Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 904: Uy lực của kẹo que

Đúng, An Lâm có một ý nghĩ rất to gan!

Chỉ còn lại có đúng một cây kẹo que thôi, không bằng... đưa nó cho Tiểu Lan?

Khà khà khà...

An Lâm đột nhiên nở nụ cười đầy hèn mọn.

Đường Tây Môn thấy An Lâm nở nụ cười đầy ẩn ý, thì cả người run lên, liền nói ngay: "An Lâm học đệ, ừm, nếu như không có việc gì nữa, thì tôi đi trước nhé."

An Lâm chỉ ước gì Đường Tây Môn đi mau thôi, thế là hắn vung tay lên: "Cút cút cút."

Đường học trưởng rời đi.

An Lâm nhìn lầu các nhỏ bên cạnh, do dự chốc lát, cuối cùng hít sâu một hơi, bắt đầu sải bước chân...

Nếu như điều kiện cho phép, thật muốn ở chỗ này, thích hơn vườn thú ở bên cạnh nhiều!

"Món quà gì thế?" Hứa Tiểu Lan bị gợi lên hứng thú.

"Cũng gần khôi phục hoàn toàn rồi." Sau trận đại chiến kia, Hứa Tiểu Lan tắm rửa, đổi lại một bộ váy trắng thêu trúc xanh, mái tóc đen nhánh thả ở sau lưng, da thịt trắng nõn, lông mày như sương nhẹ, cơ thể còn có mùi thơm nhàn nhạt.

An Lâm hơi ngượng ngùng, gật đầu nói: "Không sai, đúng là anh cố ý tới thăm em, cộng cũng muốn tặng em một phần quà nhỏ, để xin em thứ tội."

Hắn gõ cửa phòng của Hứa Tiểu Lan.

Cô cầm cái kẹo que kia lên, nhoẻn miệng mỉm cười, nói: "Chẳng qua, rất thú vị, em thích!"

Đây chỉ là một cái kẹo que bình thường, nhưng sau khi đối phương ăn, sẽ cảm thấy hắn đẹp trai hơn, mê người hơn... Đều nói người tình trong mắt hóa Tây Thi, đã thành Tây Thi rồi, nếu như còn có thêm nhiều mị lực nữa, chẳng phải là sẽ thành Hằng Nga sao?

An Lâm chậm rãi từ móc ra một cây kẹo que trong ngực, bỏ lên trên bàn.

"Tiểu Lan, vết thương của em đã khá hơn chút nào chưa?" An Lâm ân cần hỏi han.

Nghĩ tới đây hắn liền cảm thấy có chút kích động.

"Làm sao, cảm thấy băn khoăn, thế nên cố ý tới thăm em?" Hứa Tiểu Lan mỉm cười, giọng như oanh vàng, cô mở lời trêu chọc.

Hứa Tiểu Lan mở vỏ bọc của cây kẹo râ, thấy bên trong là màu cầu vồng sáng bóng, hai mắt không khỏi sáng ngời, cánh môi đầy đặn khẽ mở, ngậm kẹo que vào trong miệng.

An Lâm vừa vào cửa, đã cảm thấy cả người sung sướng, cảm thấy nơi đây là Thiên Đường.

Lập tức, một loại mùi vị vô cùng ngọt ngào tràn đầy khoang miệng, rồi như lan tỏa tới toàn thân.

Hứa Tiểu Lan nhìn cái kẹo que kia, mặt mũi ngẩn ra, sau đó buồn cười nói: "An Lâm, anh buồn cười thật đấy, tặng kẹo que làm quà bồi thường..."

An Lâm tỏ vẻ đương nhiên, hếch cằm nói: "Đó là hiển nhiên, trên trời dưới đất, chỉ còn sót lại duy nhất một cây kẹo que này, siêu cấp mỹ vị, anh tặng nó cho em, không cần khách sao đâu!"

Trong ánh mắt của cô hiện lên vẻ giãy giụa, cuối cùng vẫn lấy cây kẹo bảy màu kia ra khỏi miệng, phía trên sáng bóng, còn có nước bọt trong suốt dính bao quanh cây kẹo.

Hứa Tiểu Lan ngẩng đầu, đôi mắt sáng có thu thủy gờn gợn, cứ như thể có một thứ tình cảm đặc biệt nào đó đang nhộn nhạo.

Ăn cây kẹo que Tiểu Lan vừa ăn? Đây cũng là gián tiếp hôn môi đấy...

An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan, trên mặt có vẻ mong đợi: "Cảm giác như thế nào?"

Rất ngọt!!!

Thân thể mềm mại của cô thoáng run rẩy, đôi mắt đẹp trở nên có chút mê ly.

An Lâm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trong ánh mắt của Hứa Tiểu Lan có khát vọng, hắn sững ra trong chốc lát, sau đó đưa kẹo que cho Hứa Tiểu Lan.

"An Lâm... cho em ăn với..." Một giọng nói mềm mại đáng yêu yếu ớt vang lên.

Một loại trong veo đặc biệt, giống như cầu vồng tan ra trong cơ thể, khiến cho toàn thân đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Loại ngọt này chảy vào cơ thể, dung nhập vào thần hồn, còn ẩn chứa đầy năng lượng, giống như vạn vật trên thế gian, cũng không bằng một cây kẹo que này!

Trông anh đẹp trai hơn nhiều đúng không? Song cũng không thể nói ra miệng những lời thế này.

Thật kích thích!

Hơn nữa, ăn kẹo que Hứa Tiểu Lan đưa tới, hắn có thể cũng sinh ra cảm xúc đặc biệt giống như Hứa Tiểu Lan chứ? Tiểu Lan có trở nên càng thêm xinh đẹp mê người không? Chuyện này khiến hắn rất mong chờ!

An Lâm không chút do dự mà há mồm ra, ngậm cây kẹo que Hứa Tiểu Lan đưa tới vào trong miệng.

Gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô hiện lên một rặng mây đỏ, ngắm nhìn An Lâm, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ăn ngon lắm! An Lâm... Anh cũng nếm thử đi!"

An Lâm thấy cảnh tượng này thì trái tim lại càng đập rộn ràng hơn, hô hấp cùng càng trở nên dồn dập.

Lúc cô nghe nói trên trời dưới đất chỉ còn sót lại duy nhất một cây kẹo này, thì đã cảm thấy An Lâm không nên bỏ qua cây kẹo có hương vị ngon như thế.

Bất cứ lúc nào, Hứa Tiểu Lan cũng không quên chia sẻ những thứ tốt đẹp với An Lâm.

Hai người cứ như vậy, anh một miếng, em một miếng mà liếm kẹo que.

Chẳng biết từ lúc nào mà hai cánh tay Hứa Tiểu Lan đã vây quanh ở trên cánh tay An Lâm, thân thể mềm mại linh lung tràn đầy hứng thú dán chặt lấy thân thể An Lâm, cặp ngực đầy đặn áp sát, cần cổ trắng noãn đỏ ửng, hai tròng mắt ẩn chứa tình ý, dịu dàng khẽ gọi: "An Lâm... em..."

Hô hấp của cô dồn dập, môi anh đào chậm rãi nhích tới gần đôi môi An Lâm.

An Lâm liếc mắt nhìn Hứa Tiểu Lan một cái, miệng không ngừng mút lấy kẹo que.

Cô gái thánh khiết cao quý ở trong mắt người khác, chưa từng để lộ ra vẻ quyến rũ nức lòng như giờ phút này.

Nhưng vẻ mặt An Lâm lại như mất kiên nhẫn, chợt đẩy Hứa Tiểu Lan ra, khẽ quát: "Cô! Đừng có dựa sát vào người tôi như thế nữa!"

Hứa Tiểu Lan nghe vậy thì ngẩn ra, trên mặt tràn ngập vẻ buồn bã thảm thiết và mất mát, vẫn như tiến gần tới chàng trai kia: "An Lâm, em không cần kẹo que, em chỉ muốn cùng anh..."

Vẻ mặt An Lâm thoáng cứng lại, một lần nữa đẩy Hứa Tiểu Lan ngã xuống đất, quát lớn: "Cô đấy, mau cút đi, đừng mơ chiếm tiện nghi tôi!"

Hứa Tiểu Lan: "???"

An Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, yên lặng đi tới trước tấm gương ở bàn trang điểm, thấy được chàng trai trong gương, mặt lộ vẻ mê say.

Hắn mút lấy kẹo que, một tay vuốt ve lồng ngực, trên mặt ửng hồng, cảm thán nói: "Đúng là một chàng trai có dung nhan tuyệt thế, xinh đẹp tuyệt trần!"

Phát hiện Hứa Tiểu Lan đang cười như không cười mà nhìn mình, trong mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm...

An Lâm quay đầu.

Một tiếng nói thanh thúy dễ nghe vang lên ở bên tai hắn.

"Ha hả, phân tích thế này nghe cũng có lý đấy chứ."

Hắn nhìn chính mình trên tấm gương, hô hấp dồn dập, tựa như không thể tự thoát ra được, nói: "Thế gian này, chỉ có chính mình, mới xứng đôi với người hoàn mỹ như mình!"

Hứa Tiểu Lan tuyệt vọng, hai đôi mắt đong đầy lệ, đôi tay nhỏ bé như ngọc che ngực, hết sức đau lòng nhìn về phía An Lâm.

An Lâm thật sự động tình, trong lúc bất chợt, hắn đã khom người, cong thắt lưng, rướn cổ, hướng về phía gương trang điểm của Hứa Tiểu Lan, hôn lấy người đàn ông trong gương kia!

Cũng vào giờ phút này, kẹo que đã bị mút hết.

Dao động huyền diệu nào đó bắt đầu biến mất.

Hai mắt An Lâm dần dần khôi phục sự tỉnh táo.

Hắn nhìn chàng trai trong gương mà mình suýt hôn, giật mình, lập tức lùi lại.

"Mẹ kiếp! Rốt cuộc thì mình định làm gì thế này?" Trên mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ, lòng vẫn còn sợ hãi.

Hắn cẩn thận nhớ lại những chuyện lúc trước, cuối cùng thì cũng bừng tỉnh ra: "Thì ra là do cây kẹo que kia, không phải là sau khi liếm, sẽ sinh ra tình cảm với người trước mặt, mà là có thể làm cho người ăn kẹo que, say mê kẻ có được kẹo que, thế nên... mình mới có thể yêu chính mình..."

Trên mặt An Lâm hiện đầy vẻ mất kiên nhẫn, lần nữa đẩy Hứa Tiểu Lan ra một cách đầy thô bạo: "Cô cút đi!"

Hứa Tiểu Lan liên tục nện bước tới gần hắn, sắc mặt u oán, lại mang theo vẻ thẹn thùng làm lòng người rung động, vươn bàn tay ngọc ngà đè lại bờ vai của chàng trai, nhẹ giọng hỏi: "An Lâm, sao anh có thể đối xử với em như thế?"

Hắn vuốt ve khuôn mặt của mình, nhìn đến ngây dại.

"Thật không thể ngờ rằng trên thế gian này lại sẽ có một người con trai hoàn mỹ như thế..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận