Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 870: Lấy lại sự tự tin

"Đại Bạch, cậu làm sao vậy?" An Lâm quan tâm hỏi.

"Đừng làm phiền tôi, tôi đây ngay cả một con sâu nhỏ xíu cũng không bằng, tôi đúng là một con chó vô dụng mà, gâu!" Đại Bạch quỳ rạp trên đất, tỏ vẻ sống không bằng chết, nói.

Rốt cục An Lâm cũng biết Đại Bạch bị làm sao, hoá ra là bị cách thành viên còn lại trong đoàn thú sủng kích thích, cho nên lòng tự tin bị đánh cho tơi bời hoa lá à?

Nghĩ tới đây, hắn bước lại ngồi xổm xuống bên cạnh Đại Bạch, xoa xoa cái đầu chó đầy lông trắng muốt của nó, dịu dàng nói: "Đại Bạch à... Tầm mắt của cậu nhỏ quá, cậu cần phải mở rộng tầm mắt của mình ra, đừng chỉ chú tâm vào các thành viên trong đoán thú sủng của chúng ta..."

"Tầm mắt quả nhỏ ấy à?" Đại Bạch chớp chớp đôi mắt to đen láy của mình, nghiền ngẫm từng chữ.

"Đúng vậy!" An Lâm nói đầy thấm thía: "Con rùa cát Lưu Đại Bảo nuôi bây giờ tới cảnh giới nào rồi?"

"Hình như là... Đạo Chi Thể cấp năm? Gâu!" Đại Bạch ngoan ngoãn trả lời.

"Vậy thì cậu đi đánh nó đi!" An Lâm nghiêm túc đề nghị.

"Tôi hỏi cậu tiếp, con thỏ của Hằng Nga... à mà thôi đi!"

Đại Bạch mở to hai mắt, dường như đã hiểu được rồi.

"Anh ta chỉ mới là tu sĩ kỳ Dục Linh tu sĩ, đánh thắng cậu được à?" An Lâm bật cười hỏi lại.

"Rồi cậu sẽ phát hiện, ngoại trừ các thành viên trong đoàn thú sủng cậu không đụng vào được, thì những thú sủng khác, không phải toàn mặc cho cậu ức hiếp à? Một khi mở rộng tầm mắt ra toàn bộ thế giới này... cậu sẽ phát hiện... cậu là vô địch!!"

"Cũng đánh không lại cậu đúng không, khó chịu thì đi tìm nó đánh một trận đi!" An Lâm tỏ vẻ đương nhiên nói.

Hoá ra, tầm mắt thiển cận còn có thể dùng như thế được à?!

Hắn lại hỏi tiếp: "Tôi lại hỏi cậu thêm câu nữa, con thổ bạo sư Đường Tây Môn nuôi, vây giờ là cảnh giới gì?"

Nó thì thào mở miệng, hốc mắt quẩn quanh nước mắt: "Hoá ra là như vậy... Hoá ra là do tôi tấm mắt của tôi quá mức thiển cận..."

"Vậy tôi sẽ không bị Đường Tây Môn đánh chứ? Gâu!" Đại Bạch hoảng sợ hỏi lại.

"Hình như là... Đạo Chi Thể cấp tám?" Đại Bạch hơi chần chờ trả lời.

An Lâm khoát tay áo, mở miệng nói tiếp: "Nói tóm lại, cậu phải mở rộng tầm mắt ra, đừng cứ chăm chú vào đoàn thú sủng nhỏ bé này của chúng ta nữa, phải mở rộng ra tới toàn bộ đại học Liên Hiệp Tu Tiên..."

Đại Bạch thì lại thật sự bị xúc động, hưng phấn ôm chầm lấy An Lâm, cảm kích nói: "Anh An, anh đúng là tốt quá đi, nghe một câu nói của anh, bằng với mười năm tu tiên, gâu!"

Đại Bạch hoàn toàn tỉnh ngộ.

An Lâm cười trộm chó đầu, hắn phen này nói, cũng không phải là nói lung tung.

Đề Na nghe mà hết cả hồn, hoá ra tầm mắt quá nhỏ, cần mở rộng tầm mắt, là ý này à?

Cốt Ngọc Tiên Trùng cũng tỏ vẻ vô cùng hoảng sợ, lần đầu tiên nó phát hiện ra chủ nhân của mình có tài ăn nói đổi trắng thay đen kinh dị tới vậy.

Có một nam tử và hai con Thú tộc, đang đứng một bên khoa tay múa chân.

"Được thôi, anh An, vậy tôi đi nhé. Gâu!" Đại Bạch vung móng chó từ biệt An Lâm, hùng dũng oai vệ mang theo khí phách hiên ngang, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi nhà.

Đại Bạch bước lại, tằng hắng một cái, nói: "Khụ, người mới tới hả?"

Đi tìm những nước khác để thi đấu, chắc chắn là sẽ đánh cho họ thua chết luôn, cứ thể sẽ tìm về được tự tin để chơi bóng thôi.

"Hì hì, ha ha ha..." Thố Bát Thử đứng một bên, bỗng nhiên bật cười ha hả:"Con chó ngu ngốc này ở đâu chạy ra thế nhỉ, chủ nhân của nó chắc cũng là một thằng ngốc nhỉ? Ha ha ha..."

Như các cầu thủ bóng bàn của đội tuyển quốc gia Trung Quốc đấy, lúc vừa vào đội, cảm thấy mình chẳng đánh lại ai cả, rất tuyệt vọng, rất tự ti, đúng không? Vậy thì mở rộng tầm mắt ra, mở rộng tầm mắt ra khắp toàn bộ thế giới này luôn!

"Đồ chuột thối, tao cho mày cơ hội tổ chức lại ngôn ngữ đó!" Đại Bạch thật sự đã tức giận rồi.

Khí tức của nửa bước Hóa Thần của Đại Bạch ầm ầm lan ra chung quanh.

Đôi mắt chó của Đại Bạch trừng thật to, chân chó dẫm xuống đất một cái, mặt đất lập tức nứt ra.

"Đi đi, Đại Bạch, đi tìm về vinh quang của cậu đi." An Lâm cổ vũ nói.

Người đàn ông xoay người lại, có hơi lễ phép, gật đầu chào nó: "Phải, cậu là ai vậy?"

Đại Bạch vừa nhìn thấy người đàn ông nọ, lập tức hiểu ngay, gã sinh viên này trông hơi già, vẻ ngoài hệt như ông chú, chắc không phải là nhờ quan hệ mới vào đây đó chứ?

Đại Bạch không để bụng, nó dùng móng chó của mình vỗ vỗ ngực, tiếp tục tự nói: "Tôi, Đại Bạch! Là quản lý chỗ này, các người phải gọi tôi là anh Bạch, có biết chưa? Sau này gặp tôi cũng phải chào hỏi, còn phải nhiệt tình, cung kính nữa, rõ chưa hả?"

Đại Bạch vừa mới bước ra khỏi cửa, đã nhìn tới ngoài sân vườn của toà nhà cách đó mấy chục mét, hình như có người đang chuẩn bị dọn vào?

Trong cái khu vực này, anh Bạch nó mới là lớn nhất, đã tới lúc khiến bọn người kia cảm nhận được nỗi sợ hãi khi gặp anh Bạch đây rồi.

Khoé miệng Đại Bạch hơi nhếch lên, cười một cái đầy tà mị.

Ha hả, là hàng xóm mới à?

Chỉ là một con Thố Bát Thử, mà đã dám trèo lên đầu nó trào phúng như vậy, sau này rồi sẽ còn quá tới thế nào nữa đây?

Lúc này, không cho nó một bài học nhớ đời, sợ là đời này nó cũng không biết tại sao đoá hoa lại có màu đỏ!

"Ha hả, con chó ngu ngốc này chạy từ chỗ nào ra thế nhỉ, mau cút đi cho ông Thử này, không thì đừng trách tao không khách khí đó!" Thố Bát Thử không hề tỏ ra yếu thế, bắt đầu mở miệng quát lại.

Người đàn ông trung niên không nói gì, chỉ tỏ ra đầy hứng thú nhìn cảnh tượng trước mặt này.

Đại Bạch: "Gâu!"

Thố Bát Thử: "Á á á...!"

Hai bên đều thét lớn một tiếng, bắt đầu lao thẳng về phía nhau.

Binh binh binh... bốp bốp bốp... bịch bịch bịch... phịch phịch phịch...

Sau một trận đấu vô cùng kịch liệt kinh thiên động địa.

An Lâm vừa trải qua một chiến dịch cực kì mạo hiểm, lúc này cuối cùng cũng được thả lỏng, đương nhiên phải nghỉ ngơi cho thật tốt, sống những ngày làm cá muối chứ.

Trong gian nhà nhỏ.

Sau đó lại là một trận binh binh binh... bốp bốp bốp... bịch bịch bịch... phịch phịch phịch...

Đại Bạch tức tới mức toàn thân run rẩy, quát lại: "Tao không phục, gâu!"

"Ha hả, có chịu phục chưa hả?" Thố Bát Thử đứng trên lưng Đại Bạch, từ trên cao nhìn xuống nó, hỏi.

Sau khi kết thúc trận chiến kịch liệt này, Đại Bạch lại sùi bọt mép, nằm sấp xuống đất, không còn chút sức.

Làm cường giả sinh ra và lớn lên ở Ác Linh Thú Ngục, nó hoàn toàn không chấp nhận được cái phong cách đánh thua thì khóc nức nở này.

"Mợ nó, thật ghê tởm." Mặt Thố Bát Thử hiện rõ vẻ ghét bỏ, vội vàng nhảy tránh sang bên.

"Mày nói ai ghê tởm hả? Gâu!" Tiếng khóc của Đại Bạch chợt ngừng lại, nó trợn mắt nhìn Thố Bát Thử hỏi.

"Hờ, tao đang nói con chó nào vừa đánh thua cái là nằm ăn vạ khóc lóc ỉ ôi đó, đúng là quá ghê tởm." Thố Bát Thử không chút nào che dấu sự khinh thường của mình.

Đại Bạch nổi điên, nó đứng dậy, nhào về phía Thố Bát Thử lần nữa: "Tao cắn chết mày! Gâu!"

Ầm ầm! Lĩnh vực của Đại Bạch lại bùng nổ.

Lưỡi đao gió màu bạc bao phủ toàn bộ hư không.

Thố Bát Thử bật cười ha ha, không chút hoảng sợ, ngay sau đó cả hai lại lao vào một trận chiến đấu ác liệt.

Binh binh binh... bốp bốp bốp... bịch bịch bịch... phịch phịch phịch...

Thố Bát Thử thấy thế cũng sửng sốt, đánh nhau thì đánh nhau đi, sao đánh xong bật khóc nức nở là thế nào?

Đại Bạch khóc ròng, mặt đầy đau khổ, cuối cùng nó hỏng mất, mở miệng bắt đầu gào khóc nức nở.

"Tôi, sao mới trận chiến đầu tiên mà tôi đã bị một con Thố Bát Thử đè xuống đất đập cho một trận nên thân thế này?"

"Tại sao? Đã nói là giương mắt khắp vườn trường này không có ai là đối thủ của tôi hết mà?"

Trên người nó là Thố Bát Thử đang nhe răng cười kiêu ngạo.

Đại Bạch mặt mũi bầm dập nằm lăn dưới đất.

Hắn châm một ly trà, là trà này là linh trà của Ác Linh Thú Ngục, tên là trà Bạch Hồ Hướng Tiên, có mùi thơm ngát, phong cách của nó ngược hẳn với cái vùng đất táo bạo nóng nảy đó.

Đề Na ngồi xếp bằng trên bàn, hai bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn chồng lên nhau, bàn tay nhỏ bé cẩn thận cầm chén trả, khẽ hớp một ngụm uống.

"Ồ... vậy được rồi!" Cô hạnh phúc nheo hai mắt lại, từ đáy lòng khen ngợi chén trà này.

An Lâm cười khẽ, tay cầm ly trà lên chậm rãi nhâm nhi.

"Người khổng lồ An Lâm, anh nói, để Đại Bạch chạy ra ức hiếp thú sủng nhà người ta như vậy có phải không tốt lắm không?" Đề Na nhỏ giọng hỏi.

"Không đâu." An Lâm lắc đầu, có hơi tự tin nói, "Xưa giờ Đại Bạch biết chừng mực lắm, cùng lắm chỉ hù doạ đám động vật nhỏ đó cho vui thôi, sao có thể ra tay thật được chứ."

Hắn vừa dứt lời cái.

Một tiếng "Ầm ầm" to đùng vang lên, cửa phòng mở ra.

Bóng Đại Bạch xuất hiện ngay cửa.

"Sao ảnh lại vòng về nhanh vậy nhỉ?" Đề Na ngạc nhiên nói.

Trong lòng An Lâm cũng khá là ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nói: "Chắc là vì cảm giác vô địch quá cô độc, tìm không được đối thủ, cho nên mới cảm thấy chán chường quay trở về nha chứ gì."

Sau đó, Đại Bạch xuất hiện tại trước mặt họ.

Mặt nó bầm dập tím tái hết cả, người toàn là vết bầm, hàm răng chó của nó bị hổng mất một lỗ, nước mắt nước mũi nhỏ dài.

"Hu hu hu hu... Anh An!"

Đại Bạch nhào vào người An Lâm, vừa khóc vừa nói: "Tôi không bao giờ đi ra ngoài nữa đâu, tôi đúng là một con chó vô dụng mà, tôi không đánh lại ai hết đó, thế giới bên ngoài đó đáng sợ qua đi! Gâu"

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận