Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 864: Điên cuồng chạy trốn

Rốt cuộc đám người An Lâm cũng luống cuống.

Thật vất vả chạy ra khỏi giới tỏa để vượt qua không gian rời khỏi giới Bỉ Ngạn, lúc đi vào thánh địa Cực Hàn, đang định vui vẻ nói tạm biệt với đối thủ, thì chẳng ngờ không nghĩ tới thánh địa Cực Hàn lại xảy ra chuyện trời đất thay đổi, làm họ không thể vượt qua không gian được nữa.

Có cần kích thích tới vậy không?

Không còn chỗ dựa vững chắc nữa, họ còn chơi cái rắm gì nữa chứ!

Phong Đao Tiên đằng sau không phải uy hiếp lớn nhất.

Nhưng Thần Bức Đại Đế phải xử lý thế nào đây? Vốn có thể trốn vào khẽ hở không gian để tránh bị dò xét. Giờ chỉ dựa vào việc bay, họ bay nhanh hơn Thần Bức Đại Đế cảnh giới Hợp Đạo được à?

"Mau lên! Tiểu Tiêu, dồn hết sức cho tôi!"

"Dồn hết sức bay đi!"

Hứa Tiểu Lan: "..."

Thổ Bát Thử thở dài một hơi, đột nhiên nó nhớ con ếch xanh không biết giờ đang ở đâu quá, những người có EQ cao quả nhiên chỉ nói chuyện được với người cùng cấp bậc.

Gương mặt Hứa Tiểu Lan biến thành màu đen: "Cậu Anh thích được ôm như công chúa hả?"

"Ùm...ụm bò...ò...? Họ đang tán tỉnh nhau á?" Áo Ngưu đầy ngạc nhiên nhìn về phía An Lâm.

Hứa Tiểu Lan lườm An Lâm: "Anh đang bị thương năng thì im miệng và chuyên tâm nghỉ ngơi cho tốt đi. Chuyện này không cần anh quan tâm đâu!"

"Tút tút..."

An Lâm thở hồng hộc, gian nan mở miệng nói.

An Lâm không phải chỉ nằm không, giờ hắn đang ra sức sử dụng bùa truyền âm.

An Lâm cười hì hì hỏi: "Tiểu Lan, sao em không ôm anh nữa đi?"

"Sư phụ, con đã dồn hết sức rồi đó!" Tiêu Trạch cắn răng, cậu đã dùng tới bí thuật bỏ trốn, tốc độ có thể sánh ngang tốc độ của đại năng Phản Hư hậu kỳ.

"Vào lúc này này đừng có tán tỉnh nhau, được không hả." Thổ Bát Thử nhìn hết nổi rồi.

An Lâm hưng phấn.

"Không, anh thích được em ôm như công chúa!" An Lâm nghiêm túc trả lời.

"Này, An Lâm, tìm tôi có chuyện gì không?" Giọng nói mềm mại của một cô gái vang lên, êm dịu giống như tiếng trời.

Bên trong thánh địa Cực Hàn, tuy tuy tín hiệu khí cơ không tốt nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn bị ngăn cách hoàn toàn như ở giới Bỉ Ngạn!

Gọi được rồi, rốt cục đã gọi được rồi!

Đám Thú Tộc: "..."

An Lâm: "..."

Bùa turyền âm lại liên lạc được.

"Này! Thiếu nữ đưa tiền, rốt cuộc cô cũng bắt máy rồi, hu hu hu, tôi mừng quá đi mất!" An Lâm kích động tới suýt nữa đã rơi lệ đầy mặt.

"Không, là Thần Bức Đại Đế cảnh giới Hợp Đạo." An Lâm nói.

Đúng vậy, trong = tình huống thế này, giọng nói đó chẳng khác gì âm thanh cứu rỗi của trời cao.

"Cậu không gạt tôi chứ?" Lâm Quân Quân cả kinh nói.

Lâm Quân Quân: "..."

Tiếng cười bên kia bùa truyền âm im bặt.

"Tút tút tút..." Tín hiệu bị cắt đứt.

"Này? Có chuyện gì?" Giọng điệu của Lâm Quân Quân vô cùng lạnh lùng.

"Xin lỗi, Thiên Vũ Tiên nữ, tôi sai rồi!" An Lâm xin lỗi trước, sau đó lập tức nói: "Tôi cần xin Thiên đình giúp đỡ, tôi đang bị địch nhân đuổi theo!"

"Ha ha... Chiến Thần nhỏ của Thiên đình cũng có ngày bị kẻ địch đuổi đánh à?" Dường như đối phương rất vui vẻ: "Chuyện Chiến Thần nhỏ không giải quyết được chẳng lẽ là bị đại năng Phản Hư đuổi theo à?"

Hứa Tiểu Lan: "..."

May mà đối phương không có nổi giận từ chối mở bùa truyền âm.

Hắn vội vã sử dụng bùa truyền âm thêm lần nữa.

Đột nhiên An Lâm nhận ra mình sai ở chỗ nào, vì quá kích động nên hắn đã gọi ra ngoại hiệu của Lâm Quân Quân! Trời ơi, khác nào đang tìm đường chết chứ!

"Ha ha, nói với cô thêm vài phút nữa, Chiến Thần nhỏ của Thiên đình này sẽ trở thành truyền thuyết bất hủ đấy!" An Lâm lạnh lùng cười.

"Sao cậu đi tới đâu cũng gặp mấy chuyện nghe thôi là hết hồn được vậy hả?" Lâm Quân Quân hít sâu một hơi nói: "Tôi đi gọi cha tôi ngay, đừng có tắt bùa truyền âm đấy, cha tôi sẽ lần theo khí cơ để tìm cậu!"

An Lâm nghe câu này, sao mà quen tới vậy nhỉ?

Hình như lúc trước Đạo Đức thiên tôn đi tới giúp đúc lại đạo căn cho Tiểu Lan cũng lần theo khí cơ của bùa truyền âm nhỉ? Cứ thấy cái kỹ năng này không tệ chút nào, khi nào thì hắn mới giỏi được như mấy đại lão đó nhỉ?

Mấy chuyện này Lâm Quân Quân sẽ không làm bừa, cô lập tức lao tới nơi Thiên Đế đang bế quan.

Bùa truyền âm không còn tiếng động gì nữa.

An Lâm nắm chặt bùa truyền âm, hắn cũng không dám cắt đứt liên hệ.

Đằng sau lưng, Đông Phương Tráng Thực vẫn không ngừng ngăn cản những đòn tấn công mãnh mẽ của Phong Đao Tiên.

"Ha ha ha... Bọn mày xong đời rồi! Thần Bức Đại Đế đang chạy tới đây, bọn mày không trốn thoát được đâu!" Phong Đao Tiên vung song đao lên chém xuống, ánh đao mang theo uy thế khổng lồ đánh lên người Đông Phương Tráng Thực để giữ chân đối phương.

"Ma Huyết Kỳ Lân, rốt cuộc tao cũng tìm được mày rồi, đừng hòng chạy trốn!"

Trong lòng An Lâm sinh ra cảm giác rét lạnh.

Xong, sắp bị đuổi kịp rồi!

Đôi mắt đỏ thẫm giống như lửa U Minh. Mỗi lần đôi cánh màu xanh da trời vỗ mạnh sẽ làm không gian rung động không thôi, tốc độ của nó nhanh gấp mấy lần tốc độ bay hết sức của Tiêu Trạch.

Đó là một con dơi to lớn không cách nào hình dung.

An Lâm nhìn ra phía sau, một cái bóng màu xanh đã xuất hiện.

An Lâm trợn mắt, nó chính là đội trưởng đội Thần Vệ của Thần Bức Đại Đế đấy, nếu Thần Bức Đại Đế nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của nó chắc tức chết luôn quá?

Cứ như vậy, trong không khí lo lắng căng thẳng họ tiếp tục bay thêm mấy ngàn dặm nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy được biên giới đằng xa, nói đó chính là giao giới giữa thánh địa Cực Hàn và giới Cửu Châu.

"Tiểu Tiêu, cố thêm tí nữa đi! Chỉ cần tới giới Cửu Châu là chúng ta có thể sử dụng sức mạnh không gian rồi!" An Lâm cổ vũ.

"Yên tâm đi, sư phụ, cho dù con chết cũng sẽ đưa thầy về tới giới Cửu Châu giới!" Tiêu Trạch không ngừng sử dụng bí pháp phi hành, bây giờ cậu cũng sắp chịu hết nổi rồi, toàn dựa vào mỗi ý chí cầu sinh nên mới giữ được như giờ.

An Lâm nghẹn lời, nói: "Tôi bảo cậu cố lên thôi mà, cậu nói chuyện kiểu gì vậy, cứ như để lại di ngôn ấy?"

Ầm ầm...

Xa xa, đột nhiên có khí tức cực kỳ đáng sợ truyền tới.

An Lâm hiểu rất rõ tình trạng hiện giờ, cho nên không thể nói linh tinh được...

"Ha ha ha... Thần Bức Đại Đế đến, bọn mày chết chắc rồi!" Phong Đao Tiên cười ha hả, nó không ngừng tấn công đám người An Lâm, sau đó lại bị Đông Phương Tráng Thực vung chưởng đánh bay.

Bẹp! Thổ Bát Thử quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Thân thể Thổ Bát Thử run lên, lập tức lấy lại tinh thần lại, nói ngay: "Đừng! Tôi sai rồi! Đao pháp đó chẳng ra gì hết, vừa rồi mắt tôi bị mù nên mới nói như vậy, xin An Lâm tiền bối tha mạng!"

Làm quần chúng ăn dưa cổ vũ hoan hô thì thôi đi, mẹ nó cổ vũ kẻ địch là thế quái nào đây? Loại Thổ Bát Thứ này, không quăng, chẳng lẽ giữ lại mừng năm mới à?

Hứa Tiểu Lan không chút do dự gật đầu: "Tán thành!"

Hai mắt An Lâm không mang theo thần thái gì, nói: "Không thì, chúng ta đạp Thổ Bát Thử ra ngoài, dùng nó làm mồi nhử?"

Thổ Bát Thử nhìn ao pháp của Phong Đao Tiên, hai mắt nó mở ra thật to: "Đao pháp thật lợi hại, đao ý vô cùng tinh thuần, không chỉ bá đạo, vả lại còn liên miên không ngớt, không cho địch nhân bất kì cơ hội thở dốc nào, rất tuyệt vời!"

Sóng âm màu xanh da trời mang theo âm thanh hỗn tạp cường độ cao xuyên thấu không gian, bao trùm lên thân thể mọi người. Vào lúc này, mọi người có thể cảm giác da thịt trên người mình như bị cắt nát, ngay cả thần hồn cũng như bị sức mạnh đó xé rách.

"Phụt..." Tiêu Trạch đang sử dụng bí pháp, khí cơ của cậu bị năng lượng trùng kích làm hỗn loạn, do đó phun ra một ngụm máu tươi.

Thân thể An Lâm vốn suy yếu nên cũng phun máu tươi.

Hứa Tiểu Lan, Áo Ngưu, Thổ Bát Thử cũng bị sóng âm chấn động tạo thành nội thương.

Thần Bức Đại Đế chỉ nói một câu đã làm bọn họ bị thương nặng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận