Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 883: Con đường trở thành Thần bếp

An Lâm hưởng thụ cái cảm giác được tiểu phú bà Đề Na bao nuôi, hài lòng rời khỏi thế giới Kính Thần.

Đề Na cũng lại được trải nghiệm thêm một lần sự yêu chiều của An Lâm, trên mặt là nụ cười đắc ý.

"Người khổng lồ An Lâm, nếu như trong thế giới Kính Thần còn có mỏ linh thạch nào mới được sinh ra, tôi sẽ nói với anh đầu tiên!" Đề Na linh động bay vòng vòng quanh An Lâm, chất giọng trong trẻo nhẹ nhàng.

"Tiểu Na thật giỏi! Ngày mai tôi sẽ xuống bếp, đích thân làm một bữa thịnh yến từ chiếc chảo Đế Bằng cho cô!" An Lâm cười cười khen ngợi.

"Tuyệt quá! Người khổng lồ An Lâm là tốt nhất!" Đề Na rất phấn khích nắm lấy ngón tay An Lâm: "Đồ ăn do cái chảo của anh làm, là những món ngon nhất trên đời này!"

"Đó là đương nhiên!" An Lâm vô cùng đắc ý ngẩng đầu lên.

Đột nhiên, hắn hơi chững lại.

"Đợi chút, hình như có gì đó không đúng..." Mặt An Lâm đầy vạch đen: "Cái gì gọi là món ăn do cái chảo của tôi làm là ngon nhất? Rõ ràng là món ăn do tôi dùng cái chảo làm mới ngon nhất!"

Linh quang của hắn lại đột nhiên lóe lên, chảo Đế Bằng dùng để bán món bánh bao Đại Bạch Bất Lý, cứ tính mỗi lần bán một trăm lồng, một lồng lại có giá một ngàn linh thạch, một ngày có thể kiếm lời được một trăm ngàn linh thạch.

"Còn những ngày nhàn rỗi, mình sẽ làm một vài món đồ đặc sắc nào đó để bán?"

An Lâm lập tức thấy hài lòng.

"Nếu không thì, cách một ngày bán một ngày, tiếp thị lúc đói nà..."

"Ồ..." Đề Na khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thầm nói, thì đúng là cái chảo của anh rất trâu bò còn gì, đồ ăn do anh làm còn không ngon bằng bác gái trong căn tin làm ra đâu.

An Lâm còn cố ý gọi Tiểu Lan đến nghĩ cách cùng.

"Có khác nhau sao?" Đề Na khó hiểu chớp chớp hai mắt.

An Lâm lộ vẻ mặt suy tư, muốn làm ra món ăn từ cái chảo mà có giá hơn một trăm ngàn linh thạch, độ khó hình như hơi cao nhỉ...

"Đồ ăn do Người khổng lồ An Lâm dùng cái chảo làm ra, là đồ ăn ngon nhất trên đời này, Tiểu Na thích nhất!" Đề Na cười khanh khách, nói trái lòng.

"Có khác nhau." An Lâm nghiêm túc nói: "Câu trước có ý là cái chảo của An Lâm rất trâu bò, còn câu sau thì lại có nghĩa là người khổng lồ An Lâm của cô rất trâu bò."

Nhưng loại buôn bán kiểu này rõ ràng không phải thứ lâu bền, bởi vì thực sự thì sinh viên cũng không có nhiều tiền đến vậy, dù sao cũng là món hàng xa xỉ nhất trong trường học, rất nhiều sinh viên đều ôm tâm thái muốn nếm thử món mới, qua đi rồi thì sẽ thấy có chút đau lòng, những sinh viên ngày nào cũng có thể đến mua bánh bao hầu như là không có.

"Em nói là, chúng ta cần phải tác động vào khâu bên trong này?" An Lâm mở miệng nói.

Đồ ăn ngon nhất trên đời này đấy...

Hứa Tiểu Lan gật đầu: "Không sai, anh có còn nhớ món Gà – cola trước kia anh làm cho em không? Lúc sôi lên, mở nồi ra bỗng nhiên xuất hiện dị tượng phượng hoàng tung cánh bay! Chảo Đế Bằng làm ra những món ăn tinh phẩm đặc biệt, lại tự động tăng thêm hiệu quả đặc biệt, so với những hiệu quả đặc biệt mà con người tự thêm vào thì sẽ bán được nhiều hơn một chút. Nếu như lại thêm một số dược liệu có tác dụng nữa, vậy thì đồ ăn mà chúng ta làm ra thậm chí còn có thể so sánh với Thần bếp siêu việt!"

Buổi tối, thịnh yến chảo Đế Bằng lại được triển khai.

Hứa Tiểu Lan ngẫm nghĩ một lát, sau đó mới lên tiếng nói: "Thần bếp của Thiên Đình, sở dĩ mỗi bữa ăn đều có giá trị liên thành không phải chỉ bởi vì hương vị của món đó siêu việt, mà còn bởi vì trong lúc được thưởng thức mỹ vị lại còn nhận được năng lượng ẩn chúa tinh khiết, khiến cho người ăn nó có thể trị liệu được vết thương, hoặc có thể tăng thêm tu vi, nhận được cảm ngộ."

Nơi này là đại học Liên Hiệp Tu Tiên của Thiên Đình, trường học đứng đầu giới Cửu Châu!

Bạn nói là kỹ năng nấu nướng chỉ ngang bằng với bác gái trong căn tin trường á?

Đương nhiên, khả năng nấu ăn của hắn cách cấp bậc Thần bếp Thiên Đình còn có độ chênh lệch nhất định.

"Được! Ngày mai anh sẽ thử xem sao!"

Hôm sau, sau khi kết thúc giờ học.

Những lời này hệt như tinh túy xối thẳng vào đầu, khiến cả người An Lâm đều thấy phấn chấn.

Đồ gia vị thì càng không cần phải nói, gia vị của mỗi một chủng tộc lớn, của mỗi một địa phương, cần cái gì là có cái đó, ngay cả gia vị đặc sản của thế giới Kính Thần cũng có luôn.

Đây đều là những nguyên liệu nấu ăn cao cấp được lựa chọn tỉ mỉ từ trong nhẫn không gian, mỗi một thứ nguyên liệu đều tỏa ra từng làn sóng năng lượng đặc biệt, bản thân nó chính là nguyên liệu luyện đan cực tốt.

An Lâm đứng trong nhà bếp, nhìn số nguyên liệu nấu ăn bày trước mặt.

Tốt xấu gì An Lâm cũng có kỹ năng nấu nướng và bản lĩnh luyện đan mà.

Nhưng không sao cả, hắn còn có cái chảo hack mà! Tăng thêm hương vị và hiệu quả đặc biệt cũng không phải đùa đâu, việc này có thể quyết định được hiệu quả của món ăn đó.

Đồ ăn mà thần tiên ăn từ lâu đã không còn là để nhét đầy cái dạ dày nữa rồi, mà là vì hưởng thụ!

Đồ ăn An Lâm làm ra không chỉ cần có sự hưởng thụ về mặt vị giác, ngay cả khứu giác, thị giác, thính giác, xúc giác, tất cả các giác quan đều cần phải được hưởng thụ, còn cả sự sảng khoái của thần hồn cũng phải có nốt, đấy mới là đồ ăn nổi tiếng đệ nhất thiên hạ mà hắn theo đuổi!

Xin lỗi đi! Khả năng nấu ăn của các bác gái trong căn tin mỗi trường đều không giống nhau, không phải tất cả các bác gái căn tin đều làm đồ ăn theo hệ Phật, xử lý nguyên liệu qua qua, tùy tiện xào xào, rồi đợi duyên phận đến là đồ có thể ăn được rồi.

Kỹ năng nấu nướng của An Lâm có thể so sánh được với bác gái ở căn tin thì đã được coi là trâu bò lắm rồi!

Phải biết là, ngay cả những người được nuông chiều từ bé như Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Hứa Tiểu Lan cũng đều cảm thấy thức ăn ở nơi này không tệ!

Những bác gái có thể làm đồ ăn cho các vị con giời ở nơi này, chẳng lẽ khả năng nấu ăn còn có thể kém cỏi được sao?

Hắn tập trung ý thức đến Khí Hải của mình, nhìn về phía con Chu Tước màu trắng đang bay vòng vòng trên không trung.

"Tiểu Tước! Tiểu Tước! Cầu hỗ trợ!"

Chu Tước liếc vào không khí: "Lại chuẩn bị luyện đan à?"

"Không phải, chúng ta cùng học làm đồ ăn đi, cậu phụ trách việc nấu ăn!"

Chu Tước: "..."

Ông đây đường đường là Chu Tước đấy, làm một người nấu ăn á? Nói đùa gì vậy!!

An Lâm tiếp tục nói: "Bảy đại hỏa diễm, tùy cậu chơi đùa."

"Chiếp!" Chu Tước phấn khích bay về phía ý thức của An Lâm.

Hai mắt An Lâm hiện lên hư ảnh Chu Tước màu trắng đồng thời dang rộng cả hai cánh, đủ loại sắc thái hỏa diễm xuất hiện trong không trung, lộng lẫy đến chói mắt.

Làm đồ ăn ấy mà, điều khiển lửa như thế nào cũng là một bước vô cùng quan trọng.

An Lâm của hiện giờ, khả năng dùng lửa đã vô địch rồi!

Thùng thùng thùng, tạch tạch tạch, rầm rầm rầm...

Trong phòng bếp, một loạt những tiếng động kinh trời động đất bắt đầu phát ra mạnh mẽ...

Mảnh đất trung tâm Thiên Đình, tại một tòa lầu các ở xứ đào nguyên.

Hắn đưa tay về phía cái nắp đậy đồ ăn: "Vậy tiếp theo, hãy để cho chúng ta dùng sự thức mà nói chuyện đi!"

Mây trắng nơi chân trời tản ra, chợt có một vị tiên mặc đồ trắng chân đạp trên viên gạch màu đen bay đến.

Vốn dĩ là phong thái không tệ, nhưng cái cục gạch lớn sờ sờ kia đã phá hỏng hết cả rồi.

Nhưng không biết tại sao mà lúc cô gái nhìn thấy người đến, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng lại không giấu được nụ cười, đứng dậy chào đón.

An Lâm vào bằng đường cửa sổ.

"Thiếu nữ đưa tiền, có phải đã đợi lâu rồi không?" Hắn vui tươi hớn hở hỏi thăm.

Lâm Quân Quân liếc ngang An Lâm một cái: "Còn gọi tôi là thiếu nữ đưa tiền nữa, thì anh lập tức cút ngay cho tôi!"

"Được rồi, được rồi, Thiên Vũ tiên nữ, đã chuẩn bị tốt tâm lý chưa thế?" An Lâm đặt lên bàn một đĩa đồ ăn được đậy kín.

Lâm Quân Quân hai tay khoanh trước ngực, hất cái eo nhỏ, nhõng nhẽo hừ một tiếng, nói: "Cần chuẩn bị tâm lý cái gì? Anh nói cái gì mà đủ để xử lý đượ cả Thần bếp siêu việt của giới Cửu Châu... Anh cho rằng anh nói gì thì tôi sẽ phải tin cái đó à?"

Bị nghi ngờ nhưng An Lâm cũng không tức giận, mà ngược lại còn khẩn trương xoa xoa hai tay.

Một cô gái mặc đạo bào màu trắng đang suy nghĩ mất hồn nhìn về phía rừng đào cách đó không xa, ngắm nhưng đóa hoa đào thi nhau đua nở, đỏ tươi như ráng mây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận