Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 906: Miệng lưỡi ba tấc không nát

Cuối cùng cũng phát hiện chỗ mấu chốt rồi.

Nhưng mà, An Lâm cũng không giải quyết được vấn đề này...

Con mẹ nó, hẳn là bị thiên lôi đánh xuống, không thể đánh trả, nên không chịu được nỗi tủi nhục này.

Có ai độ kiếp mà còn có thế đánh ngược lại trời hả!

An Lâm cảm thấy rất nghẹn lời, lúc trước còn bảo đảm muốn cùng Tuyết Trảm Thiên giải quyết vấn đề của nó, nhưng mà chuyện này hắn thật sự làm không nổi!!!

Đây quả đúng là một nan đề!

Tuyết Trảm Thiên thấy vẻ mặt của An Lâm thì sâu kín mở miệng nói: "Xem đi, chủ nhân, tôi cũng đã nói rằng mọi người không thể ra sức rồi còn gì. Đây chính là trời đấy... Trời quy định thế nào, thì ắt phải như thế ấy, ai cũng không thể phản kháng. Trời muốn đánh mình, thì mình phải ngoan ngoãn mà chống mà đỡ, chứ chẳng còn con đường nào khác cả."

An Lâm có phần khó khăn mở miệng nói: "Thế nên, cậu tình nguyện không đột phá, cũng không muốn đàng hoàng thừa nhận thiên kiếp?"

Ầm! Những lời này tựa như một tia sét, khiến cho cả người Tuyết Trảm Thiên run lên.

"Cậu nghĩ xem, bây giờ cậu không thể đánh trả, nhưng mà đợi đến khi thực lực của cậu mạnh đến một trình độ nhất định, nói không chừng là sẽ có thể rồi?" An Lâm tiếp tục nói, "Trước hết cậu cứ nhẫn nhục, chống chọi trước một hồi thiên kiếp, đợi đến khi thực lực của bản thân cậu mạnh hơn, thì mới thật sự có hi vọng là chém được trời!"

"Thành ngữ gì?" Vừa nghe đến là thành ngữ, cuối cùng Tuyết Trảm Thiên cũng có thần hơn một chút.

Đây là muốn nói cho nó biết, là nó phải nhẫn nhục!

Phải làm thế nào thì mới có thể khiến cho Tuyết Trảm Thiên đàng hoàng đón nhận thiên kiếp, đây là một vấn đề nan giải.

Những lời này của An Lâm vừa dõng dạc lại mang theo chiến ý mười phần.

Tuyết Trảm Thiên lần nữa ngẩng đầu nhìn trời: "Cũng không hẳn là như thế, nhưng tóm lại là rất khó nghĩ."

Cả người Tuyết Trảm Thiên run rẩy, hiển nhiên là nó đã bị những lời của An Lâm tác động.

Sau một lúc lâu, hai mắt An Lâm sáng ngời, nhẹ nhàng vỗ về Tuyết Trảm Thiên, thấm thía nói: "Tiểu Thiên à, tôi muốn nói cho cậu nghe một câu thành ngữ."

Trái tim An Lâm mệt mỏi quá, vấn đề kỳ lạ của con thú sủng này quá là khó giải quyết.

Làm Đại vương Thành Ngữ, sao nó lại không biết hàm nghĩa của cái thành ngữ này chứ.

An Lâm: "..."

"Cái thành ngữ này chính là..." An Lâm nhìn thẳng hai mắt Tuyết Trảm Thiên, gằn từng chữ, "Nằm gai nếm mật!"

"Cuối cùng tôi vẫn nuốt không trôi cục tức này, cứ như một kẻ ngu ngốc để mặc cho sét đánh, mà không thể chống trả được, chuyện này sẽ trở thành bóng ma của tôi."

An Lâm thêm dầu thêm mỡ: "Người xưa có câu 'Quân tử báo thù, mười năm không muộn'. Nếu Tuyết Trảm Thiên cậu đã nhất quyết phải chém trời, đã như vậy, cũng không nên để cho ông trời làm cản trở bước tiến của cậu!"

Không thể không nói, đúng là Tuyết Trảm Thiên đã bị thuyết phục, nhưng vẫn còn rối rắm, giãy giụa: "Nhưng mà, nhưng mà Tuyết Trảm Thiên tôi muốn báo thù từ đầu đến cuối!"

Tuyết Trảm Thiên ngẩng đầu, nhìn An Lâm với vẻ mặt khiếp sợ, trong giọng nói cũng có chút run rẩy: "Chủ nhân, anh... anh có biện pháp?"

Chỉ cần ông trời trả một cái giá nho nhỏ thôi à...

Tuyết Trảm Thiên ngây người mấy giây, sau đó mới kích động nói: "Ông trời... tức giận!"

An Lâm thấy được ý chí chiến đấu bất khuất cháy lên hừng hực trong mắt Tuyết Trảm Thiên.

Ầm! Lời của An Lâm tựa như một tia sét nổ tung ở trong đầu Tuyết Trảm Thiên.

Tuyết Trảm Thiên ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nói: "Dù chỉ khiến cho ông trời phải trả một cái giá nhỏ cũng không sao, dù chỉ một chút thôi cũng được, ít nhất thì vẫn có thể chứng minh, rằng vẫn có thể đối nghịch và phản kháng lại ông trời..."

Tuyết Trảm Thiên kiệt ngạo cười một tiếng: "Đến đây đi! Để cho vùng trời này phải run rẩy đi!!!"

An Lâm vẫn luôn mỉm cười, ánh mặt trời chiếu rọi ở trên người hắn, tựa như phủ lên một lớp hào quang của thần thánh. Hắn đưa tay về phía Tuyết Trảm Thiên, âm thanh trong trẻo mà tự tin: "Tiểu Thiên, độ kiếp chứ? Tôi dẫn cậu cùng chọc giận ông trời!"

Tuyết Trảm Thiên vẫy cánh, hai mắt tỏa sáng: "Hay lắm! Chủ nhân, những lời này của anh tựa như một xô nước đổ lên đầy tôi, để cho tôi hiểu ra, cũng khiến cho một con đường tươi sáng rộng thênh thang xuất hiện ở trước mắt tôi!"

Hắn biết, Tuyết Trảm Thiên đang rất nghiêm túc.

An Lâm vỗ hai tay, gật đầu nói: "Đúng! Cũng chính bởi vì lôi kiếp bị ngăn cản, ông trời nổi giận, thế nên uy lực của lôi kiếp mới có thể gia tăng trên phạm vi lớn, lúc ấy chúng ta có thể gây trở ngại cho hành động kia của ông trời rồi!"

Tuyết Trảm Thiên không khỏi kích động lên, vỗ cánh tỏ ý vui mừng: "Thì ra là như vậy, chọc giận ông trời... Ha ha, nghe cũng rất hả dạ đấy! Có thể làm chuyện khiến cho ông trời khó chịu, thật khiến người ta vui vẻ mà!"

"Đúng rồi đấy!" An Lâm mỉm cười gật đầu, "Hơn nữa, thấy chúng ta gây trở ngại cho lôi kiếp, thì uy lực của lôi kiếp sẽ trở nên càng mạnh hơn, thế thì ông trời sẽ càng tốn nhiều lực lượng hơn. Căn cứ theo năng lượng được bảo tồn, không phải là tương đương với việc khiến cho ông trời tốn sức nhiều hơn, khiến ông trời bị tổn thất một phần đấy sao?"

An Lâm chợt nảy ra sáng kiến, mỉm cười nói: "Tiểu Thiên, muốn khiến cho ông trời phải trả một cái giá nho nhỏ sao? Tôi đây sẽ giúp cậu!"

An Lâm mỉm cười nói: "Cậu cũng biết, con của Y Đăng Đại Đế Huyết tộc, chết vì lôi kiếp, mà tôi chính là người khiến cho hắn phải chết vì lôi kiếp. Lúc ấy tôi thay hắn chặn lại vô số tia lôi kiếp, kết quả vì lôi kiếp đánh không tới đúng người, nên uy lực càng lúc càng lớn, cậu có biết là vì sao không?"

"Chủ nhân, anh cũng đừng thừa nước đục thả câu chứ!" Tuyết Trảm Thiên trừng lớn hai mắt tròn xoe, phiếm lam văn nhàn nhạt, kích động đến mức đôi cánh tinh xảo không ngừng lay động, trông cực kỳ dễ thương.

"Không biết là cậu có biết về một số bí mật về độ kiếp không?" Trên mặt An Lâm lộ vẻ thần bí.

Đùng đoàng...

Một âm thanh vang dội vang lên, giống như khác gông cùm xiềng xiếc bị phá hỏng, trời đất như cũng run rẩy, phảng phất như đã đưa tới sự cộng hưởng nào đó.

Ầm!

Khí thế của Tuyết Trảm Thiên bắt đầu xông thẳng lên trời.

"Nghe vua nói một buổi, hơn tu tiên mười năm! Chủ nhân, bây giờ tôi muốn đột phá!"

"Tiểu Thiên, cố gắng độ kiếp đi, tôi sẽ ở bên cạnh cậu, chọc giận trời xanh này!"

An Lâm nhìn Tuyết Trảm Thiên bắt đầu đột phá, cuối cùng cũng nở nụ cười vui vẻ.

Đề Na, Đại Bạch và Tiểu Hồng thì đều ngơ ngác mà ngắm nhìn một màn trước mặt này.

Đại Bạch ngây người hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói: "Xong... Hai người này đều điên rồi, thế mà lại ăn nhịp với nhau, quyết định gia tăng uy lực của lôi kiếp... Gâu!"

Khuôn mặt Đề Na vẫn tràn ngập vẻ khó tin giống như trước: "Không phải là Kỳ Hóa Thần độ kiếp lên Kỳ Phản Hư rất nguy hiểm ư? Nghe nói có đến chín phần là tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong trở lên sẽ ở tan thành mây khói trong Kim Hư lôi, sao mà bọn họ lại dám gia tăng mức độ khó khăn chứ?"

"Cho nên nói, bọn họ đều điên rồi!" Tiểu Hồng nũng nịu mà mở miệng nói, "Chúng ta trốn xa chút đi, đừng quấy rầy đến bọn họ. Chơi với kẻ điên sẽ rất nguy hiểm đấy!"

Hồng đại tỷ, quả nhiên là Hồng đại tỷ, nói chuyện rất là đáng tin, Đề Na và Đại Bạch đều có suy nghĩ như vậy!

Bọn họ không nói hai lời, lập tức chạy trốn, cách xa đến hơn ngàn mét.

Nguyên khí bắt đầu khởi động trên trăm dặm, tầng mây đen nhánh phía trên bầu trời cũng cũng xuất hiện ở hàng chục dặm, che đậy cả bầu trời này, lôi uy kinh khủng đang dần tích tụ.

Động tĩnh đáng sợ này, hiển nhiên cũng kinh động đến đám thầy trò trong sân trường.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa làm hết phận sự, thoáng cái đã vọt tới gần khu vực xảy ra dị động, sau đó lập tức thấy được Tuyết Trảm Thiên đang chuẩn bị độ kiếp và An Lâm ở một bên đang cố gắng không ngừng chọc tức ông trời.

Khóe miệng của ông không khỏi co rút một trận: "Lại là cậu ta... còn có cả thú sủng của cậu ta..."

"Chính cậu ta đột phá cảnh giới còn chưa tính, Tiểu Sửu, Tiểu Hồng, Bạch Đao Lang Thần và Tuyết Trảm Thiên, mẹ nó chứ, toàn bộ đều độ kiếp ở trường học!!! Khiến thầy trò toàn trường đều bị làm cho kinh sợ, rốt cuộc thì câu ta coi trường học là cái chỗ nào đây?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận