Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 903: Sự thay đổi khác thường của Đường Tây Môn

Cuộc chiến tự do, đã đến lúc hạ màn.

An Lâm hoàn toàn xứng đáng để du ngoạn ở vị trí đứng đầu trên bảng xếp hạng Tiên Bảng.

Hứa Tiểu Lan cũng không gây bất ngờ gì khi giành được vị trí thứ hai.

Chiến thắng của bọn họ đều mang ý nghĩa như nhau cả, bất luận là chiến tích của ai, cũng đều đủ để phá vỡ kỉ lục của trường từ khi thành lập tới nay.

Vị trí thứ ba là do Tô Thiển Vân điên cuồng ném Tiên Nộ Hỏa Liên mới đạt được.

Đừng nghĩ rằng Tiên Nộ Hỏa Liên của Tô Thiển Vân chả có chút uy hiếp nào với An Lâm, nếu như các tu sĩ Hóa Thần khác đứng ra đánh trận này, kể cả là cường giả Hóa Thần hậu kỳ, nếu không có được thủ pháp ngăn cản đặc biệt, chắc chắn sẽ bị đánh tới mức thê thảm.

Hạng tư chính là anh đại năm năm, Tả Khâu Binh.

Còn hạng thứ năm, gây ra nhiều tranh cãi. Diêu Minh Hi và Đường Tây Môn đều là những người được chọn lựa hàng đầu, mặc dù sức chiến đấu của Diêu Minh Hi không cao như Đường Tây Môn nhưng những thành tích chói lọi của Diêu Minh Hi đã bỏ xa Đường Tây Môn.

Duyên phận cái con khỉ!

"Như vậy đi, Đường học trưởng, tôi tặng anh một món đồ tốt, coi như là quà xin lỗi." An Lâm nghĩ một lúc rồi đáp.

Mấu chốt là, hắn còn biết được vì sao trên đường không gặp phải yêu quái.

Khuôn mặt An Lâm tối sầm lại, chuyện này không tìm nơi khác nói được sao! Ai mà biết Đường học trưởng vẫn luôn đi theo sau hắn cơ chứ! Tuy rằng chuyện này không liên quan tới hắn, nhưng thấy Đường học trưởng trước khi tốt nghiệp đến một ước mơ nhỏ nhoi cũng không thực hiện được, dáng vẻ bi thương khổ sở kia khiến hắn không đành lòng.

Ước mơ nhỏ nhoi đứng trong top năm tiên bảng xem ra không thể thành hiện thực được rồi.

Hiện giờ An Lâm nói có thứ đồ tốt muốn tặng cho hắn, khiến hắn có chút kích động.

Suy cho cùng, thành tích của Đường Tây Môn cũng chỉ dừng lại ở con số không, có nói gì cũng không thể thay đổi...

Hai con mắt của Đường Tây Môn sáng rực lên: "Đồ tốt gì vậy?"

Đường Tây Môn vô cùng đau khổ.

Các giáo viên dựa theo quy tắc tính điểm, cuối cùng quyết định Diêu Minh Hi hạng năm, Đường Tây Môn hạng sáu. Đúng vậy, Đường Tây Môn lại để vụt mất ước mơ của mình.

Đường Tây Môn cũng không kìm được nữa rồi, nắm lấy tay áo của An Lâm tức giận nói muốn An Lâm giúp hắn đứng trong top năm tiên bảng.

Dưới ánh nắng mặt trời nó tỏa ra tia sáng rực rỡ như cầu vồng làm lay động lòng người, nó tròn đầy không chút sứt mẻ, phía rìa ngoài là những nếp uốn có thứ tự, giống như những cánh hoa đang chụm lại.

Hóa ra là bởi vì, dọc đường hắn đều đi theo phía sau An Lâm, đi tới những địa bàn mà An Lâm từng diệt sạch bọn yêu quái. An Lâm đi đâu, Đường Tây Môn liền đi đó,...thật trùng hợp. Lẽ nào đây là duyên phận hay sao?

Phía dưới là một chiếc que màu trắng, giúp người khác dùng một tay cũng có thể cầm chắc, sự đơn giản cùng cái đẹp hòa vào một thể.

Hắn nhớ mang máng trong cuộc chiến lần trước, bởi vì An Lâm tìm đường chết đi trêu chọc đám người Liễu Thiên Huyền, nên đã bồi thường bằng món bánh trung thu do chính tay Hằng Nga làm ra, chuyện này khiến hắn vô cùng ngưỡng mộ

An Lâm đưa tay vào trong túi áo, lấy ra một món đồ tinh xảo.

Vẻ măt An Lâm lộ ra vẻ khổ sở

May mà chiếc kẹo que mà hệ thống tặng, không giống với chiếc kẹo que mà hắn lo lắng, là một cây kẹo bình thường, không thì An Lâm chắc chắn sẽ giết chết hệ thống.

"Đợi đã." Đường Tây Môn đã nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của An Lâm, lẽ nào chiếc kẹo này thực sự có công dụng thần kì nào đó? Sau đó hắn liền xòe tay ra nói: "Đưa kẹo que đây."

Sản phẩm do hệ thống làm ra, nhất định là hàng tốt.

Đường Tây Môn lặng lẽ bóc vở ngoài chiếc kẹo mút ra, nhìn thấy chiếc kẹo mút bên trong, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên bảy sắc cầu vồng, còn có một mùi hương nhàn nhạt.

Không sai, nó chính là kẹo que!

Cũng vào khoảnh khắc ấy.

Dứt lời, hắn liền bỏ kẹo que vào trong miệng.

Hắn cười nhạt: "Đây là kẹo que cầu vồng sao? Vẻ ngoài cũng không tệ."

An Lâm cam lòng đưa cho Đường Tây Môn một trong hai cây kẹo que mà hệ thống thưởng cho, có thể nói là nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu thích

An Lâm: "..."

Đường Tây Môn lấy được một chiếc kẹo que.

Nhìn thấy dáng vẻ mất mát của An Lâm, hắn không kìm được cười ầm lên, có thể khiến cho An Lâm mất máu như vậy, ngược lại có thể an ủi một chút tâm hồn đau thương của hắn.

Hai chiếc kẹo que của hệ thống liền dễ dàng cho đi một cái...

"Ha ha, đây là chiếc kẹo que quý giá mà tôi vẫn cất giữ mãi, anh không cần tôi cũng sẽ không đưa cho anh nữa." An Lâm làm bộ như thu lại chiếc kẹo. Kì thực anh cũng có chút hối hận rồi, cũng muốn mượn cơ hội này để nuốt lời.

Hắn tức giận nói: "Đường Tây Môn tôi đây, cho dù đói chết, không gặp được một kẻ địch nào, cách vị trí thứ nhất ngày càng xa cũng sẽ không nhận sự bố thí không có chút thành ý này của cậu."

Khuôn mặt Đường Tây Môn ngập tràn nỗi thất vọng: "An Lâm! Cậu là đang chơi tôi hay sao? Nói là tặng tôi quà, kết quả lại đưa tôi một chiếc kẹo que."

Cơ thể hắn run lên bần bật, hét lên một tiếng: "Thật ngọt."

Đúng vậy, một vị ngọt kì lạ men theo đầu lưỡi, rồi lan khắp toàn thân.

Cặp mắt Đường tây Môn lóe lên một vẻ say mê khác thường, khuôn mặt đỏ ửng, miệng không ngừng liếm kẹo que, giống như nghiện vậy, không dừng lại được.

"Ưm...thật ngọt!"

"Thật là sảng khoái, cơ thể tôi như muốn bay lên vậy."

"A..."

Đường Tây Môn vừa liếm kẹo, vừa nhẹ nhàng rên rỉ.

An Lâm thấy vậy nổi cả da gà, đây chẳng phải là kẹo que hay sao? Lẽ nào hiệu quả tốt như vậy?

Vốn dĩ hắn muốn để cho Đường học trưởng làm chuột bạch, nếu như ngon, hắn sẽ ăn cái còn lại.

"Tôi cảm nhận được, nội lực trong người tăng lên rõ rệt!"

Đường Tây Môn thưởng thức hương vị ngọt ngào kia, hạnh phúc cười híp mắt lại.

Cuối cùng, cũng sắp ăn hết cây kẹo.

An Lâm cười ha ha: "Cút!"

"Sao cậu có thể như vậy, sao lại đối xử với tôi thô bạo như vậy?" Đôi mắt Đường Tây Môn lấp lánh nước mắt, như muốn nói ra mọi điều tủi thân: "Chúng ta qua lại vui vẻ không được sao?"

An Lâm không chút do dự lại đưa chân đá Đường Tây Môn thêm một phát nữa.

"Anh đừng lại đây!" An Lâm dùng một cước đá bay Đường Tây Môn.

Đường Tây Môn chau mày lại, lồm cồm bò dậy, vẻ mặt u oán, ngoác miệng ra, mút lấy kẹo que rồi nói: "An Lâm, cậu đá tôi làm gì? Hừm..."

Khóe miệng An Lâm giật lên một cái, đây là loại kẹo mút gì vậy? Thật nguy hiểm! Thật biến thái!

"Hiện giờ anh có cảm thấy gì khác thường không?" An Lâm lùi vài bước, cảnh giác hỏi.

Đường Tây Môn lắc lắc đầu: "Không có mà."

Hắn lại phóng tầm mắt về phía An Lâm, gương mặt ửng đỏ, cúi thấp đầu, có chút ngại ngùng nói: "Chỉ là... chỉ là hiện tại tôi nhìn cậu, cảm thấy có chút thuận mắt, đẹp trai hơn lúc trước, cũng có sức hút hơn lúc trước."

An Lâm lại hít thở sâu một cái, cái triệu chứng này.

Thật kinh khủng!

"An Lâm... à..." Đường Tây Môn mút mút cây kẹo, rồi lại tiến gần về phía An Lâm.

Đường Tây Môn chầm chậm bước về phía An Lâm.

An Lâm: "..."

An Lâm hướng tầm mắt về phía Đường Tây Môn, phát hiện hắn đang vừa mút kẹo vừa liếc mắt đưa tình nhìn về phía mình.

Đúng lúc này, một giọng nam ấm áp truyền tới.

"An Lâm, tôi..."

Nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của Đường học trưởng hắn lại do dự...

Hắn lại nhìn về phía An Lâm, cười một cách thoải mái: "An Lâm, cảm ơn cậu vì cây kẹo, đây quả là một món đồ tốt, tôi hiểu nhầm cậu rồi."

An Lâm sững sờ một lúc, sau đó gật đầu đáp: "Không có gì, Đường học trưởng vui là được."

Hắn vẫn luôn quan sát công dụng của cây kẹo, sau khi Đường Tây Môn ăn xong cây kẹo, không lâu sau, thứ cảm xúc đặc biệt kia dường như đột nhiên biến mất, ánh mắt cũng dần đơn thuần tự nhiên trở lại.

Nói cách khác chính là, chỉ trong khoảng thời gian ăn cây kẹo đó, hắn ta mới có cảm xúc với mình.

An Lâm bỗng nhiên nảy sinh một ý tưởng táo bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận