Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 871: Con đường khôi phục thân thể của Đông Phương Tráng Thực

An Lâm nhìn thấy dáng vẻ vô cùng thê thảm của Đại Bạch, ngớ người ra luôn.

"Mẹ nó chứ! Đại Bạch, sao cậu lại bị đánh thành ra như vậy hả? Ai làm vậy!"

"Một con, một con Thổ Bát Thử... Gâu!"

Đại Bạch cảm thấy hôm nay nó đã bị mất sạch hết mặt mũi rồi, mặt đầy nhục nhã mở miệng kể.

An Lâm: "..."

Hắn cảm thấy hắn đã biết nguyên nhân Đại Bạch thua thảm như vậy rồi.

"Một con Thổ Bát Thử cao chừng nửa người có bộ l96ng màu vàng à?" An Lâm hỏi.

Sắc mặt Đại Bạch lập tức thay đổi: "Đúng vậy! Anh An, sao anh biết rõ vậy? Gâu!"

An Lâm khuyên nhủ hết lời, cuối cùng bất đắc dĩ đành để mặc Đại Bạch.

Đại Bạch nhìn thấy người tới chơi là ai, sợ tới mức hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa nó cho là mấy người đó cố ý chạy tới đây, muốn đánh nó một trận nữa cho đã.

Lúc này Đại Bạch thật sự đã bị doạ sợ như chó.

Hắn đi qua đi mở cửa, có hơi ngạc nhiên, hắn mở cửa ra, thấy Đông Phương Tráng Thực dẫn theo Vô Song Đao Ma và Thao Thiết tới chơi.

"Con Thổ Bát Thử đó không thể tính là thú sủng trong phạm vi rộng lớn của đại học Liên Hiệp Tu Tiên được, tuy rằng cậu cần mở rộng tầm mắt, nhưng cũng đừng mở ra quá rộng như vậy chứ. Đi nào, Đại Bạch, xông ra ngoài tiếp tục công cuộc chinh phục của cậu đi!" An Lâm quẳng cho Đại Bạch một viên linh đan chữa thương, tiếp tục mở miệng cổ vũ.

Sau khi biết được chân tướng, Thổ Bát Thử còn cố ý chạy lại nói xin lỗi với Đại Bạch, điều này làm Đại Bạch rất bất ngờ.

Khoé miệng An Lâm co giật vài cái, cuối cùng hắn khẽ thở dài, nói: "Con Thổ Bát Thử đó là Nguyên thú Hóa Thần điên phong tới từ Ác Linh Thú Ngục, cậu đánh thắng được nó mới là chuyện không tưởng đấy."

Ngay sau đó, nó nhìn thấy An Lâm đi tới, nói chuyện với ông chú kia một cách vui vẻ...

Cái thân chó của Đại Bạch run lên, nó ôm chặt An Lâm, đầu lắc lư liên tục như trống bởi, nói: "Không, anh An, tôi cảm thấy tôi chỉ cần luôn đi theo bên cạnh anh là đủ rồi, xã hội hài hoà mới là chuyện quan trọng nhất! Gâu!"

Đại Bạch mở miệng thật to, mặt đầy vẻ không dám tin.

Nhưng chưa được bao lâu, đã nghe có tiếng gõ cửa vang lên.

"Chúng ta cũng coi như là không đánh nhau không quen biết." Thổ Bát Thử giương cao khoé miệng, vô cùng khí phách, mở miệng nói: "Đạo hiệu của tôi là Vô Song Đao Ma, sau này hai ta cứ xưng hô nhau như anh em, cậu gọi một tiếng anh Đao, tôi gọi cậu là cậu em Bạch, được không?"

Nó sợ thật luôn rồi đấy, vừa đi ra ngoài cái là bị một con Thổ Bát Thử đánh cho không thể sinh hoạt bình thường luôn, quỷ biết nó còn chạy ra ngoài chơi nữa sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì?

Toàn thân Đại Bạch run lên, rõ ràng lúc trước nó muốn làm anh cả trước...

Quá trình cả hai nói chuyện với nhau vô cùng sung sướng thoải mái.

"Hoá ra các người quen nhau à? Sao không chịu nói sớm chứ! Gâu!" Đại Bạch lấy lại tinh thần, tỏ ra vô cùng uất ức mở miệng than thở, nó cảm thấy mình đã bị đánh một trận rất rất oan ức.

Hắn và Hứa Tiểu Lan mạo hiểm những nguy hiểm tới tánh mạng, mới cứu được Đông Phương Tráng Thực ra khỏi cái chỗ quỷ quái đó, xem như đã trả sạch sẽ nợ nần với ông ta rồi, chuyện này không khác gì việc hắn ở ngay dưới mí mắt Bàn Tổ, giúp ông chú này vượt ngục cả!

"Vậy à? Thế tôi có giúp gì được cho ông không?" Trong lòng An Lâm vẫn còn hơi áy náy về chuyện của huyết ngọc Kỳ Lân, dù sao huyết ngọc Kỳ Lân cũng là thân thể hoàn mỹ nhất của ông chú này, kết quả lại bị An Kỳ Lân đột nhiên xông ra nuốt trọn, nó khiến ông chú suốt ngày chạy theo An Lâm, cái cảm giác thật sự rất tệ!

"An Lâm đạo hữu, cậu bị làm sao vậy?" Đông Phương Tráng Thực nhìn thấy sắc mặt An Lâm có hơi tệ, bèn hỏi thử.

Khi đề tài cuộc trò chuyện ngày càng sâu hơn, ông chủ cũng chuyện nói tới chuyện quan trọng nào đó.

Đông Phương Tráng Thực gật đầu, nói: "Thân thể bình thường rất yêu, không cách nào chịu đựng được ý thức thể vừa mạnh mẽ vừa hoàn mỹ của tôi, cho nên tôi muốn tự mình rèn đúc ra một thân thể thần thú hoàn mỹ nhất!"

An Lâm và Đông Phương Tráng Thực vừa thưởng thức trà ngon, vừa nói chuyện phiếm với nhau.

"Hở..." An Lâm hít vào một hơi toàn khí lạnh.

Đông Phương Tráng Thực tiếp tục nói: "Đầu tiên, để cam đoan linh tính và thần tính của thân thể thần thú, tôi cần phải tìm được trái tim của thần linh và nước của thần linh!"

Khoé miệng An Lâm co rút vài cái, tôi nói này, lúc nói chuyện, có thể đừng có chen mấy câu tự khen mình vào như vậy không hả?

"Bây giờ tôi đã quay trở lại thế giới này, vứt bỏ thân phận Ma Huyết Kỳ Lân ngày xưa, bây giờ tôi muốn lấy thân phận con người tên Đông Phương Tráng Thực để tồn tại, cho nên tôi phải bắt đầu kế hoạch rèn đúc lại thân thể rồi!" Ông chú mở miệng nói.

"Không, không có gì đâu." An Lâm cố nặn ra một nụ cười, thấy tim mình lạnh quá.

Cứ có cảm giác trái tim hắn sắp lạnh buốt rồi...

"Ông cứ nói tiếp đi." An Lâm cười nói.

Được rồi, An Lâm thừa nhận, đây không phải vấn đề thẹn hay không thẹn, mà là hắn không hề muốn một con Zombie đi theo mình hai bốn trên hai bốn.

Hắn cứu ra người đang bị Bàn Cổ trừng phạt, vậy có phải nó đồng nghĩa với việc, hắn và Bàn Cổ đã tự động kết thù rồi không? Nghĩ tới chuyện này, hắn lại thân toàn thân mình rét lạnh.

Đột nhiên An Lâm nghĩ tới một chuyện, hai mắt hắn trừng to, hít một ngụm khí lạnh vào miệng.

Khoan đã nào...

"Làm sao vậy?" Đông Phương Tráng Thực không hiểu hỏi lại.

"Không có gì, ông cứ nói tiếp đi."

An Lâm cố bình tĩnh lại hơn, hắn uống một ngụm trà, thấy mình đã đủ bình tĩnh.

Trái tim của thần linh là một ý niệm thể truyền thừa thức thần, nước của thần linh thì là một loại năng lượng thể truyền thừa thức thần, hắn vẫn nhớ rõ lúc hắn thăng cấp lên cảnh giới Hóa Thần, hệ thống đã đề ra nhiệm vụ sưu tập mấy thứ này, sau đó để cho hắn hấp thu trái tim của thần linh và nước của thần linh.

Đông Phương Tráng Thực tiếp tục nói: "Tài liệu thứ hai thì hơi khó đấy, tôi cần phải ăn vào một thần quả chí tôn, lấy thần quả để rèn đúc ra máu thịt của cơ thể thần thú!"

"Phụt..." An Lâm trực tiếp phun ngụm trà trong miệng ra luôn.

Đại thúc ngớ người ra: "Cậu làm cái quái gì? Có cần ngạc nhiên tới vậy không?"

Khoé miệng An Lâm run rẩy: "Ông chú này, ông có chắc đây là tài liệu để đúc lại thân thể thần thú của ông không đấy?"

"Đương nhiên, tôi lừa cậu làm gì chứ?" Đông Phương Tráng Thực có hơi bực mình rồi đó.

"Có lẽ tôi sẽ phải đi khắp thế giới để tìm kiếm khu mộ của các đại năng, chỉ có chỗ nó mới có tỷ lệ sinh ra nước của thần linh và trái tim của thần linh. Tôi đã thử tính toán năng lượng trong cơ thể tôi, nếu tôi rời khỏi cậu, không rơi vào trạng thái chiến đấu, tôi có thể sống khoản trên dưới một năm.

Hắn không chịu tiếp tục đề tài này, mà là bắt đầu bàn về nước của thần linh với trái tim của thần linh.

Đông Phương Tráng Thực nghe vậy sửng sốt, sau đó hắn vô cùng phức tạp nói: "Ha ha... Duyên phận đúng là thứ quá kì diệu..."

"Đây là xương cốt của huyết phượng hoàng biến dị, ông có biết không?" An Lâm hỏi.

"Tôi cứ thấy hơi thở toả ra từ cái xương này có hơi quen quen." Hắn mở miệng nói.

"Cám ơn!" Đông Phương Tráng Thực không chút do dự cất cái xương của thần thú vào nhẫn không gian.

Tại sao mà, hắn cảm thấy kế hoạch lớn chế tạo lại thân thể thần thú của mình, đã trở nên đầy gian nan rồi nhỉ?

"Không phải! Tôi còn cần một khúc xương của thần thú nữa!"

Dường như Đông Phương Tráng Thực đã tìm được thứ giúp mình lấy lại mặt mũi, hắn kích động nói : "Tôi từng nói với cậu rồi đấy, thần quả chí tôn tôi dùng để chế tạo máu thịt, nhưng căn cốt thì cần tới xương của thân thú để chế tạo, đây mới là thứ khó tìm nhất."

"Cái thế đạo bây giờ ấy à, xương cốt của thần thú chưa từng bị gia công rất hiếm có, muốn tìm được có cần có cơ duyên cực lớn..."

Ầm ầm!

Đông Phương Tráng Thực còn chưa nói xong, đã thấy có một khúc xương màu trắng xuất hiện trước mặt mình, tản ra dao động cực kì đáng sợ.

"Đây là xương của thần thú mà ông muốn tìm, nếu vẫn còn chưa đủ, thì trong nhẫn không gian của tôi còn nhiều lắm." An Lâm tỏ ra hào phóng nói.

Đông Phương Tráng Thực: "..."

Tin tức này hơi bị kích thích, ông chú lớn tuổi cần thời gian để tiêu hoá.

Đông Phương Tráng Thực im lặng, có phải có chỗ nào sai lầm rồi không?

"Chuyện này tôi làm chứng được nè, gâu!" Đại Bạch giơ cái chân chó của mình lên, mở miệng nói.

"Nhưng tôi đã dùng thật rồi, nói thật đấy, tôi đâu có lý do gì để lừa ông, đúng không." An Lâm cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói.

"Nói thật nhé, cậu tấn chức lên kì Hoá Thân đâu có cần dùng tới những thứ này làm gì!" Đông Phương Tráng Thực nghiêm túc nói.

Đông Phương Tráng Thực: "..."

"Tại sao tôi thăng chức lên kỳ Hóa Thần, cũng cần dùng những tài liệu ông đang cần nhỉ, giống y hệt luôn đấy?" An Lâm nhịn không được nói.

Nếu một khi xảy ra những cuộc chiến đấu bất ngờ, vậy hơi bị khó rồi đó, có thể chỉ một lần thôi là năng lượng trong cơ thể tôi sẽ hao hết sạch..."

An Lâm gật đầu, nói: "Không có mấy thứ như nguồn điện di động à?"

"Hở?" Đông Phương Tráng Thực sửng sốt hỏi lại.

"Ồ, tức là một thứ chứa đựng năng lượng, nếu năng lượng trong người hao hết thì có thể lấy nó ra để bổ sung năng lượng vào đấy." An Lâm giải thích.

Đông Phương Tráng Thực lắc đầu, nói: "Không được đâu, bây giờ tôi chỉ có thể nhận được sức mạnh thông qua việc lại gần cậu, cậu giống như một vầng thái dương, còn tôi giống như một cây cỏ nhỏ, nếu không được gặp cậu trong thời gian dài, vậy kết cục của tôi chỉ có một, đó là chết."

Tiểu Hồng đột nhiên cất cái giọng nũng nịu của mình lên, nói: "Đây là lời tâm tình cảm động nhất mà tôi từng nghe đấy."

An Lâm: "..."

Đông Phương Tráng Thực: "..."

"Ngoan ngoãn nằm đó quang hợp thôi không được à? Sao cứ nhất định phải xen mồm vào làm gì!" An Lâm tức đến khó thở.

"Tôi cảm thấy Tiểu Hồng nói rất có lý đó." Đại Bạch giơ cái chân chó của mình lên tán thành.

Bốp bốp!

Đại Bạch bị An Lâm đánh cho một chưởng nằm té dưới đất.

"Không sao cả, chừng nào ông cần trở về để bổ sung năng lượng đều được hết, bình thường thì tôi đều sẽ ở yên trong trường học." An Lâm xoa xoa trán, đau đầu nói.

Đông Phương Tráng Thực mỉm cười gật đầu.

"Một chuyện cuối cùng, đó là tôi muốn tìm một chỗ nào đó để đặt vùng đất Thương Huyết, vùng đất trôi nổi này cũng cần hấp thu tinh thần lực để duy trì sự vận chuyển của mình. Tôi đã nhận được sự đồng ý của Thiên Đế rồi, nói là có thể sắp xếp nó nằm gần bên đại học Liên Hiệp Tu Tiên, cậu có chỗ nào tốt để đề cử cho tôi không?"

An Lâm ngẫm nghĩ một lúc, chợt hai mắt hắn sáng bừng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận