Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 868: Tìm hiểu về hệ Bổ Thiên một chút nhé

Chỉ mới là một khởi đầu nho nhỏ thôi ấy à?

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nghe vậy đều hết cả hồn.

Nếu nền văn minh Tử Tinh huy hoàng một thời bị huỷ diệt, chỉ mới là một sự khởi đầu nho nhỏ, như vậy tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện họ, họ thật sự không dám nghĩ thử.

Họ không dám nghĩ thử, Thiên Đế giúp họ nghĩ thử, ông tiếp tục ép họ nghe phần sau của câu chuyện.

"Tử Tinh tộc nói cho cùng, cũng chỉ là một nhánh của loài người, ta nói vậy, các người đã hiểu chưa?" Thiên Đế chậm rãi mở miệng nói.

Hai mắt An Lâm trừng lên thật to, hắn hoảng sợ hỏi lại: "Trời phạt sẽ lan tới cả chúng ta à"

Thiên Đế không trả lời thẳng câu hỏi của An Lâm, mà lại chỉ lên trên không trung, nói: "Ta từng nói với các người rồi đúng không, cái lỗ thủng trên bầu trời chỉ biến mất mà thôi, chứ không có nghĩa là nó đã được vá lại."

"Lần đầu tiên trời phạt giáng xuống, nền văn minh Tử Tinh vô cùng mạnh mẽ đạ trực tiếp bị huỷ diệt mà không hề có sức phản kháng. Vào lúc đó, kẻ hoảng sợ nhất, chính là giới Cửu Châu và giới Tây Phương Cực Lạc hoàn toàn do loài người tạo nên. Nếu trời phạt không chỉ nhằm vào mỗi Tử Tinh tộc, mà là toàn bộ loài người, vậy phải làm thế nào đây?"

Chuyện này... thật mẹ nó... là muốn họ đứng ra cứu vớt cả thế giới này luôn à?!

Thiên Đế gật đầu: "Trên người thần thạch hỗn độn đã xuất hiện cái khe, tai nạn do sự thiếu hụt của thiên đạo cũng dần dẫn xuất hiện. Thánh thành của Tuyết Nữ là tiết điểm của thế giới Cực Hàn, mà hiện giờ, tiết điểm này đã nổ tung một cách lạ kì, chúng ta đoán rằng, đây chính là tai nạn do sự thiếu hụt của thiên đạo gây nên!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nghe vậy, người sững ra tại chỗ, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

"Cho nên, lần này khi Thánh thành của Tuyết Nữ xảy ra nổ mạnh, cũng có liên quan tới trời phạt à?" An Lâm hiếu kỳ hỏi thử.

"Ngay sau đó, chúng ta lập tức mời Nữ Oa nương nương và ba vị thiên tốn tới, họ sử dụng thần thạch hỗn độn, lấp lại cái lỗ thủng lớn trên bầu trời, cũng chính là chỗ thiếu hụt của thiên đạo này."

"Làm cậu lo lắng không vui, chỉ vậy là đủ rồi." Thiên Đế gật đầu bình tĩnh nói.

"Hoặc giả, trời phạt này là nhằm vào toàn bộ thế giới này thì sao?"

Hứa Tiểu Lan nghe vậy thở dài một tiếng: "Nền văn minh Tử Tinh quá lợi hại, không chỉ làm bản thân mình bị tiêu diệt, mà còn muốn hại chết toàn bộ đại lục này luôn."

"Nhưng mà, cái cách này nói cho cùng cũng chỉ là kế hoãn binh, lấp lỗ thủng lại, và sửa chữa lỗ thủng là hai việc hoàn toàn khác nhau, càng bị ngăn chặn, lửa giận thiên đạo sẽ ngày càng tích luỹ, đợi khi bùng nổ sẽ càng thêm đáng sợ. Cho nên một khi lần trời phạt tiếp theo giáng xuống, rất có thể loài người sẽ diệt vong, hoặc giả, cả đại lục này sẽ phải gánh chịu tai nạn diệt thế!"

"Phỏng đoán này không phải hoàn toàn vô lý, lỗ thủng trên trời cao lúc ẩn lúc hiện, chỉ trong vài ngày đó toàn bộ giới Cửu Châu và giới Tây Phương Cực Lạc, không ngừng xảy ra thiên tai đáng sợ, sinh linh đồ thán. Các thế lực khác cũng xuất hiện thiên tai chỉ khác nhau ở mức độ nhẹ hay nặng mà thôi..."

An Lâm rất muốn hô to một câu yamete!

"Ha ha, ta chỉ nói đùa thôi." Thiên Đế khoát tay áo, tiếp tục nói: "Những đại năng đứng hàng đầu nhân tộc như chúng ta, đã tìm đủ mọi cách để tu sửa cứu lại sự thiếu sót của thiên đạo. Trong hơn mấy mươi ngàn năm cố gắng này, chúng ta cũng đã thử qua rất nhiều cách, tới nay chỉ còn chừa lại ba hệ là có vẻ khả thi nhất."

Hoá ra, thế giới này còn cất giấu mối hoạ ngầm lớn tới như vậy à?

"Một hệ phái là do một gã ngu xuẩn nào đó đề ra, hệ phái này cho rằng chỉ cần tiêu diệt hết toàn bộ loài người, trời xanh sẽ nguôi giận, lỗ thủng của thiên đạo cũng sẽ theo thời gian tự động khép lại, đối với người của hệ phái này, chúng ta vừa gặp mặt sẽ mắng chết bọn họ!"

An Lâm thì lại tỏ ra khá bất mãn: "Thiên Đế, tôi chỉ là một tu sĩ nhỏ kì Hoá Thần, mấy chuyện cứu vớt thế gian này tôi làm không được đâu! Ngài nói cho tôi biết chuyện này, ngoài trừ khiến tôi lo lắng không vui, cũng đâu còn tác dụng nào khác nữa?"

An Lâm: "???"

Trên mặt Thiên Đế xuất hiện một nụ cười: "Hệ Phá Thiên đã thừa nhận cậu, vậy thì nó chứng tỏ rằng, cậu và thiên đạo quả thật tồn tại một mối quan hệ nào đó. Mà nếu cậu đã có thể đi vào hệ Phá Thiên, như vậy, hệ phái còn lại, ta tin chắc rằng cậu cũng sẽ có tư cách đi vào."

Trần Trần gặp được An Lâm ở vùng đất Hắc Trạch, đương nhiên không thể gạt được Thiên Đế.

Hệ Phá Thiên đã tới quảng cáo một lần rồi, giờ mẹ nó hệ Bổ Thiên cũng tới quảng cáo nữa à?

Thiên Đế nói một câu đầy thâm ý, lạ còn nhìn An Lâm bằng ánh mắt đầy chờ mong và hiếu kì tới lạ thường: "Một hệ phái còn lại tên là hệ Phá Thiên, hệ phái này cho rằng không có phá thì không xây mới được."

Hắn thật sự không muốn tiếp tục nghe nữa, biết chuyện này rõ như vậy, thì cũng có làm được quái gì đâu chứ?

"Ngoài ra còn hai hệ phái khác nữa, ta nghĩ An Lâm chắc đã biết rồi nhỉ."

Thiên Đế không hề tức giận, ngược lại ông đầy kiên nhẫn mở miệng nói tiếp: "Chuyện sửa chữa thiên đạo, cần một sinh linh phù hợp với thiên đạo đi làm. Chúng ta chỉ cần tìm ra được rốt cục thiên đạo đang thiếu cái gì, rồi cho người phù hợp với thiên đạo kia tu luyện phần thiếu hụt đó, sau cùng lấy thân vá lại thiên đạo, thì cũng có thể xem là một phương án rất khả thi."

Đám đại năng kì Hợp Đạo, rồi thần linh Sáng Thế gì đó, đi đâu hết cả rồi?

Chẳng lẽ, họ thật sự định dựa vào tu sĩ kì Hoá Thần như hắn đi cứu vớt thế giới này à?

"Họ cho rằng nếu thiên đạo có thể bị đánh ra một lỗ thủng, như vậy cũng có thể bị tiêu diệt. Huỷ diệt thiên đạo, sau đó sáng tạo ra một thiên đạo mới, thậm chí lấy bản thân mình để thay thế thiên đạo, đây chính là con đường mà họ đã lựa chọn. Ta cảm thấy, lúc Trần Trần tìm tới cậu, chắc cậu ta cũng đã nói chuyện này cho cậu nghe rồi nhỉ?"

Lần sau có phải hay sẽ xuất hiện thêm một hệ Nhật Thiên? Để đau này có thể sinh ra một thiên đạo nhỏ?

Thiên Đế không thèm quan tâm tới việc An Lâm từ chối, chỉ tiếp tục giới thiếu: "Tôn chỉ của hệ Bổ Thiên càng thêm đơn giản, chính là họ muốn tu sửa chỗ thiếu hụt của thiên đạo, giúp nó hoàn thiện là được rồi."

"Vậy thì ông mau đi tu sửa đi, chứ đứng đây nói với tôi làm gì?" An Lâm cả giận nói thẳng.

An Lâm nghe vậy thẳng thắn gật đầu thừa nhận.

"Tôi không muốn biết gì cả!" Mặt An Lâm đầy những dấu thập đen, thiệt đúng là.

Thiên Đế nhìn thẳng vào mắt An Lâm, nghiêm túc nói: "Hệ Bổ Thiên, có muốn tìm hiểu một chút không?"

An Lâm nghe vậy ngớ người ra, hỏi lại: "Còn hệ phái nào nữa?"

Da đầu An tê rần, người nổi da gà: "Ông nói với tôi chuyện này làm gì?"

"Chàng trai trẻ, ta cảm thấy cậu rất có tiềm chất này đấy," Thiên Đế nói huỵch toẹt ra.

Khoá miệng An Lâm run rẩy một lúc lâu: "Ha hả."

Hứa Tiểu Lan thì trực tiếp hơn nửa: "Cút ngày!!"

Tiêu Trạch thì vung cái đuôi khổng lồ của mình ra, trực tiếp vỗ về phía Thiên Đế: "Ông dám bảo sư phụ của tôi đi chết à? Ông muốn chết!"

Ầm ầm!

Cái đuôi to của cậu vỗ vào mấy chục bên cách chỗ Thiên Đế đứng, sau đó nó không có cách nào lại gần ông ta được nửa.

"Các ngươi cứ bình tĩnh đi đã, ta có nói bảo các người đi chết đâu chứ, lấy thân tu sửa thiên đạo. Chưa chắc cần hy sinh bản thân mình, chúng ta có thể dùng cách khác để tránh cho việc phải hy sinh tính mạng..." Thiên Đế tiếp tục nói.

"Ông đừng nói thêm gì nữa, tôi hoàn toàn không có hứng thú đâu."

An Lâm lắc đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt Thiên Đế, bên trong loé lên vẻ kiên trì và quyết tâm.

Thiên Đế nhìn thấy An Lâm như thế này, miệng co giật một lúc, cuối cùng dừng chuyện khuyên bảo lại.

"Tôi vậy, chuyện này ta cũng chỉ là muốn nhân chuyện của Tuyết Nữ lộ ra một phần nhỏ cho các người biết mà thôi."

"Hệ Bổ Thiên vẫn còn những người được chọn khác. Bất cứ khi nào cậu muốn gia nhập hệ Bổ Thiên, thì cứ liên hệ với ta là được." Thiên Đế khẽ thở dài một tiếng, có hơi thất vọng nói.

An Lâm gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nói, còn liên hệ cái beep ý!

Ông đây cho dù phải đi vào hệ Phá Thiên, cũng sẽ không ngu ngốc chui đầu vô cái hệ Bổ Thiên đó đâu!

Mọi chuyện cứ thế này mà chấm dứt.

Thiên Đế không tiếp tục khuyên can gì nữa, những gì nên nói ông đã nói hết rồi.

An Lâm hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ một buổi tám chuyện nhỏ mà đã lôi ra được cả đống tin tức có thể hù chết người ta.

Thế giới này không hề bình an yên lành như họ vẫn hằng tưởng...

Vừa nghĩ tới những lời ngày xưa, An Lâm lại thấy tâm trạng của mình vô cùng buồn bực.

Trước tới giờ, hắn chưa từng nghĩ mình là người bình thường, vì hắn quá ưu tú.

Cũng chính bởi quá ưu tú, cho nên mới phải buồn rầu thế này nhỉ...

Thánh địa Cực Hàn xảy ra một tai nạn gần như huỷ diệt, nếu nói đây là vì chỗ thiếu hụt của thiên đạo, như vậy, lần tai nạn tiếp theo, sẽ xảy ra ở đâu đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận