Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 909: Quyết định của thất tiên nữ

Độ kiếp đáng sợ không?

Vô cùng đáng sợ! Bởi vì chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, là sẽ lập tức mất mạng ở trong thiên kiếp.

Nhưng mà, tại sao lại có nhiều tu sĩ người trước ngã xuống, người sau tiến lên như vậy?

Thật ra thì đó chính là vì bọn họ cố chấp theo đuổi con cầu đường đạo, mục đích tu tiên của họ là gì?

Có người thì là vì muốn được trường sinh, có người là vì muốn được tiêu dao tự tại, có người thì muốn xem thử điểm cuối của đạo là gì... Có hàng ngàn hàng vạn loại lý do, nhưng chỉ có duy nhất một điều sẽ không thay đổi, đó là bọn họ sẽ không bao giờ chùn bước, mà sẽ mãi mãi tiến về phía trước.

Cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong, đi một bước về phía trước, xác suất sẽ tan thành mây khói là rất cao, nhưng mà có khả năng đạt được cảnh giới cao thâm hơn, thực lực mạnh mẽ hơn, càng được mở rộng tầm mắt hơn, tuổi thọ còn sẽ kéo dài thêm cả trăm vạn năm...

Gần như không ai có thể ngăn cản được loại hấp dẫn này!

Nếu như An Lâm có được một loại lực lượng có thể để cao xác suất độ kiếp thành công thì thế nào đây?

"Tốt! Đi đi!" Mệnh Duyên Thiên Tiên gật đầu lia lịa, còn đưa thủy tinh lưu ảnh ho An Lâm, "Trong này có quay lại đầy đủ quá trình cậu trợ giúp Tuyết Trảm Thiên độ kiếp, ắt hẳn là cũng có tác dụng với cậu."

Hắn nhìn bóng lưng khẩn cấp đi xa của An Lâm, lại cảm thán một câu, "Không nghĩ tới bạn học An Lâm lại để ý đến chuyện này như thế, đại lục này thật may mắn mà!"

"Ha ha ha... Quả nhiên là tôi không nhìn lầm bạn học An Lâm!" Mệnh Duyên Thiên Tiên vui mừng nhìn chàng trai trước mặt, dù nhìn thế nào cũng thấy rất thuận mắt.

"Đi đi! Phấn đấu vì thời đại tu tiên mới!" Mệnh Duyên Thiên Tiên vui mừng cười lêng sang sảng.

Mệnh Duyên Thiên Tiên vui mừng cười nói: "Tôi lờ mờ cảm giác được rằng, Nhân Tộc chúng ta... không đúng, phải nói là toàn bộ đại lục, sẽ gặp phải một trận đại kiếp nạn đầy khó khăn, thế nên An Lâm đạo hữu có thể góp sức giúp đại lục này tăng thêm một phần chiến lực, đó là chuyện vô cùng tốt."

Người ra đón tiếp hắn là một tiên nữ mặc váy lụa màu đỏ.

Tin chắc rằng vô số sinh linh cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong tuyệt đối sẽ phải điên cuồng đấy! Suy cho cùng mạng không có, thì còn tu đạo cái rắm à? Lúc này, loại lực lượng có thể đề cao tỷ lệ độ kiếp thành công, quả thực chính là ước muốn của tất cả tu sĩ.

Tại khu vực trung tâm của Thiên Đình.

An Lâm nói với lời lẽ vô cùng chính đáng: "Đó là hiển nhiên, thiên hạ hưng vong, vì an nguy của thế giới này, em vượt lửa qua sông một lần, thì có gì không được?"

An Lâm cười: "Thầy Mệnh Duyên, cảm ơn thầy đã chỉ điểm, em cảm thấy rằng chuyện này rất khả thi!"

An Lâm mừng rỡ, nhận lấy thủy tinh lưu ảnh, luôn miệng nói cám ơn: "Vậy em đi trước nhé thầy!"

An Lâm có phần sợ hãi khoát tay áo: "Thiên Thọ tiên tử, cô cũng đừng đùa nữa, lúc mà Thiên Đế biết các cô rủ nhau tới cửa hàng nhỏ của tôi đấu giá một cách điên cuồng, cô cũng không biết cái loại ánh mắt muốn chặt đứt tay tôi kia, cho tới bây giờ vẫn khiến cho tôi gặp phải ác mộng đấy!"

"Ha ha ha... thầy Mệnh Duyên quá khen, đây là việc mà em phải làm!" An Lâm lần nữa chắp tay nói, "Thời gian cấp bách, bây giờ em sẽ lập tức tới tìm Thiên Đế nói chuyện cụ thể, em xin cáo từ thầy trước!"

Không sai, vị tiên nữ áo đỏ trước mặt này, chính là đại tỷ của thất tiên nữ đưa tiền.

An Lâm đi tới tòa cung điện mà Thiên Đế vẫn thường dùng để nghị sự hằng ngày.

"An Lâm đạo hữu, tại sao ngày hôm qua cậu không đi bán bánh bao thế? Mấy người chị em chúng tôi đều rất hoài niệm về món ngon của cậu đấy!" Tiên nữ kia nhẹ nhàng mỉm cười, môi đỏ răng trắng, mặt mày toả sáng, xinh đẹp rực rỡ, nhưng lại toát ra khí chất cao ngạo lạnh lùng.

Giao dịch? Cả người An Lâm run lên, đây là dùng muốn quy tắc ngầm sao? Thật là đáng sợ! Làm một người đàn ông chính trực, sẽ phải quả quyết xử lý tình huống như thế, không chịu được dù chỉ là nửa hạt cát!

Thực tế thì vóc người của Lâm Quân Quân cũng không tệ lắm, chính là vẫn kém hơn một chút so với đám chị gái của cô ta.

Hắn tuyệt nhiên không nghĩ tới, làm đầu bếp đều thôi mà cũng có nhiều phúc lợi như thế.

Hai mắt An Lâm nhìn thẳng, nhưng trong lòng thì đang cảm thán, có phải bảy vị tiên nữ này xếp hạng theo kích thước của cái kia không? Đại tỷ là cường giả cấp E, là người mạnh nhất. Nhị muội và tam muội là cường giả cấp D, tứ muội cường giả cấp C, ngũ muội cường giả cấp B, lục muội cường giả cấp A, thất muội ngực tàng cảnh...

Hắn quay đầu đi, một lúc sau mới quay lại dùng vẻ mặt khó tin nhìn cô gái bên cạnh: "Các cô định trộm đào tiên để đổi lấy đồ ăn!"

Thiên Thọ tiên nữ nghe vậy thì rất vui vẻ, thân thể tiến sát về phía An Lâm, mang theo một làn gió thơm mê người, "hai cái bánh bao" trắng tuyết lắc lư theo bước chân, hết sức đồ sộ.

Khuôn mặt Thiên Thọ đỏ lên: "Nếu như ông ấy có thể đồng ý, thì tôi cần gì phải lén lút nói chuyện này với cậu chứ..."

Khóe miệng An Lâm co giật: "Thiên Đế đồng ý chưa?"

Thiên Thọ nhếch khóe miệng lên, oán hận trợn mắt nhìn nhìn An Lâm: " Vườn Bàn Đào do thất tiên nữ chúng tôi chịu trách nhiệm trông nom, vốn chính là sản nghiệp nhà mình, cầm một quả đào tiên đổi lấy món ăn, sao có thể gọi là trộm được?"

Khụ khụ... Tất nhiên đây chỉ là nói đùa.

Bảy vị tiên nữ như lang như hổ à... cứ đến đây đi! Không cần thương tiếc vì tôi là một đóa kiều hoa đâu!

Thiên Thọ tiên nữ lưu chuyển sóng mắt, ánh mắt lóe lên, cứ như thể một con mèo con đi trộm cá: "Thiên Đình chúng tôi có một nơi gọi là vườn Bàn Đào, bên trong có rất nhiều cây Bàn Đào, có đào linh trăm năm một kết trái, còn có đào tiên ngàn năm mới kết quả, bảy chị em chúng tôi cộng lại, dùng một quả đào tiên đổi lấy một món ăn ngon của cậu, thế nào?"

"Phụt..." An Lâm suýt thì phun một ngụm máu ra ngoài.

Trong lúc An Lâm còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, Thiên Thọ tiên nữ đã để sát đôi môi đỏ mọng vào bên tai An Lâm, giọng nói ngọt ngào mềm đến tận xương vang lên: "Thế... chúng ta đổi sang phương thức giao dịch khác nhé?"

An Lâm yên lặng nuốt nước miếng cái ực, mặc dù trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh như cũ: "Phương thức gì?"

Thiên Thọ tiên nữ nheo đôi mắt xinh đẹp lại, nhỏ giọng nói: "Không lừa cậu làm gì, tiền tiêu vặt của mấy chi em tôi đã bị phụ hoàng giữ lại, không thể dùng phương thức trao đổi bằng linh thạch để hốt sạch những món ngon ở quán ăn của cậu được rồi... Chẳng qua, chúng tôi có một loại phương thức khác dành cho cậu..."

An Lâm quyết đoán nói: "Giao dịch gì, mời tiên tử nói."

An Lâm nghẹn lời, Thiên Đế không đồng ý mà các cô cũng dám lấy đào tiên ra đổi?

Ôi cái đệch, thế này mà dám bảo không phải là trộm, mẹ kiếp đây rõ ràng chính là biển thủ mà!!!

Khiếp sợ! Vì sao nửa đêm thất tiên nữ đi trộm đào tiên?

"Ngại quá... tôi lại không có hứng thú gì với đào tiên." An Lâm chịu đựng cảm giác đau lòng, uyển chuyển lên tiếng từ chối.

Hắn cũng không muốn đứng trên đầu đề trang báo của Thiên Đình, càng không muốn bị Thiên Đế đập chết.

"Vậy ư... thế thì đáng tiếc thật đấy..." Thiên Thọ tiên nữ lộ vẻ thất vọng.

An Lâm thì không hè thất thất vọng một chút nào, hắn rất vui vẻ, lại giữ được một mạng rồi, hi hi!

"Đúng rồi, An Lâm, cậu vội vã tìm cha tôi như vậy, là có chuyện gì sao?" Thiên Thọ tiên nữ đột nhiên mở miệng hỏi.

An Lâm nghe vậy thì bỗng tỉnh táo lại, vỗ vỗ đầu: "Suýt nữa thì tôi quên mất chính sự, tôi có một phương pháp có thể đề cao xác suất độ kiếp thành công, muốn tìm Thiên Đế hỗ trợ mở rộng!"

"Đề cao xác suất độ kiếp thành công?!" Thiên Thọ che miệng kinh ngạc hô lên.

An Lâm gật đầu nói: "Đúng đấy, thế nên tôi muốn nhờ Thiên Đế sử dụng thế lực của Thiên Đình, tiến hành mở rộng ở trên toàn bộ đại lục!"

Thiên Thọ nghe vậy thì đôi mắt hạnh động lòng người lập tức lóe ra tia sáng kỳ dị, cái miệng nhỏ kiều diễm ướt át cong lên: "Quả nhiên, chàng trai thất muội nhìn trúng thật sự bất phàm, thậm chí ngay cả phương pháp bực này cũng có thể nắm giữ."

Mặt An Lâm không hề đổi sắc: "Tiên nữ nhìn trúng tôi quả là xuất sắc, suy cho cùng tôi ưu tú như thế."

Thiên Thọ: "..."

Được, căn bản là không cần khen cái tên này, hắn có thể tự khen chính bản thân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận