Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 89: Hoa trong gương, trăng trong nước

Mệnh Duyên Địa Tiên là giáo viên quẻ học, quẻ mà hắn tính toán trăm quẻ trúng cả trăm, còn mạnh hơn Thần Toán Tử nhiều lần.

Cũng chính vì vậy, lúc An Lâm nghe được câu này liền đớ người ngay tại chỗ.

Một lát sau, hắn mới mang vẻ mặt đau khổ, hỏi: "Thầy ơi... em có thể tránh khỏi được không..."

Mệnh Duyên Địa Tiên cười nhạt một tiếng: "Có một số thời điểm, cậu càng muốn trốn tránh sự phát sinh của một chuyện nào đó, thì lại càng không thể nào trốn thoát được, chuỗi nhân quả đã được định sẵn rõ ràng, có thể là bởi vì sự tránh né của cậu, cho nên mới hình thành nên tuyến đường kia..."

"Giáo sư Mệnh Duyên, thầy có thể nói những gì mà em có thể nghe hiểu được không ạ!" Khóe miệng An Lâm khẽ giật giật, lên tiếng.

"Ừm, cậu không thể tránh được đâu, chuyện này tôi không thể chi phối được." Mệnh Duyên Địa Tiên trả lời ngắn gọn.

An Lâm: "..."

Mệnh Duyên Địa Tiên vỗ vỗ bả vai An Lâm, vẻ mặt khích lệ hắn: "Chính vì có một thứ được gọi là họa phúc tương y, mạo hiểm nhiều khi lại thường đại biểu cho kỳ ngộ. Có kinh nghiệm lần này, nói không chừng các cậu có thể còn trưởng thành được nhiều hơn!"

Ngày hôm sau, từ khi Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành trở về...

An Lâm cầm một bức ảnh mà Điền Linh Linh chụp cho Lâm Ý, hứa rằng nếu như gặp được Lâm Ý, mà Lâm Ý cũng đang trong hoàn cảnh nguy hiểm thì hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp Lâm Ý thoát khỏi nguy nan.

Bởi vậy, hắn vô cùng thưởng thức cậu thanh niên luôn luôn có thể vượt quá dự liệu của mình này.

Lần hành động này là hành động độc lập của Thiên Đình, cho nên Điền Linh Linh và Đông Phương Tuyết không thể cùng tham gia.

Mệnh Duyên Địa Tiên mỉm cười gật gật đầu.

Độ cao trung bình của Tây Tạng hơn mặt nước biển đến bốn nghìn mét, được xưng danh là nóc nhà của thế giới.

"Cảm ơn thầy đã cho lời khuyên!"

Tiếp theo, An Lâm và Hứa Tiểu Lan nhảy lên trên phía quyển sách của Nguyệt Ảnh Địa Tiên, sau đó bay về phía Tây Tạng.

Thật ra ấn tượng của hắn với học trò An Lâm này rất sâu đậm, một người một chó tạo thành một tổ hợp, kinh nghiệm dũng cảm đấu tranh với vận mệnh hiện giờ vẫn đang sờ sờ trước mắt, khiến hắn có sự lý giải càng sâu hơn đối với những chuyện liên quan đến vận mệnh.

Nghe xong câu nói này, tâm trạng của An Lâm quả nhiên khá hơn một chút, bày ra khuôn mặt cảm kích, lên tiếng nói.

Năm người An Lâm, Nguyệt Ảnh Địa Tiên, Mệnh Duyên Địa Tiên, Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành bắt đầu tiến về phía ao Cổ Ngọc Tây Tạng.

Sau khi bay được khoảng một tiếng, đập vào tầm mắt của nhóm người An Lâm chính là dãy núi tuyết kéo dài vô cùng vô tận.

Có lẽ trong chuyến đi này, thu hoạch của cậu thanh niên này sẽ rất nhiều đây...

Theo sự tăng lên của độ cao lúc bay, sắc trời cũng bắt đầu lộ ra vẻ trong xanh thanh tịnh hơn.

Hiên Viên Thành và Mệnh Duyên Địa Tiên cùng ngự kiếm phi hành theo sát phía sau.

Mà địa điểm ao Cổ Ngọc của bọn họ cũng nằm trên những dãy núi có độ cao hơn sáu nghìn mét so với mực nước biển.

Dù cho hoàn cảnh xung quanh lạnh đến vô cùng, nhưng ao nước này lại lộ ra vẻ ấm áp nhu hòa, khiến cho lòng người cảm thấy vui mừng.

An Lâm nhìn về phía trước, liền thấy một ao nước.

Tu sĩ có cảnh giới Kỳ Dục Linh trở lên tại trái đất đã là những người đứng đầu.

"Phía trước chính là nơi chúng ta cần đến rồi!"

An Lâm nhìn thoáng qua Nguyệt Ảnh Địa Tiên tràn đầy tự tin, liền biết ngay rằng tiếp theo đây chính là thời điểm để cô ấy thi triển tài năng rồi.

Trên mặt đất hiếm có thảm thực vật cùng động vật, chỉ có đá vụn và sông băng.

"Sắc trời nước ảnh, hư thực giao hòa..."

"Ở nơi này, nếu như không biết một số bí ẩn, căn bản không thể nào phát hiện ra được huyền cơ của nó."

Quả nhiên, ngay sau đó Nguyệt Ảnh Địa Tiên tiếp tục lên tiếng:

Nguyệt Ảnh Địa Tiên điều khiển sách vở từ từ hạ xuống, bỗng nhiên mở miệng nói.

Bọn họ đến chỗ này điều tra, những tu sĩ còn lại đương nhiên không dám tùy tiện đến quấy rầy.

"Ha ha, nơi này có lưu lại hơi thở lĩnh vực của tu sĩ Kỳ Hóa Thần khác, xem ra bọn họ đã đến đây một lần, rõ ràng là bọn họ cũng không thu hoạch được gì nhiều." Nguyệt Ảnh Địa Tiên lật một trang trong quyển sách cổ ra, hơi híp mắt lại cười nói.

Lĩnh vực mà cô nói đến, chính là lĩnh vực mà mỗi tu sĩ Kỳ Hóa Thần tự thân cảm ngộ ra được, là một trong những tiêu chí của tu sĩ Kỳ Hóa Thần.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vì sao ao nước này lại được gọi là ao Cổ Ngọc rồi, từ đằng xa nhìn đến trông nó vô cùng giống một khối ngọc cổ màu xanh lục, trơn bóng trong suốt, giống hệt một cái ao xinh đẹp.

Khi bọn họ nhìn thấy nhóm người Nguyệt Ảnh Địa Tiên bay từ trên trời tới, trên mặt đều mang theo vẻ kính trọng.

Xung quanh ao Cổ Ngọc lúc này dã có mấy tu sĩ loài người, bọn họ chính là những tu sĩ đến tiến hành điều tra ao Cổ Ngọc lúc trước.

Nếu như không phải địa hình xung quanh gập gềnh, giao thông không tiện, nói không chừng nơi đây cũng có thể trở thành một danh lam thắng cảnh nổi tiếng.

"Mọi người qua đây hết đi, đứng chung một chỗ với tôi nào."

Nguyệt Ảnh Địa Tiên vẫy vẫy tay với đám người An Lâm.

Đám người An lâm cũng không rõ lắm, ngay cả Mệnh Duyên Địa Tiên cũng mang vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

Nhưng bọn họ vẫn theo lời đứng ở bên cạnh Nguyệt Ảnh Địa Tiên.

Tiếp đó, Nguyệt Ảnh Địa Tiên lôi điện thoại di động ra, dùng tiên pháp khiến cho nó lơ lửng.

"Nào nào nào, cảnh đẹp như thế này, mọi người cùng nhau nhìn vào màn hình, cười một cái nào!"

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

Mệnh Duyên Địa Tiên: "..."...

Nghe xong những lời của Nguyệt Ảnh Địa Tiên, An Lâm đột nhiên cảm thấy quá mệt tim.

"Mà nhiệm vụ của chúng ta cũng chính là tiến vào bên trong ba bí cảnh này, tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ quái vật ở đó, khơi thông trận pháp!"

"Những quái vật này tương đương với vật ngăn chặn trận pháp, sẽ cản trở sự vận chuyển và lưu thông của trận pháp."

"Nhưng trận pháp này lại có một chỗ thiếu sót, vào lúc nó thanh tẩy sức mạnh của kiếm linh Thắng Tà kiếm, khí tức của nó sẽ bị phân tán vào bên trong ba bí cảnh nhỏ hơn của trận, sinh ra các loại quái vật của từng cảnh giới."

"Trận pháp này tên là Tam Cực Diệt Tinh trận, có thể dẫn động được ba luồng khí tức của lực lượng trời đất, thanh tẩy được kiếm linh của Thắng Tà kiếm, từ đó khiến Thắng Tà kiếm sinh ra kiếm linh mới."

Nguyệt Ảnh Địa Tiên khẽ gật đầu: "Không sai, cái bí cảnh Cổ Ngọc này là nơi mà Tử Vi Đại Đế của Thiên Đình chuyên dùng để tịnh hóa Thắng Tà kiếm của tộc Hắc Vũ, bản thân bí cảnh này chính là một trận pháp tịnh hóa."

Mấy người An Lâm vừa nghe thấy thật sự tồn tại bí cảnh, một lần nữa không khỏi xốc lại tinh thần.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên lại lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa đến lúc đi vào, phải đợi tới khi mặt trăng lên, thì mới có thể mở được thông đạo ra. Trước đó, tôi có một vào nhiệm vụ và hạng mục công việc cụ thể cần thông báo!"

Nói xong, Nguyệt Ảnh Địa Tiên liền cười cười với ba người An Lâm:

"Biết vì sao tôi lại phải gọi mấy người cùng đi vào bí cảnh này không?"

Mấy người An Lâm nghe thấy thế đều lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

Muốn để bọn họ đánh một trận với Ma Đế? Hiển nhiên là không thể nào!

Thiên Đình sẽ không bao giờ tùy ý đến mức để mấy người An Lâm tham gia vào chuyện nguy hiểm mà lại chẳng có ý nghĩa gì như thế.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên: "Đó là bởi vì bí cảnh Cổ Ngọc đã bị chia thành bốn bí cảnh lớn, theo thứ tự chỉ có tu sĩ Đạo Chi Thể mới có thể vào được Bạch Cốt Cảnh, chỉ có tu sĩ Kỳ Dục Linh mới có thể vào được Linh Nguyên Cảnh, chỉ có tu sĩ Kỳ Hóa Thần mới có thể vào được Phân Thần Cảnh, ba cảnh đó quy tục tại một chỗ chính là Quy Nhất Cảnh."

Hiên Viên Thành: "Thì ra là vậy, trận này của chúng ta có cả Đạo Chi Thể, Kỳ Dục Linh, Kỳ Hóa Thần, vậy là phải đi vào mỗi bí cảnh khác nhau để chấp hành nhiệm vụ sao?"

Nguyệt Ảnh Địa Tiên là người duy nhất biết làm cách nào để có thể vào được bí cảnh Cổ Ngọc trong đám người bọn họ, hiện tại người có thể dẫn bọn họ tiến vào bí cảnh cũng chỉ có mỗi mình cô.

Mệnh Duyên Địa Tiên có chút bất đắc dĩ mở miệng nói.

"Nguyệt Ảnh, cô xem, chụp ảnh chung cũng đã chụp rồi, giờ chắc hẳn là lúc nên tiến vào bí cảnh Cổ Ngọc đúng không?"

Sau lưng họ là ao Cổ Ngọc xinh đẹp và Tuyết Sơn trắng như tuyết...

Điện thoại di động chụp được khuôn mặt cười tươi của Nguyệt Ảnh Địa Tiên, và bốn người còn lại với biểu cảm lạnh lùng.

"Tách!"

Mẹ nó chứ, hóa ra là một vị tu sĩ đại tài nào đó chơi vũ khí, sau đó bắt bọn họ hỗ trợ làm những việc lặt vặt.

Chẳng qua những việc lặt vặt này có phần hơi cao cấp hơn chút.

Tử Vi Đại Đế là chân thần, tộc Hắc Vũ là chủng tộc vô cùng mạnh mẽ cực kỳ thần bí của đại lục Thái Sơ, Thắng Tà kiếm cũng là một thanh Tiên Khí cực kỳ cường đại...

"Ồ, đúng rồi, Ma Đế và Huyết Thần cũng ở bên trong bí cảnh, hẳn là có mục đích thừa dịp trận pháp suy yếu mà thông qua thủ đoạn nào đó để phá vỡ trận pháp, lấy Thắng Tà kiếm ra ngoài."

"Bọn chúng sử dụng pháp bảo của tộc Hắc Vũ, cưỡng ép mở thông đạo của bí cảnh để vào trong, thông qua cách thức này để cưỡng ép đi vào, nhất định phải có thực lực của Kỳ Hóa Thần thì mới có thể làm được."

"Cho nên chỉ có Phân Thần Cảnh và Quy Nhất Cảnh mới có kẻ địch hoạt động, các cô cậu hoàn toàn không cần lo lắng về những người này."

"Những kẻ địch này, ta và Mệnh Duyên Địa Tiên sẽ xử lý toàn bộ bọn chúng." Nguyệt Ảnh Địa Tiên bổ sung thêm.

Xử lý toàn bộ?

Nghe được câu này, trái tim An Lâm lại một lần nữa thấy tê liệt không chịu nổi.

Bạn hỏi là vì sao ư?

Đó là bởi vì máu của hắn...

Rút ra vô ích rồi!

Ma Đế Huyết Thần toàn bộ bị xử lý sạch, những tu sĩ nhân loại này còn chơi cái con khỉ ấy, lời hứa hẹn tặng nhẫn không gian lúc trước cũng coi như không khí rồi.

Chà, cuộc sống quả nhiên là nơi nơi đều có vui mừng...

Sau đó, Nguyệt Ảnh Địa Tiên lại tiếp tục giảng giải một số hạng mục công việc cần phải chú ý liên quan đến bí cảnh.

Cho đến khi màn đem buông xuống, vầng trăng sáng chiếu rọi lên trên mặt nước.

Ánh trăng sáng trong chiếu lên phía trên ao Cổ Ngọc, dường như còn dung hòa cả những ngôi sao rực sáng trên bầu trời.

Năm người đứng phía trên ao Cổ Ngọc, tất cả lên tinh thần cảnh giác đề phòng.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên móc ra một tấm lệnh bài, một đạo ánh sáng bắn vào bên trong cơ thể của mấy người An Lâm.

"Chủ nhân các vì sao, Vạn Tượng tông sư, Tử Vi ngự pháp, hoa trong gương, trăng trong nước —— phá!"

Câu lệnh được đọc lên, thân thể của đám người An Lâm từ từ biến thành hư vô, từ thực hóa hư, cuối cùng đều biến mất trên mảnh đất này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận