Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 881: Một câu chuyện hài đạt thành giao dịch

Một trăm triệu tiền đặt cọc?

Cái cờ mờ nờ, định muốn mạng An Lâm hắn luôn à!

"Sao thế?" Hằng Nga ngờ vực hỏi.

"Cái kia, chị có thể dàn xếp chút chút được hay không, tạm thời tôi không có nhiều tiền tài lắm có thể đưa ngay." An Lâm có chút ngượng ngùng xoa xoa tay.

Hằng Nga nhăn mày: "Cậu có bao nhiêu, nguyên liệu tôi sưu tầm cũng cần rất nhiều tiền đấy."

"Trong nhẫn không gian của tôi có năm mươi triệu linh thạch!" An Lâm nói.

Hằng Nga: "..., ha ha."

Cô gái liền xoay người rời đi.

Nụ cười của An Lâm cứng đờ trên mặt.

An Lâm không còn lời nào để nói, cần tiền mặt thì không có tiền mặt, hiện giờ lôi cả tông môn ra rồi, mà người ta còn không tin, còn có thể có biện pháp nào nữa đây.

"Đúng không, cho nên chị phải tin tưởng tôi..." An Lâm bày ra vẻ mặt mỉm cười.

Lần sau ông đây nhất định phải nghiêm túc làm thịt cô ta!

An Lâm sững người, lại nói: "Chị biết Tứ Cửu tiên tông đúng không? Tôi là tông chủ của cả một tông môn lớn như vậy, chẳng nhẽ chị còn không tin tôi có năng lực kiếm tiền sao? Chị luyện chế thần đan cho tốt, tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị ra được một trăm triệu!"

Hằng Nga thấy vậy thì lắc đầu: "Tôi không cần sự vui vẻ về phương diện vật chất, tôi không thiếu tiền."

"Đừng mà! Hằng Nga tiên tử, chuyện tiền nong có thể thư thư một chút, con người tôi coi trọng chữ tín thế này, chị cũng không phải không biết!" An Lâm vươn tay giữ lại.

Ngay trong lúc hắn tuyệt vọng, Hằng Nga lại thay đổi lời nói: "Nhưng mà, nếu như cậu có thể giúp tâm trạng của tôi đỡ hơn một chút, có lẽ tôi sẽ cân nhắc đến việc bớt cho cậu chút tiền cọc."

Hằng Nga chớp chớp hai mắt: "Tứ Cửu tiên tông? Ồ, Cự Tượng cũng có nhắc đến với tôi vài câu đó."

Bước chân của Hằng Nga cũng ngừng, nghiêng đầu nói: "Có giữ chữ tín hay không, cùng với việc có tiền bạc hay không, là hai chuyện khác nhau."

Má nó chứ! Cự Tượng trào phúng ở ngay trước mặt hắn thì cũng thôi đi, thế mà còn có thể kể chuyện này cho những người khác nghe nữa hả?

Vật chất không được? Chẳng lẽ là muốn vui vẻ về mặt tinh thần?

"Cự Tượng nói là cái tông môn đó của cậu keo đến kinh người, thanh thế còn lớn hơn cả tông môn đứng đầu, thế là tài lực còn keo hơn cả tông môn hạng ba..." Hằng Nga nói tiếp.

"Thế này đi, tôi kể cho chị nghe mấy câu chuyện hài hài nhé!" An Lâm vui tươi hớn hở nói.

"Giúp tâm trạng của chị tốt hơn một chút?" An Lâm nghe thấy vậy liền sững sờ, sau đó theo bản năng sờ vào nhẫn không gian, nghĩ xem có thể đưa thứ gì cho Hằng Nga thì được.

An Lâm lại ngây người, má nó ngay cả lễ vật cũng không cần, phải làm thế nào mới có thể khiến cô nàng này vui vẻ đây?

Kể chuyện cười thì kể chuyện cười, cái yêu cầu vô lý này của Hằng Nga, má nó chứ trực tiếp thăng cấp truyện cười thành độ khó địa ngục luôn rồi còn gì!!

An Lâm hít sâu một ngụm khí lạnh.

Hằng Nga gật gật đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía An Lâm, có mấy phần chờ mong.

An Lâm đứng run tại chỗ: "Vậy tôi phải kể chuyện cười, hay là kể chuyện tình yêu thê lương?"

Cô gái trẻ phụ trách việc pha trà đón tiếp cũng nhớ kỹ thư sinh kia.

Đôi mắt sáng trong ấm áp của Hằng Nga cuối cùng cũng toát lên một chút ánh sáng: "Kể truyện cười sao? Cũng hay đấy, vậy cậu hãy kể một câu chuyện tình yêu thê lương đi."

Một buổi sớm.

Ngày qua ngày gặp nhau, cũng dần khiến hai người quen thuộc nhau.

Thời gian trôi qua, nhẹ nhàng bình thản.

"Ừm... Vậy thì kể một câu chuyện tình yêu thê lương mà khôi hài đi." Hằng Nga trầm ngâm một lát, sau đó giọng nói trong trẻo lạnh lùng mới cất lên.

An Lâm tiếp tục nói:

Chuyện xưa xảy ra tại một tiệm trà.

Chàng thư sinh cứ mỗi sớm đều sẽ đến tiệm trà đó uống trà.

Ô cờ mờ... Ai có thể nói cho hắn biết, má nó chứ chuyện tình yêu thê lương lại khôi hài là cái kiểu quái quỷ gì được không?

"Được, vậy thì tôi sẽ kể một câu chuyện tình yêu thê lương và khôi hài vậy." An Lâm nghiêm túc nói.

Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, chẳng biết tại sao, đột nhiên linh quang lóe lên, nghĩ đến Đông Phương Tráng Thực.

An Lâm sắp sụp đổ mất, cuộc sống vì cớ gì mà lại khó khăn đến vầy.

"Cô nương có tâm sự?" Thư sinh hé miệng thưởng thức trà, đột nhiên hỏi.

Cô gái trẻ: "Công tử có quen biết với Đường công tử ở thành đông chăng?"

Thư sinh: "Bạn thế giao."

Cô gái trẻ: "Vậy thì lần sau công tử hãy đến đây cùng chàng ấy đi."

Trái tim thư sinh hơi thắt lại, cảm thấy nước trà này không còn vị ngon nào.

Thư sinh: "Cậu ta không thích uống trà."

Cô gái trẻ: "Không sao, vậy chàng ấy thích gì, tôi có thể từ từ học."

Thư sinh: "Cậu ta thích tôi."...

"Ha ha ha... Thế nào, có phải rất thê lương, mà cũng rất khôi hài không?" An Lâm cười ha hả.

An Lâm chào Hằng Nga tiên tử, bắt đầu trở về đại học Liên Hiệp Tu Tiên.

"Hằng Nga tiên tử đi thong thả!"

"An Lâm, cậu từ từ kiếm tiền đi, tôi đi trước đây." Hằng Nga bắt đầu chào tạm biệt.

Nhìn xem, vị tiên nữ này thật tốt biết bao! Thật thiện lương dịu dàng biết bao!

Tuy Hằng Nga cũng cho một chưởng rồi, nhưng lại cười híp mắt nói tôi giúp cậu.

Nếu như tìm một Luyện Đan Sư đẳng cấp nào khác, năm mươi triệu tiền cọc mà muốn bọn họ luyện đan giúp hắn á? Chắc trăm phần trăm sẽ ném cho một chưởng luôn, trực tiếp bảo hắn cút đi.

"Cảm ơn Hằng Nga tiên tử! Thực sự vô cùng cảm tạ!" An Lâm kích động nói.

Hằng Nga tiên tử khẽ cười: "Nếu như thuận lợi thì Thất Thải Thần Đạo Đan sẽ được luyện chế hoàn tất trong vòng một hai năm, cậu chắc chắn có thể lấy ra được đủ số linh thạch?"

An Lâm trịnh trọng gật đầu: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ có đủ! Cho dù không đủ, thì tôi bán vũ khí thành tiền cũng sẽ phải gom bằng được để trả chị!"

Hắn vẫn luôn có lòng tin đối với gia tài của mình, trong nhẫn không gian có nhiều bảo vật như vậy, bán đi để đổi lấy một trăm triệu thật sự không phải vấn đề.

Hằng Nga gật đầu nói: "Vậy được, giờ tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị đồ luyện chế Thất Thải Thần Đạo Đan. Năm mươi triệu linh thạch này của cậu coi như tiền đặt cọc, nếu như cậu đổi ý, hoặc đột nhiên chết ngắc, tiền này cứ coi như phí tổn thất lao động của bản cung đi."

Khóe miệng An Lâm hơi giật giật, giao tiền cược thì giao tiền cược, có thể đừng nói mấy cái câu đen đủi như thế được không hả?

Nhưng mà, dù cho trong lòng hắn có oán thầm thì trên mặt vẫn phải giữ vững nụ cười mỉm như cũ, ngoan ngoãn lấy năm mươi triệu linh thạch từ trong nhẫn không gian ra giao cho Hằng Nga.

Được rồi, giờ thì hãy gọi hắn là, An không còn đồng nào!

An Lâm lại một lần nữa nói cảm ơn Hằng Nga, đây chính là một ân tình lớn đó, cần phải có sự tin tưởng lớn đến chừng nào mới có thể chấp nhận loại giao dịch này, dù sao thì loại chuyện này cũng mang đến nguy hiểm rất lớn mà.

Nhưng mà bất kể nói thế nào, kết quả này cũng tốt, bởi vì Hằng Nga đã đồng ý rồi!

Suy nghĩ của Hằng Nga, hình như cũng không giống hắn lắm thì phải?

"Ha ha ha... Ắc?" An Lâm lại ngẩn ngơ, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.

Đôi mắt cô long lanh như nước mùa thu dập dờn, giọng điệu cũng mềm mại hơn mấy phần: "Quả nhiên, cùng giới tính mới là tình yêu đích thực, chuyện cười này không tệ... Cậu qua của rồi!"

Toàn thân Hằng Nga run lên, trên mặt hiển hiện sắc ửng đỏ.

Tự bản thân cũng thấy vui vẻ.

Hiện giờ cuối cùng hắn cũng có thể triển khai những ngày tháng kiếm tiền của mình được rồi.

Đây chính là một kế hoạch vô cùng lớn, hắn phải chuẩn bị thật tốt.

Buổi tối, trăng sáng sao thưa.

An Lâm tựa người lên song cửa sổ, thì thào: "Tiểu Hồng, nhóc cảm thấy nên làm thế nào thì mới kiếm được nhiều tiền?"

Tiểu Hồng ngáp một cái, nũng nịu nói: "Thế giới này chỉ cần có ánh sáng là tốt lắm rồi, nghĩ đến chuyện kiếm tiền làm gì? Tôi cũng đâu cần tiền, đương nhiên là không biết làm thế nào để kiếm tiền rồi!"

An Lâm: "..."

Được thôi, không nên hỏi cái đứa tu tiên theo hệ Phật này.

Đối với kiểu như Tiểu Hồng, mỗi ngày đều được sống thoải mái, thỉnh thoảng phơi phơi nắng, đến lúc duyên phận tới, thì cảnh giới sẽ tự thông tăng lên một cách biến thái, căn bản không chung đường với kiểu tu tiên giả như hắn.

Tuyết Trảm Thiên ở gần đó nghe thấy vậy thì lại kích động: "Chủ nhân, hãy cùng tôi đạp nát vùng trời này, ắt sẽ có bảo tàng vô tận chờ đợi chúng ta!!"

An Lâm trợn trắng mắt, cái tên bị bệnh thần kinh này cũng có thể cho qua.

Tìm ai thì được đây ta?

Hai mắt hắn phát sáng, tìm Tiểu Lan chứ còn gì nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận