần vung nhẹ là có thể xé rách hư không, đằng sau lưng hắn là biển máu che trời, hắn bước từng bước về phía Phong Đao Tiên, hệt như Ma Thần bước ra từ địa ngục.

Nó vung song đao chém xuống, mỗi một đao đều mang theo uy lực chém núi cắt biển.

Khoá Luyện Ngục giới lấy họ làm trung tâm thu nhỏ lại, hai con tiên thú khác cũng sẽ nhanh chóng chạy tới đây, rồi năm phút sau, Thần Bức Đại Đế cũng sẽ tới.

Phong Đao Tiên nghe xong không những không tức giận, còn cười to đầy thoải mái: "Đây mới là khí thế mà thần thú nên có, mau tới đi! Chúng ta đánh một trận cho sảng khoái, có giỏi thì mày giết tao đi!"

"Ha ha ha... Chịu chết đi, Ma Huyết Kỳ Lân! Cái khoá luyện ngục này nếu không có thực lực ở cảnh giới Hợp Đạo sẽ không thể phá được đâu, chỉ dựa vào sức mạnh của mày thì không phá nổi nó đâu!" Cái bóng màu trắng đó là một con người vượn tên là Phong Đao Tiên, trên tay nó đang cầm một đôi song đao,.

Nó bị sức mạnh đó đánh bay ra sau lần nữa, người đụng vào trên khoá Luyện Ngọc giới, phun ra ngụm máu tươi.

Máu bắn ra như rồng, đánh bay một cái bóng trắng.

Hai vuốt của Đông Phương Tráng Thực chẳng khác gì thần binh không thể phá hủy, tay không có thể bóp nát bóng đao của Phong Đao Tiên. Xoẹt! Hắn xé rách hư không, đi tới trước mặt Phong Đao Tiên, giáng xuống một chưởng

Tuy nó bị Đông Phương Tráng Thực áp chế, nhưng vẫn cười nói đầy càn rỡ.

Ầm ầm! Bóng màu trắng bay ngược ra đụng vào một bình chướng như màn nước màu xanh, trên bình chướng đó có thần văn hình thành xiếng xích màu đỏ gia cố thêm, cho dù bị va chạm rất mạnh cũng không sứt mẻ gì, hơn nữa nó còn đang nhanh chóng rút nhỏ lại

"Tao không thể phá được lớp phong ấn này ấy à? Nếu tao giết một trong ba mắt trận là mày, vậy thì chẳng phái phá được lớp phong ấn này rồi à?" Đông Phương Tráng Thực chậm rãi nói.

"Có thể phá cái trận này không?" Hứa Tiểu Lan nhìn về phía An Lâm.

Thời gian đã không còn nhiều nữa, giống như có một kiếm của cái chết đang trên trên đầu họ, đám người An Lâm không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Cô biết rõ An Lâm có đồng thuật vô cùng lợi hại, có thể khám phá chỗ thiếu hụt của trận pháp.

Nhanh quá! Phong Đao Tiên để song đao ra trước ngực, cố gắng ngăn cản một chưởng đáng sợ này.

Phương xa, An Lâm đứng trên đầu Tiêu Trạch.

"Mỗi một đại năng Phản Hư đỉnh phong đều không dễ dàng bị giết chết như vậy đâu. Hai con tiên thú khác cũng sắp chạy tới rồi, còn có Thần Bức Đại Đế phía sau, chúng ta không có đủ thời gian đâu!"

"Thầy à, vậy chúng ta hợp lực giết con người vượn đó đi!" Tiêu sôi sục ý chí chiến đấu nói.

An Lâm thở dài một tiếng, nói: "Thuật Thần Giám đúng là có thể dung hợp với thần hồn, nhưng phạm vi thần thức của anh chỉ có khoản một ngàn dặm, vả lại nó tiêu hao sức lực rất nhiều..."

Nói một cách đơn giản hơn, là tầm nhìn hạn chế năng lực thuật pháp của hắn!

"Hết cách rồi, vì thoát hiểm, chúng ta chỉ có thể liều mà thôi!" An Lâm kiên định nói.

An Lâm cũng đã dùng thuật Thần Giám rồi, nhưng trận pháp này quá khổng lồ, phạm vi bao phủ hơn mấy chục ngàn dặm, nói nó đã vượt khỏi phạm vi thuật Thần Giám rồi.

An Lâm không chút do dự nuốt Thiên Hồn đan vào bụng!

Thiên Hồn đan có thể giúp thần hồn của người sử dụng đạt tới đỉnh phong trong thời gian ngắn, thậm chí có hiệu quả vượt qua cực hạn.

Đan dược trong tay của hắn là tiên đan cấp sáu hắn lấy trong Đan Tháp, Thiên Hồn đan!

"Không được, chỉ có thể nhìn được một phần nhỏ, nếu không thể nhìn thấy toàn cảnh, rất khó tìm được sơ hở." An Lâm đau đầu nói.

"Khoan đã nào!"

An Lâm đã nghĩ tới cái gì đó, nhẫn không gian loé lên, một viên tiên đan xuất hiện trong tay của hắn.

Hứa Tiểu Lan nhìn định của An Lâm, lo lắng hỏi: "Làm vậy được không?"

An Lâm bỉu môi: "Cậu nghĩ đi, lúc trước khi chúng ta đuổi giết Ám Vu Quỷ Tiên đã tốn bao nhiêu thời gian? Đó là trong tình huống có Phản Hư đỉnh phong như Mộng Chi trợ giúp đấy..."

"An Lâm, không phải thần hồn của cậu rất mạnh à? Dùng thần hồn kết hợp với đồng thuật của anh rồi thả ra ngoài, có được không?" Hứa Tiểu Lan vội vàng nói.

Làm sao bây giờ? Hắn phải làm thế nào mới tốt?

Mặt An Lâm hiện lên vẻ lo lắng.

Đan lực vừa tiến vào cơ thể đã được kích hoạt.

Ầm ầm!

An Lâm cảm giác toàn bộ thế giới trở nên thật khác biệt, từng cọng cây ngọn cỏ đều trở nên rõ ràng, không khí trên trời, nguyên khí lưu động, các hoạt động của sinh vật, không có bất kỳ thứ gì có thể tránh khỏi sự dò xét cảu hắn.

Nhưng hắn không dùng thần hồn của mình vào việc này, mà là cố gắng khuếch trương thần thức ra phạm vi lớn nhất có thể!

Hắn toàn lực phóng thích thần thức của mình!

Chỉ trong nhất mắt, thần thức của hắn đã bao phủ cả ngàn dặm và vẫn còn tiếp tục lan ra.

Một ngàn năm trăm dặm, hai nghìn dặm...

An Lâm cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, thần hồn không ngừng bành bình ra, như bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, cơn đau khó thể miêu tả lan khắp toàn thân, làm người hắn run lẩy bẩy.

"Á... " An Lâm đau tới hết chịu nổi, mở miệng kêu ra tiếng.

Ánh sét màu đen nổ tung ở vị trí nào đó trên hư không, ánh sét đáng sợ làm bừng sáng cả một góc trời.

Trong khoảng cách ba mươi hai dặm, chỉ cần một chút sai lệch cũng sẽ tạo thành sau kệch lớn hơn!

An lâm lập tức sử dụng thuật tăng sét, để giúp ngọn sét của Tiêu Trạch tăng lên đến thực lực Phản Hư hậu kỳ, hơn nữa dùng thuật dẫn sét để điều khiển góc độ chính xác nhất.

Ầm ầm! Không cần An Lâm nói thêm gì, những ngọn sét màu đen đã quấn quanh trên sừng rồng cảu Tiểu Trạch, rồi hoá thành những ánh sét đáng sợ xé rách trời cao, đánh thẳng về vị trí An Lâm vừa chỉ.

"Tổng cộng có ba mươi tám sơ hở có thể lợi dụng, chỗ gần đây nhất là vùng trời cách đây ba mươi hai dặm!" An Lâm vươn tay ra chỉ vào một chỗ trên hư không.

Một đại trận cực kì phức tạp và dịu kì đang hiện ra trong thần thức của hắn.

An Lâm cắn chặt hàm răng, hai mắt đỏ bừng, thân thể vì đau đớn mà không ngừng run rẩy.

Ba nghìn dặm... Bốn nghìn dặm...

Dược hiệu của Thiên Hồn đan chỉ có thể triệt để kích hoạt lực lượng thần hồn của người dùng, nhưng có thể phát huy ra bao nhiêu uy thế, có thể vượt qua bao nhiêu cực hạn thì tuỳ vào mỗi người.

Chưa từng có ai như An Lâm, có thể ép thần hồn của bản thân khuếch trương ra gắp năm lần thế này.

An Lâm đang liều mạng!

Năm nghìn dặm!

Lúc này, đôi mắt của hắn biến thành màu trắng, thuật Thần Giám thuật được sử dụng!

Hai con tiên thú còn đang bay lại đây và thu nhỏ phạm vi trận pháp, chính vì thế An Lâm cược rằng chúng đã thu nhỏ phạm vi trận pháp vào khoản năm nghìn dặm!

Ầm ầm!

Hứa Tiểu Lan chỉ hi vọng An Lâm hiểu được, vẫn còn có người đang đứng bên cạnh hắn.

Cô không khuyên An Lâm dừng tay, chỉ ôm chặt lấy hắn.

Hứa Tiểu Lan chặt người hắn, dịu dàng cổ vũ: "An Lâm, cố chịu đựng nhé, phải cố gắng lên!"

Lúc này, thân thể mềm mại thơm bao bộc lấy An Lâm.

Tiếp tục mở rộng ra phạm vi lớn hơn!

Còn chưa đủ, phạm vi này còn chưa đủ.

Răng rắc...

Đột nhiên Luyện Ngục giới toả rung lên bần bật, thậm chí màu sắc của sợi xích đỏ rực kia cũng nhạt dần.

"Sao lại thế được?!" Sắc mặt Phong Đao Tiên lập tức thay đổi, mặt hiện lên vẻ hoảng sợ: "Tại sao lại có người phá được đại trận này chứ?"

Nó lập tức nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên lưng rồng, cảm giác vô cùng vớ vấn.

Ngay sau đó, đòn công kích đỏ như máu lại đánh vào lớp bình chướng màu xanh, những kẽ nứt xuất hiện, xiềng xích vỡ nát, bình chướng hóa thành mảnh vỡ văng tung tóe trong thiên địa.

"Đi mau!!!" Đông Phương Tráng Thực hét lớn một tiếng.

Hai mắt An Lâm tối sầm, sắp té xỉu.

Hứa Tiểu Lan vội vàng ôm lấy An Lâm, một tay đỡ lưng, một tay ôm lấy hai chân giống như ôm công chúa, rồi nhẹ nhàng nhảy lên lưng Tiêu Trạch: "Đi mau!"

Tiêu Trạch phát ra một tiếng rồng ngâm đầy vui sướng, lập tức cưỡi mây đạp gió, lao nhanh về phía lỗ hỏng vừa xuất hiện, chạy ra khỏi Luyện Ngục giới toả, thoát khỏi đại trận phong toả của ba con tiên thú!!

Đông Phương Tráng Thực vừa đánh với Phong Đao Tiên vừa rút lui, rốt cục cũng chạy ra khỏi phạm vi của Luyện Ngục giới toả.

"Ha ha ha... Ngạc nhiên chưa? Không ngờ bên bọn tao có vũ khí bí mật nhỉ?"

"Bái bai, đồ người vượn ngu xuẩn!"

Đông Phương Tráng Thực cười ha ha, chạy biến về đằng xa.

"Đừng có chạy!" Phong Đao Tiên thở hổn hển đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận