Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 897: Các sinh viên tỉnh ngộ

Đường Tây Môn cảm giác mình gặp quỷ.

Đi tới đây rồi mà vẫn không thấy những sinh viên khác, bốn phía trống rỗng, vắng vẻ đến mức làm cho người ta cảm thấy không chân thật.

"Mình thật sự đang tham gia thi đấu trong cuộc chiến tự do ư?"

Đường Tây Môn ngự kiếm phi hành, chân mày nhăn lại thật sâu, cảm giác như mình đang trải qua một ngày nghỉ vậy.

Trên quảng trường Bạch Thạch, hơn mười ngàn sinh viên đã bắt đầu lớn tiếng kháng nghị rồi.

"Khẩn thiết yêu cầu các thầy cô mở ra màn hình huỳnh quang!"

"Đúng! Chúng em không muốn xem hình ảnh gì khác, làm ơn hãy cho tất cho chúng em được xem khuôn mặt xấu xí kia của An Lâm học trưởng!"

"Em chỉ muốn xem Thần An đại sát tứ phương, thỉnh cầu mở ra màn hình huỳnh quang!!"

Cứ như vậy, dưới yêu cầu của hàng chục ngàn sinh viên, màn huỳnh quang sáng lên.

An Lâm cưỡi gạch nhanh chóng phi hành, ở phía bắc rừng Thiên Phong, sắc mặt không buồn không vui, giống như đấng thần linh coi thường muôn dân, vươn tay về phía bầu trời búng một cái.

Sau đó, khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, phó hiệu trưởng lại rất sảng khoái mà đồng ý, cho phép mở ra màn hình huỳnh quang phát hình trực tiếp, hơn nữa còn muốn quay chụp rõ ràng thảm trạng của những sinh viên phải chịu ngược đãi.

Chính là hắn, chính là cái tên Đại Ma Vương kia!!!

Hơn mười ngàn tên sinh viên cùng nhau hô vang, khiến cho vị giáo viên chịu trách nhiệm quản lý màn hình huỳnh quang áp lực rất lớn.

"Đoàng đoàng đoàng..."

Trên quảng trường, có tiếng sinh viên kháng nghị hết sức nhiệt liệt.

Nương theo tiếng búng tay lanh lảnh chính là trên trăm tia lôi đình với uy lực khổng lồ giáng xuống từ trên trời.

Vị giáo viên đó không còn cách nào khác, chỉ có thể báo lên cho phó hiệu trưởng Ngọc Hoa.

Đặc biệt là nhóm học đệ học muội lần đầu tiên tham gia cuộc chiến tự do, bọn họ mang theo ước mơ và lòng gan dạ tiến vào cuộc thi, kết quả lại bị An Lâm dùng một tia sét đánh bay ra ngoài... Bọn họ vẫn chưa được trải nghiệm gì hết! Vì vậy, bọn họ rất muốn được xem thử cái nhân vật trong truyền thuyết kia, rốt cuộc đang làm gì!

Bọn họ thấy được cái bóng dáng áo trắng nhanh nhẹn kia, rõ ràng thoạt nhìn rất gần gũi vô hại, nhưng mà hắn lại khiến cho rất nhiều sinh viên cực kỳ phẫn nộ.

Trên quảng trường, hơn mười ngàn sinh viên đang muốn lên án công khai, sau khi thấy một màn như vậy, thì chợt quên nói chuyện, không khỏi lạnh run lên.

Khóe miệng vị giáo viên kia khẽ co quắp, có phải cái vị phó hiệu trưởng này biến thái không vậy?

Bọn họ hồi tưởng lại nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với lôi đình của An Lâm, thật sự là đồng cảm mà!

Trên màn hình, có hơn trăm cảnh tượng đồng thời xuất hiện. Nơi đó các sinh viên kêu thảm, có chạy trốn, có ra sức ngăn cản lôi đình, nhưng mà, lôi đình kia kinh khủng vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ, phá tan tất cả trở ngại, trong nháy mắt đã đánh cho bọn họ cháy đen.

Thân thể của một đám sinh viên bốc khói lên, hai mắt trắng dã, ngã xuống mặt đất.

Đang lúc này, một khung cảnh đột nhiên hiện ra trước mặt bọn hắn.

"Hu hu hu... Thần An, anh nỡ nhẫn tâm đối xử với fan hâm mộ của anh như thế ư?"

"Chính xác mà nói, là thắng ảo ảnh do An Lâm học trưởng dùng thần hồn phân hoá ra."

"Kinh khủng... Thật sự quá kinh khủng..."

Bọn họ oán trách An Lâm hóa thân thành Đại Ma Vương, quá mức độc ác, oán trách An Lâm không để cho bọn họ được trải nghiệm trong cuộc chiến tự do, không nói hai lời lập tức đánh loại bọn họ.

An Lâm như ma như thần, đi tới đâu, giết tới đó, các sinh viên ở trong tay của hắn, không có bất kỳ sức chống cự nào, búng tay một cái là một nhóm người ngã xuống đất.

Nhỏ yếu đến mức ngay cả lôi đình do một cái búng tay của An Lâm mang đến cũng đỡ không nổi, bọn họ còn có tư cách gì mà oán trách?

Không phải là An Lâm quá độc ác, mà là bọn hắn quá nhỏ bé!!!

Nhưng mà bọn hắn đâu có nghĩ tới, hết thảy ngọn nguồn, rốt cuộc là vì cái gì?

"An Lâm học trưởng, tôi nhìn lầm anh rồi, không nghĩ tới anh lại là người có lòng dạ độc ác như thế!"

"An Lâm rời đi! Cái vị học trưởng kia đã được công nhận rồi sao?"

"Tôi nhớ là được vị học trưởng là kia chính là Trần Thân lớp hai năm ba, là cường giả lọt vào Tiên Bảng lần trước."

Mọi người thấy cường giả kia kịch liệt thở dốc, trên mặt nở nụ cười tự tin, không khỏi rơi vào trầm mặc. Bóng dáng kia thật sự tỏa sáng, thật sự chói mắt...

"Bây giờ tôi rất dị ứng với tiếng búng tay, đùng có ai búng tay trước mặt tôi đấy!"

"Thắng rồi ư?"

Mọi người đưa mắt nhìn sang một người trong màn ảnh, nơi đó có một chàng trai thân thể hơi cháy đen, nhanh chóng xông về phía An Lâm, trường kiếm vẽ ra một đạo lưu quang bạch sắc, chém An Lâm thành hai nửa!

"Mau nhìn, nơi đó có một người không bị đánh ra kim quang hộ thể!" Có sinh viên kinh ngạc hô lên.

Có sinh viên đã ngộ rồi, xấu hổ cúi đầu xuống.

"Thì ra là như vậy, tôi đã hiểu rồi, Thần An tình nguyện bị ghét, cũng muốn dạy đạo lý cho chúng ta, tôi hiểu rồi..." Một nữ sinh viên hai mắt đẫm lệ, si ngốc mà nhìn chàng trai trên màn hình, không nỡ rời mắt.

Một chàng trai lại đấm mạnh một phát xuống mặt đất, trầm giọng nói: "Thực lực yếu ớt, còn oán trời trách đất, tôi thật sự không phải đàn ông!"

Rất nhiều sinh viên cũng có suy nghĩ như thế, trên quảng trường, sự bất mãn và lời chỉ trích lời An Lâm đã vơi đi rất nhiều.

Thậm chí có sinh viên còn tự tẩy não mình, càng kính nể An Lâm hơn trước kia, từ fan qua đường biến thành fan chân chính.

Từng nhóm sinh viên bị loại khỏi cuộc chiến.

Sau khi quét sạch phía bắc rừng Thiên Phong một lượt, An Lâm quyết định tiến về phía đông trước, về phần trung tâm rừng Thiên Phong, dĩ nhiên là lưu đến cuối cùng rồi, giống như đi một vòng tròn, sau đó trở lại trung tâm giống như.

Một đường đi theo phía sau An Lâm, Đường Tây Môn đã tuyệt vọng, mãi cho tới bây giờ, ngay cả một người sinh viên cũng không gặp phải, hắn đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

"Làm sao bây giờ, phía bắc rừng Thiên Phong cũng không có ai... kế tiếp mình nên đi về phía đông, hay là đi tới trung tâm đây?" Hai mắt Đường Tây Môn mơ màng.

Hử? An Lâm nhớ mình hả?

"Hắt xì!!!" Một cô gái áo xanh chợt hắt xì.

Tại trung tâm rừng Thiên Phong, sao sáng đầy trời, mặt trăng treo cao.

"Này, bạn học kia ơi, yêu cầu này của cô cao quá rồi đấy, đừng có mà ảo tưởng nữa!"

"Yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ cần có thể làm bạn gái của An Lâm học trưởng là được rồi!"

"Tôi chẳng mong muốn gì nhiều, chỉ mong là mình có thể ưu tú bằng một phần trăm của Thần An là đủ rồi!"

Rốt cuộc Đường Tây Môn đã gặp được kẻ địch đầu tiên kể từ khi tiến vào rừng Thiên Phong tới nay, lúc ấy hắn cảm động đến mức sắp muốn khóc, chỉ thiếu điều không có nắm chặt tay sinh viên kia hô to "đồng hương"!

Kết quả, không biết là kẻ địch kia đã gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ, không thèm liếc mắt nhìn Đường Tây Môn một cái, trực tiếp ngự kiếm trốn đi thật xa.

Đường Tây Môn: "..."

Ầm!

Đúng lúc này, kết giới bao phủ cả rừng Thiên Phong bắt đầu co rút lại.

Vốn là phải đến ngày thứ ba kết giới mới co rút lại, thế mà lại bắt đầu co rút lại ở ngay ngày thứ nhất.

Các sinh viên đã không biết nên nói cái gì cho phải.

"Trời ạ! An Lâm học trưởng lại dùng sức của một mình mình, khiến cho kết giới co rút lại trước hai ngày!"

"Aizzz... đến khi nào thì tôi mới có thể ưu tú đươc như Thần An đây?"

Sau khi quét sạch phía đông rừng Thiên Phong, An Lâm bắt đầu tiến đến trung tâm rừng Thiên Phong.

Trên quảng trường Bạch Thạch, sinh viên càng ngày càng nhiều.

An Lâm vẫn cứ điên cuồng giết chóc cả đoạn đường, thần cản giết thần, phật chặn giết phật, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Đi về phía đông mới là chính xác đấy!!!

Đường Tây Môn nhìn về phía đông rừng Thiên Phong, trên mặt hiện lên nụ cười mỉm.

"Dựa theo lẽ thường mà nói, ở trung tâm nhất định sẽ có nhiều người hơn, nhưng mà, cái cuộc thi này thật sự quá quỷ dị, thế nên..."

Cô cười nhạt, bên cạnh có vài bóng đen di chuyển.

Đến đây đi, mau tới đi, nơi này có niềm vui mừng chờ đằng ấy đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận