Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 890: Tài nghệ nấu ăn khiến tất cả kinh ngạc

Cái chảo đế bằng bình thường không có gì lạ? Cái chảo đế bằng xấu xí?

Mọi người nói đúng!

Nhưng mà, bây giờ tôi sẽ để cho những người đứng ngoài cuộc này biết cái gì gọi là nội hàm!

Ý chí chiến đấu của An Lâm tràn đầy, hắn đặt nồi lên trên cái kệ treo lư lửng giữa trời.

Tiên bếp chân chính đều chỉ dùng pháp thuật ngọn lửa của mình, mà không cần phải mượn nhờ lửa từ bên ngoài.

An Lâm cũng như vậy.

Lúc này, Hồ Gia Hào đã phóng ra ngọn lửa của ông ấy, một lần nữa tạo nên một trận kinh ngạc.

"Xuất hiện rồi, lửa thần Xích Kim của thần bếp Hồ Gia Hào, thu được từ lửa thần ở khu vực trung tâm nhất của Xích Kim Luyện Ngục, có tích trừ vạn tà, công hiệu gia tăng dương khí của thực vật thuần chủng!"

Một ngọn lửa thánh cùng sáu ngọn lửa thần xuất hiện cùng một lúc, uy lực của ngọn lửa cuồn cuộn, thánh uy đến dọa người, trong giây lát đẩy nhiệt độ của toàn khu vực lên rất cao, dường như muốn làm chói lòa đôi mắt của chúng thần tiên.

"Khốn khiếp, chuyện này quá kinh khủng rồi đấy?"

Nhưng mà tại sao những vị thần tiên này nhìn thấy lửa thần thì liền tỏ ra ngạc nhiên như vậy?

"Bảy loại lửa thần? Không đúng, là sáu loại lửa thần, một loại lửa thánh!"

"Chắc hẳn cũng là lửa thần rồi, tuy rằng tuổi tác của hắn không lớn lắm, nhưng mà nhất định là người có năng lực."

Sắc mặt An Lâm vẫn như cũ, phất một tay lên.

"Quả nhiên, chỉ có lửa thần mới có thể làm nổi bật lên phẩm vị của một thần bếp."

Cảnh tượng này thần bếp Hồ Gia Hào cũng đã nhìn thấy, dọa đến tay hắn run lẩy bẩy, thiếu chút nữa đã tự làm ngọn lửa của chính mình nổ tung. Mẹ nó, lửa thần không cần tiền sao? Lại sử dụng nhiều đến như vậy? Muốn dọa người ư?!

Sau khi An Lâm nhìn thấy các thần tiên tận mắt chứng kiến thần bếp phóng ra lửa thần rồi trở nên kích động thành dáng vẻ đó, không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ. Hắn thật sự không muốn dùng lửa thần để khoe mẽ...

"Cũng không biết ngọn lửa của bạn nhỏ An Lâm là cái gì."

"Cái này... Tôi không nhìn nhầm chứ?"

An Lâm, không đúng, phải nói là Thánh Viêm Chu Tước, đang vui vẻ mà điều khiển ngọn lửa, làm thật tốt hoạt động dạo đầu làm nóng chảo.

Ầm ầm!

Hồ Gia Hào tốt xấu gì cũng là thần bếp đã gặp qua không ít sóng gió, rất nhanh chóng liền ổn định tinh thần, bây giờ không phải là so ai có nhiều ngọn lửa hơn, mà chính là xem ai làm món ăn ngon hơn.

Lần này, ngay cả Thanh Hoa Đại Đế cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc trên gương mặt.

Các ngọn lửa khác nhau giống như những tinh linh ngoan ngoãn, cùng một lúc bay xuống đáy nồi, nhảy nhót vui vẻ.

Đây cũng không phải là An Lâm cố tình nhường, mà chính là do hắn từ sớm đã có thói quen dùng kiếm, kiếm pháp thật sự là cao hơn nhiều so với đao pháp. Hơn nữa, trong khoảng thời gian hai năm này, mỗi lần làm thức ăn, hắn đều sử dụng kiếm Thắng Tà.

An Lâm cũng bắt đầu động dao với số nguyên liệu nấu ăn, không đúng, là động kiếm...

"Vãi đạn, cái tên An Lâm này quá ngông cuồng rồi, vậy mà lại dùng kiếm để làm thức ăn!"

Ánh dao như mây như sương, nhẹ nhàng uyển chuyển, lựa ẩn chứa lớp lớp lực đạo mạnh mẽ.

"Cũng đúng... Trừ khi đầu óc có vấn đề, nếu không thì kẻ nào lại làm như vậy..."

Hắn lấy ra một cây dao cắt, bắt đầu động dao với đống thức ăn trước mặt.

"Chẳng qua kiếm là một thanh kiếm dài, dao cũng chỉ là dao cắt thức ăn." Lâm Quân Quân đôi mắt không cảm xúc mà nói thêm vào.

"Đây có lẽ chính là Kiếm Ảnh Đao Quang thực sự nhỉ?" Đôi mắt xinh đẹp của tiên nữ áo lam trừng to.

"Ha ha ha... Thất muội, An Lâm của em thật sự là quá thú vị nha, mọi mặt đều hiếm thấy, thật là một chàng trai kỳ lạ..." Chị cả trong nhóm bảy tiên nữ cười đến nắc nẻ.

Mỗi một động tác đều như mây trôi nước chảy, vui tai đẹp mắt.

"Châm biếm, đây rõ ràng là sự châm biếm, hắn làm như vậy có hơi quá rồi!"

"Có thể là người ta đã quen dùng kiếm làm thức ăn thì sao?"

"Nói xạo! Mẹ nó có ai lại dùng kiếm làm đồ ăn, hơn nữa còn là dùng tiên khí để làm dụng cụ nấu ăn? Tiên khí không biết mất mặt à?

Đúng vậy, hắn ở trước mặt chúng thần tiên đang trợn mắt há miệng, lấy ra một thanh kiếm dài màu đen như mun, sau đó chính là một màn múa kiếm với bàn thức ăn trước mặt.

An Lâm biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà các vị thần tiên khác không biết, nhất thời lại xôn xao!

Kiếm Thắng Tà: Có trời mới biết tôi đã trải qua những chuyện gì!

Có thể nói là, tài nấu ăn bằng kiếm pháp của hắn không hề yếu hơn so với đao pháp của thần bếp!

Hình ảnh này thật sự quá là quỷ dị, khiến cho cô ấy cảm nhận được một loại cảm giác rất không hài hòa.

Đây quả thật là cảnh tượng thần bếp thi đấu tranh tài sao?

Nhưng khi thời gian dần trôi qua, cái nhìn của chúng thần tiên đối với An Lâm bắt đầu có chút thay đổi, tuy rằng dùng kiếm nhưng thủ pháp thật không tệ, thậm chí còn có thể nói là xuất thần!

"Kiếm pháp thật lợi hại, về phương diện kỹ xảo và độ tinh chuẩn, vậy mà lại có thể so sánh với đao pháp của thần bếp!"

"Nhưng về phương diện dung hợp giữa đao pháp với tài nghê nấu nướng và ý cảnh, thần bếp vẫn cao hơn một bậc, dù sao kinh nghiệm cũng thể hiện ở điểm này..."

"Phương diện điều khiển ngọn lửa của An Lâm mới khiến tôi ngạc nhiên nhất, mọi người có lẽ không nhìn ra, nhưng mà tôi thì càng xem càng kinh hãi, loại thủ pháp kia thật là hoàn mỹ đến đáng sợ!"

"Cả hai người họ đều có mặt nổi trội, xem ra không đến thời khắc cuối cùng, thì sẽ vô cùng khó đoán được thắng bại ra sao..."

Đúng vậy, cuộc thi tài này, một khắc trước khi thành quả được tạo ra, cũng không thể nào đoán được thắng bại. Bởi vì thực lực mà họ đã phô diễn ra, đều vô cùng cao thâm, ngay cả người có ánh mắt nhạy bén nhất, cũng không dám chắc chắn người nào sẽ có thể đoạt giải quán quân.

Hồ Gia Hào dùng tất cả củ cải trắng, cà chua, gà thả vườn của Thiên Đình, thịt heo, trứng gà, hành tỏi. Các nguyên liệu nấu ăn được bóc thái cẩn thận, không ngừng bay lượn trên không trung đến hoa cả mắt, sau đó hợp thành từng hình dáng tinh xảo rung động lòng người.

Không so sánh, thì không đau lòng.

Họ đều bị thuật khống chế lửa cùng kiếm đạo và thủ pháp nấu ăn đến xuất thần nhập quỷ của An Lâm thu phục.

Lần này, tiếng hoan hô như sóng lớn ập đến, lại có một ít tiên nữ không rụt rè mà thét đến chói tay.

An Lâm nắm lấy thời cơ này, lập tức dùng nắp đậy đĩa đồ ăn lại!

Sau cùng ngọn lửa như pháo hoa nổ tung.

Lửa thánh màu trắng hình như có tiếng chim chu tước, sáu ngọn lửa thần tạo thành cánh chim xinh đẹp, mang theo những thức ăn không thể nhìn thấy được mà trực tiếp bay đến đĩa đồ ăn thật to.

An Lâm cũng tiến đến giai đoạn khóa vị cuối cùng, nhưng mà từ đầu đến cuối hắn đều đã phong tỏa hương vị của món ăn, kể cả những luồng khí chưa chín kia cũng bị phong tỏa lại.

Cũng chính vì vậy, mọi người không biết đồ ăn mà hắn làm, mùi hương cuối cùng là ra làm sao.

Ầm ầm! Ngọn lửa Xích Kim bao quanh một đống thức ăn rơi xuống bên trên đĩa thức ăn trắng tinh.

Hồ Gia Hào lấy tay đậy một cái, trong nháy mắt phong tỏa toàn bộ vào bên trong cái nắp, đại công cáo thành!

Thần tiên vây xem buôn dưa lại reo hò lên một trận, đừng nói đến việc ăn, chỉ riêng cảnh tượng lúc thần bếp làm món ăn này, đã vô cùng cảnh đẹp ý vui, ông ấy xứng đáng với những tiếng reo hò này.

Hồ Gia Hào mỉm cười, nhẹ nhàng khoan thai mà gật đầu với các vị thần tiên.

Nhìn thấy một chuỗi thao tác xuất sắc, sau đó có người hô vang, bất kể là ai cũng đều cảm thấy vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần.

Ầm ầm!

Lại là sóng lửa nóng rực đánh tới.

Như vậy, thời điểm người dùng mở nắp ra, mới có thể ngay lần đầu tiên, thưởng thức được cái ngon nhất của món ăn!

Mọi người biết, bây giờ là giai đoạn khóa vị, chính là để không cho vị tươi cùng mùi thơm của thức ăn bị hao hụt, mà phải dùng đến phương pháp để phong tỏa.

Thần bếp Hồ Gia Hào phất một tay lên, lửa thần Xích Kim giống như một quả cầu bao bọc thức ăn ở bên trong nồi.

Rất nhiều thần tiên điên cuồng mà tâng bốc thần bếp.

Vô số thần tiên lộ ra vẻ si mê, rất nhiều người qua món ăn đang dần dần thành hình, cũng là ánh mắt nóng rực, thèm chảy nước miếng, không còn cách nào khác, mùi thơm này thực sự là hấp dẫn quá mức rồi!

Hơn nửa canh giờ sau, thịt heo bị nấu đến đỏ hồng, thịt gà càng vàng ươm tỏa sáng, mùi than cùng mùi thơm thuần khiết hòa quyện lan tỏa trên không trung, cực kỳ hấp dẫn.

Nghe thấy tiếng hoan hô hoàn toàn khác biệt, Hồ Gia Hào khóe miệng có chút co lại, hừ nhẹ nói: "Đều là chút đồ vật lòe loẹt, thứ thực sự quyết định thắng thua chính là đồ ăn."

An Lâm tự tin cười một tiếng: "Vậy chúng ta so sánh món ăn một chút nào!"

"Nhất định là món ăn của tôi ngon hơn!" Hồ Gia Hào không chút nghĩ ngợi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận