Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 898: Bắt đầu chiến dịch đánh chết Đại Ma Vương

An Lâm cảm thấy đã lâu lắm rồi hắn chưa được chiến đấu thỏa thích như thế này.

Không đúng, là đã lâu lắm rồi hắn không được bắt nạt các bạn học đáng yêu một cách thỏa thích thế này.

Lần trước làm càn như vậy, vẫn là hắn cưỡi trên lưng Đại Bạch cùng nhau làm Nhân Cẩu Hiệp Lữ.

Khi đó, hắn cưỡi Đại Bạch, tung hoành tứ phương, không chút lưu tình, cùng Đại Bạch lao về phía những bạn học đáng yêu mà đánh kép, khắc sâu bóng dáng vĩ ngạn của hắn ở trong đầu các bạn học.

Hôm nay, hắn tu thành thần công, lại càng đại sát tứ phương, số sinh viên bị hắn tàn sát đã lên đến hai mươi ngàn người.

Nói cách khác, những sinh viên bị đào thải hôm nay, hơn nửa đều là do An Lâm.

Giờ phút này hắn giống như là Chiến Thần vô địch, bắt đầu tiến về trung tâm rừng Thiên Phong.

"Ha hả... các bạn học đáng yêu của tôi, cảm nhận được lực lượng sao? Cảm nhận được tuyệt vọng sao? Xem sau này các người có còn dám gọi tôi là An rùa đen nữa hay không!"

"Đúng rồi, còn có một người có thể ngăn cản hắn!"

An Lâm cưỡi gạch bay đến trung tâm rừng Thiên Phong, trước kia nơi này đều là nơi cường giả của Tiên Bảng tập trung chiến đấu, nhưng mà hôm nay chẳng biết tại sao, lại im lặng đến mức thần kỳ.

"Không thể nào, nghe nói An Lâm học trưởng đã đột phá tới Hóa Thần hậu kỳ, chỉ bàn riêng về cảnh giới, chính là sinh viên có cảnh giới cao nhất trong trường học từ trước tới nay, ai có thực lực ngăn cản hắn chứ?"

Có người tỏ vẻ mặt mong đợi, có người lại bày ra vẻ mặt nhiều chuyện ngóng theo.

"Xong, Ma Vương An Lâm sẽ ra tay với nhóm sinh viên cuối cùng rồi!"

Không đúng! Có người!

An Lâm cưỡi cục gạch đen, nhe răng cười lên tiếng.

Gió đêm chậm rãi phất tới, mang theo một trận lạnh lẽo.

"Không... không ai có thể ngăn cản bước chân của Đại Ma Vương sao?"

Tại quảng trường Bạch Thạch, đông đảo sinh viên đã bắt đầu khẩn trương lên.

Phần lớn sinh viên bắt đầu tỉnh ngộ, kích động vạn phần mà nhìn màn hình huỳnh quang.

Rất nhanh, hắn lập tức thấy được một chàng trai áo đen ngồi xếp bằng dưới đất.

"Trừ khi là cô ấy..."

Hắn đè thấp hơi thở, giống như là đang che giấu cái gì.

An Lâm nhíu mày, vô tình buông thả thần thức, không dò xét ra được bất cứ dấu hiệu sinh mệnh nào.

Hắn biến sắc, bay về một hướng khác.

Chu Tiêu Kiệt cười nhạt, vươn hai tay lên trời, nắm chặt hư không.

Trên quảng trường Bạch Ngọc, rất nhiều học đệ học muội năm thứ nhất khi thấy Chu Tiêu Kiệt thì đều không nhịn được mà kinh ngạc hô lên, có không ít người còn há hốc miệng, hiển nhiên là hắn rất nổi tiếng ở trong đám sinh viên năm nhất.

Có sinh viên trợn trắng mắt nói: "Thần An đối phó với loại này đối thủ, cần dùng đến Nhật Thiên Nhất Chỉ sao?"

"An Lâm học trưởng, tôi chờ anh đã lâu, năm thứ nhất đại học, cùng lớp, Chu Tiêu Kiệt, mời chỉ giáo!"

"Tinh Vực Mê Ảnh!"

Chàng trai mở hai mắt ra, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra vẻ sắc bén khó có thể nắm bắt.

Trong lòng hắn kinh ngạc, thì ra là thứ mà Chu Tiêu Kiệt am hiểu không phải là dùng tinh thần lực để công kích, mà là lợi dụng tinh thần lực để phát động mê trận siêu cường!

Trong khoảnh khắc đó, hai mắt An Lâm hiện ra vẻ mờ mịt.

Ầm! Lưỡi đao màu tím đột nhiên nổ tung, hóa thành một mảnh sương mù bao phủ An Lâm.

An Lâm lấy lại tinh thần, hắn là anh đại trong đám sinh viên mới, nghe nói là thiên tài khó gặp của hoàng tộc Đại Đường ở Bạch Hoa châu, chẳng qua là không biết hắn ta am hiểu cái gì.

Quả nhiên, ngón tay An Lâm không bộc phát ra bất kỳ uy thế gì, cứ thế chạm vào lưỡi dao màu tím kia, lưỡi đao liền không tiến thêm được nữa.

"Chỉ có chút trình độ này thôi hả?" Khóe miệng An Lâm giương lên, lộ ra nụ cười kiểu Đại Ma Vương, "Tôi đây thật sự thất vọng."

Khí thế toàn thân Chu Tiêu Kiệt đột nhiên tăng vọt, chợt đạp mạnh chân xuống mặt đất.

"Rốt cuộc thì cũng gặp được một đối thủ có thể tạm xem được rồi, hi vọng cậu sẽ không để cho tôi phải thất vọng." An Lâm ha hả cười một tiếng, đi từng bước về phía Chu Tiêu Kiệt.

Đám quần chúng ăn dưa thấy thế kinh ngạc hô lên: "Nhật Thiên Nhất Chỉ?"

"Không ngờ có người lại dùng cả lực lượng tinh thần, thật thú vị." An Lâm tăng lên mấy phần hăng hái, duỗi ngón tay ra điểm lên hư không.

Trên bầu trời có những ngôi sao lóe lên, lực lượng tinh thần hội tụ, ngưng tụ thành một lưỡi đao màu tím, mang theo ánh sáng mộng ảo rơi xuống chỗ An Lâm!

"Chẳng qua, cậu sẽ không định dùng loại mê trận này để khống chế tôi chứ?" An Lâm khẽ cười một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ giễu cợt.

Dùng loại mê trận này để vây khốn tu sĩ Dục Linh còn có thể, nhưng mà muốn vây khốn hắn? Không phải là hơi ảo tưởng đấy chứ.

"Không cần phải vây khốn anh, chỉ cần một cái chớp mắt là đủ rồi." Chu Tiêu Kiệt thản nhiên nói.

Có ý gì? An Lâm mơ màng mà chớp chớp hai mắt.

Đúng lúc này, hai luồng kiếm quang mang theo uy thế cực kỳ cường đại, xé rách sương mù, thậm chí mũi nhọn sắc bén còn làm cả vùng đất rộng đến trên trăm trượng rạn nứt ra nhành những cái khe đen nhánh.

Hai mũi nhọn một đen một trắng, tựa như hai con Nộ Long, phối hợp cực kỳ tinh diệu, phong tỏa tất cả đường lui của An Lâm.

Mặt An Lâm liền biến sắc, kinh hãi nói: "Chuyện gì xảy ra, cậu điên rồi hả?!"

Hắn không dám khinh địch, vươn ra hai tay chộp tới hai luồng kiếm quang bất ngờ lao tới tập kích từ hai hướng bất đồng.

"Kétttt!"

Quả đấm kim sắc trùng kích tới, thổi quét trong phạm vi vài trăm trước, thậm chí quyền kình cường đại còn khiến áp suất không khí bị nén chặt.

Mặt đất dưới chân An Lâm nổ tung, chàng trai đã trốn dưới đất đã lâu rốt cuộc cũng xuất hiện ở thời khắc mấu chốt nhất, tung một quyền về phía An Lâm!

Ầm!

Không có ai trả lời câu chất vấn của An Lâm, duy nhất trả lời hắn, là mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội lên.

Nhóc con, thực lực của cậu chả khác gì mở phần hack, thế nên quy tắc của cuộc chiến tự do, hiển nhiên cũng phải trở nên thú vị hơn một chút mới được á!

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa chủ trì cả buổi thi đấu, lại càng lộ ra nụ cười sâu xa.

Ánh mắt của đám sinh viên đại học năm ba lại càng nóng bỏng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người trên màn hình, cứ như thể bọn họ mới là người chiến đấu vậy.

"Nói chứ... các cậu không cảm thấy, chuyện hai người bọn họ liên thủ, có điểm gì đó rất kỳ quái ư?"

"Kỳ quái cái rắm ý, đối mặt với An Lâm Đại Ma Vương, nếu như không liên thủ, làm sao có thể đánh thắng được!"

"Đúng! Ủng hộ liên thủ!"

"Cố gắng lên, lật đổ An Lâm Đại Ma Vương!"

Trên quảng trường, lại nhấc lên một làn sóng ồn ào náo động.

Cuộc chiến tự do là không cho phép liên thủ đối địch, nhưng mà mấy chục ngàn tên sinh viên, lại hiếm có lúc không phản đối loại chiến đấu này, ngược lại còn nhiệt liệt ủng hộ khi có người làm như vậy.

Bên trong rừng Thiên Phong, An Lâm cũng rất không vui, hô lớn về phía bầu trời: "Thầy cô, em muốn báo cáo! Có người không tuân thủ quy tắc thi đấu! Đã nói là một đấu một cơ mà?"

Thương Thanh Địa Tiên chịu trách theo dõi khu vực trung tâm rừng Thiên Phong cười ha hả, không nói gì.

"Trời ạ! Hai người mạnh nhất năm ba lại liên thủ với nhau! Diêu Tú là Dục Linh trung kỳ, Diêu Minh Hi thì đã đạt tới cảnh giới Dục Linh hậu kỳ, nghe nói anh em hai người bọn họ có một bộ kiếm pháp, liên hiệp thi triển ra, thậm chí còn có thể đánh bại cả cường giả cảnh giới Hóa Thần!"

"Là Diêu Minh Hi và Diêu Tú của năm ba!"

Trên quảng trường Bạch Ngọc, đông đảo sinh viên thấy hai người hiện hình, lập tức láo nháo hô lên.

Hai bóng dáng bắt đầu xuất hiện, mặt mũi chàng traicao ngạo lạnh lùng, cô gái áo xanh xinh đẹp mê người.

Kiếm khí bạo loạn biến cả vùng đất trong phạm vi trăm mét biến thành phấn vụn trong nháy mắt.

Kiếm quang và bàn tay va chạm, vang lên âm thanh bén nhọn.

Hai tay của An Lâm đang ngăn cản kiếm quang của Diêu Minh Hi và Diêu Tú, một kích kia với hắn, có thể nói là muốn tránh cũng không được! Theo một tiếng vang nổ trời, An Lâm bị đánh bay tới không trung.

"Là bạn học Hồ Quán!" Có sinh viên thét to.

"Theo sự xuất hiện của anh đại năm thứ nhất và năm thứ ba, rốt cuộc thì anh đại của năm hai cũng hiện thân rồi ư?" Có sinh viên lộ vẻ mặt kích động.

"Người tiếp theo sẽ là ai?" Có bạn học đã tỏ vẻ mong đợi rồi.

Những thiên tài hợp lực vây công An Lâm này, giống như đang gánh vác hi vọng của những sinh viên trong khóa của bọn họ, đồng tâm hiệp lực đánh bại An Lâm Đại Ma Vương.

An Lâm có thể tùy ý bắt nạt bọn họ, mà bọn họ không có sức để phản kháng.

Nhưng mà, các thiên tài tuyệt đỉnh của các khóa, sẽ báo thù cho bọn họ!!!

Trên quảng trường lần nữa nhấc lên từng đợt hoan hô đầy náo nhiệt, không khí đạt đến cao trào.

An Lâm ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Phát hiện ra một cô gái tóc đen như thác nước, xuất hiện từ trong tầng mây, chân đạp Nguyệt Luân màu lam, hai tay đang cầm một đóa hoa sen ẩn chứa năng lượng ánh trăng khủng khiếp.

Hai tròng mắt xanh thẳm của cô dưới ánh trăng lộ ra vẻ mộng ảo, cô hưng phấn chớp mắt, bàn tay ngọc ngà khẽ vung lên, đóa hoa sen với hai sắc xanh trắng giao hòa liền xuyên thấu hư không, rơi xuống người An Lâm.

"Tiên Nộ Hỏa Liên, nổ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận