Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 878: An Lâm lên năm bốn đại học rồi

An Lâm có cảm giác như thân thể mình bị xé rách rồi, đau đớn kịch liệt khiến linh hồn hắn cũng trở nên run rẩy.

Tất cả chìm vào bóng tối.

Nhưng chỉ một lát, ánh sáng đã dần dần tái hiện.

Trong lúc hốt hoảng, hắn chợt mở bừng hai mắt, thấy một cái đầu to đùng và hai mắt tròn căng.

Chiếc lưỡi cực lớn thè ra ngoài, vung về phía trên mặt hắn!

"Oạch!"

"Anh An, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, gâu!"

Đại Bạch kích động nói.

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô gái vẫn dịu dàng như xưa, thời gian không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt cô.

"Đây chính là mục đích ông đưa tôi đến nơi này?" An Lâm hỏi.

An Lâm nghe thấy vậy liền sũng người, hắn có cảm giác như đã trôi qua rất nhiều năm rồi.

An Kỳ Lân ở bên trong Khí hải cũng trở nên yên tĩnh lạ thường, cứ như đã biến mất rồi, chỉ còn lại mấy phần phiền muộn và cảm khái.

Đứng ở một bên, Đông Phương Tráng Thực cười nói: "Không lâu lắm, khỏang chừng hai ngày."

Lộ hết bí mật ra cho hắn biết cũng chỉ là để trừ bỏ chấp niệm và tai họa ngầm của Huyết Ngọc Kỳ Lân bên trong cơ thể hắn.

An Lâm day day đầu, bò dậy từ trên mặt đất.

Đông Phương Tráng Thực gật đầu: "Huyết Ngọc Kỳ Lân là do máu thịt và đạo cảnh trong quá khứ của tôi biến thành, để nó buông xuống chấp niệm, buông hết tất cả những gì liên quan đến cô ấy, để tôi đến gánh chịu, đây chính là mục đích tôi đưa cậu đến nơi này."

Hai ngày.

"Tôi... tôi ngất đi bao lâu rồi?" An Lâm mở miệng nói.

Khi An Lâm lại một lần nữa nhìn thấy Đông Phương Mộng Khiết thì đã không còn cái loại cảm giác đau lòng kia nữa rồi.

Cũng bởi vì vậy mà hắn hiểu rõ một Đông Phương Tráng Thực chân thực nhất.

Hắn lại đưa mắt nhìn sang cô gái đứng bên cạnh tủ thuốc.

"Đúng rồi, An Lâm, những chuyện có liên quan đến tôi này, nếu như cậu dám để lộ ra bên ngoài bất cứ điều gì thì cũng đừng trách tôi không khách khí!" Đông Phương Tráng Thực nhìn An Lâm, đột nhiên nói cực kỳ nghiêm túc.

An Lâm gật nhẹ đầu, cảm kích từ tận đáy lòng, nói: "Cảm ơn ông chú Đông Phương nhé."

Phần ân tình này, hắn nhớ kỹ rồi.

Một lúc lâu sau, mấy người họ liền rời khỏi mảnh đất Thương Huyết.

An Lâm cảm thấy chuyện này chẳng có gì kỳ quái cả, đối với Đông Phương Tráng Thực, đừng nói là mấy ngày, cho dù ngây ngốc nhìn liền mấy năm cũng chẳng phải vấn đề.

Đặc biệt là nhóm học đệ học muội khóa mới, mang theo tâm trạng vừa sùng kính vừa tò mò, vừa tan học một cái là ngay lập tức 'giả bộ đi ngang qua' hành lang của khu đại học năm bốn.

Đông Phương Tráng Thực lại có chút mê luyến nhìn người con gái dáng vẻ yểu điệu trước mặt.

Giống như là vị tổng giám đốc của một công ty nằm trong top 500 công ty trên thế giới vậy đó, má nó chứ, mới chỉ là sinh viên đại học mà đã có được hiệu ứng oanh động như thế, liệu có ai có thể sánh kịp?

An Lâm liên tục gật đầu, vẻ mặt nhu thuận.

"Ài... đường còn dài mà, trước kia đã cảm thấy chân thần Hợp Đạo chính là sự tồn tại vô địch rồi."

An Lâm nhìn về phía nhóm học đệ học muội 'trùng hợp' đi ngang qua bên ngoài cửa sổ đang dùng ánh mắt sáng rực nhìn mình chằm chằm, không hề có bất kỳ chút đắc ý và tự hào nào mà ngược lại còn thầm cảm khái:

Đừng có nói là tu tiên thì sẽ không có chuyện theo đuổi thần tượng gì đó, nếu như không có thì chẳng qua cũng chỉ chứng minh rằng ngươi không đủ xuất sắc mà thôi.

Đại Bạch vụng trộm nói với An Lâm, kể từ sau khi An Lâm hôn mê, ông chú kia cũng vẫn luôn nhìn cô gái đó mãi.

Bọn họ đều muốn nhìn thử xem nhân vật đứng đầu trong truyền thuyết của trường học trông như thế nào.

Đâu còn cách nào khác, những truyền thuyết có liên quan đến An Lâm thật sự nhiều lắm.

Chỉ với mỗi cái thân phận tông chủ Tứ Cửu tiên tông thôi cũng đã quá đủ để thu hút rồi.

Cái này có lẽ chính là ngắm nhìn nhau hai bên chẳng bài xích.

Sự trở về của hắn đã dẫn đến một trận oanh động rất lớn tại đại học Liên Hiệp Tu Tiên.

An Lâm lại một lần nữa quay trở về trường học, tiếp tục kiếp sống tu tiên bình thường của hắn.

Ông chú bố trí một trận pháp cấm chế ở mảnh đất Thương Huyết, hút lấy An Lâm, rồi dẫn theo chuột chũi và Thao Thiết, cùng bước lên hành trình khôi phục nhục thân.

"Lại không nghĩ rằng người nổi bật trong giới Hợp Đạo như ông chú Đông Phương lại bị sự tồn tại kia trấn áp, đúng là đạo thì sẽ không có tận cùng mà..."

"Lại nói, nhưng vị đại năng kia trâu bò như thế mà cũng không có cách nào giải quyết được lỗ thủng trên trời?"

An Lâm có chút buồn bực, thỉnh thoảng sẽ lại nghĩ tới những lời nói gây bực mình kia của Thiên Đế.

Trên bục giảng.

Mệnh Duyên Kiếm Tiên đang thần thái hào hứng giảng về luật nhân quả cho các tu sĩ.

"Thế nào là nhân quả? Nói một cách đơn giản, nhân quả chính là mối liên hệ giữa vạn vật, thầy và các trò, mỗi người đều có nhan quả cả.Mình làm một chuyện nào đó, sinh ra một loại kết quả nào đó, đây chính là loại nhân quả cơ bản nhất. Mà loại kết quả được sinh ra kia, cũng sẽ trở thành nguyên nhân dẫn đến một chuyện khác, từ đó sẽ tạo nên một kết quả khác nữa."

"Cho nên nhân quả là vô cùng vô tận, có người nói rằng chặt đứt được nhân quả với thế gian này thì có thể phi thăng, đạt được đại siêu thoát, nhưng trong mắt thầy, điều này là không thể nào."

"Bởi vì bất luận làm ra một chuyện gì đó, thì cũng sẽ đều có nhân quả tiếp nối, trò chỉ cần vung tay một cái, có lẽ ở một ngóc ngách nào đó trên thế giới sẽ có một bông hoa vì trò mà nở rộ. Cho dù trò chết đi, thế giới cũng sẽ lại bởi vì sự xuất hiện của trò mà thay đổi theo một ý nghĩa nào đó, sự biến đổi nhân quả này sẽ kéo dài mãi không ngừng nghỉ. Vì có nhân mà có quả, lại từ quả mà dẫn ra nhân, vĩnh viễn không ngừng."

"Cho nên, đừng bao giờ xem thường mối liên hệ giữa chính mình và thế giới, thế giới sẽ bởi vì sinh mạng của chúng ta mà phát sinh biến đổi, sự biến đổi này là vô cùng tận, là vĩnh hằng."

Đây chính là cuộc sống năm tư của hắn ở đại học Tu Tiên, bình thản, nhàn nhã, không buồn không lo.

Tóm lại, tất cả mọi thứ đều trở về bình thường.

An Lâm giống như một con gấu trúc lơn bị vây ở giữa trung tâm, khiến hắn cảm thấy chính mình chẳng phải là nhân vật truyền thuyết của trường học, mà chính là một biểu tượng may mắn...

Rõ ràng là chỉ bán có một trăm lồng bánh bao, nhưng số học sinh vây xem lại có đến mấy nghìn người. Đây chính là đã phá vỡ kỷ lục bán bánh bao của hắn, ở phương diện khác cũng cho thấy rõ mức độ nổi tiếng đáng sợ của hắn.

Hôm sau, món bánh bao Đại Bạch Bất Lý lại được khai trương một lần nữa.

Cứ thế, cuộc thảo luận triết học giữa hai người đành kết thúc ở đó.

"Người khổng lồ An Lâm, đối với những lời nói của thầy giáo Mệnh Duyên, ở đoạn 'chặt đứt nhân quả để tiến hành phi thăng siêu thoát, điều này là không thể nào', tôi lại thấy không được đúng lắm." Đề Na đột ngột lên tiếng.

"Ồ? Vì sao mà lại thấy không đúng?" An Lâm ngạc nhiên hỏi.

"Anh thử nghĩ mà xem, nếu như một vị đại năng nào đó lên đến một cảnh giới nào đó mà có thể nghịch chuyển được thời gian của cả thế giới, quay ngược lại về lúc trước khi hắn sinh ra, để thế giới này không có sự tồn tại của hắn nữa, vậy thì chẳng phải là đã đánh tan nhân quả của hắn trên thế giới này rồi sao?" Đề Na khẽ nói.

An Lâm nghe xong còn thật sự cảm thấy có chút đạo lý.

Nghịch chuyển thời gian, có khả năng đó ư? Sau khi được chứng kiến cảnh Đông Phương Tráng Thực hiến tế Thần khí để tiến hành nghịch chuyển thời gian, hắn sẽ không bao giờ nói ra thành lời rằng nghịch chuyển thời gian của toàn bộ thế giới là điều không thể nào.

Nhưng mà nếu ngẫm nghĩ tỉ mỉ một chút, hắn lại cảm thấy có chút không đúng.

"Không đúng!" An Lâm đột nhiên nói, "Nếu như ông ấy không muốn để cho chính mình ra đời, vậy thì cũng nên nhúng tay vào cả thế giới kia nữa chứ? Nếu như không thay đổi quỹ tích vốn có của thế giới thì làm sao có thể khiến mình không sinh ra được? Một khi thay đổi quỹ tích thế giới, cho dù là diệt tinh trùng đi, thì đó cũng là xuất hiện nhân quả rồi, vẫn bị nhân quả quấn lấy như cũ."

"Ầy..." Khuôn mặt nhỏ của Đề Na ngẩn ngơ.

Theo như cách nói này của An Lâm, có vẻ như thật sự không có cách nào tẩy sạch được nhân quả với thế giới này.

Không thể không nói, thầy ấy giảng bài thật đúng là vô cùng xuất sắc.

An Lâm cũng khẽ gật đầu, kể từ sau khi Mệnh Duyên Kiếm Tiên đột phá cảnh giới Phản Hư, nhận thức với thế giới này cũng càng khắc sâu hơn, không đi dạy lớp kiếm pháp tốt hơn, mà đổi thành đứng giảng lớp lý luận đạo pháp.

"Thầy giáo Mệnh Duyên giảng bài thật sự quá quá hay!" Đề Na ngồi trên bả vai An Lâm, hai tay chống cằm, vẻ mặt sùng bái nhìn người đàn ông đứng trên bục giảng.

Bởi vì ở thế giới này, nhân quả được sinh ra do có sự xuất hiện của hắn chính là vĩnh hằng, ý nghĩa của tính mạng hắn cũng không hề bị mất đi trong dòng chảy bất tận của thời gian.

Nó khiến hắn cảm thấy cái chết cũng chẳng phải là chuyện gì đáng sợ cả.

An Lâm từ từ hồi thần, lời bàn luận này rất có ý nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận