Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 914: Tôi tin tưởng cô

Thái Sơ, kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 8 tháng 12 năm 8586. hôm nay tới Bạch Hoa châu rèn luyện, thấy được một mảnh ruộng hoa cải dầu rất lớn, liếc mắt một cái là nhìn thấy bạt ngàn sắc vàng, diễm lệ mà hùng vĩ.

Thật là đẹp quá, vẫn nhớ lúc còn sống em gái thích dùng cây cải dầu nhất.

Nếu như em ấy có thể ở bên cạnh mình, cùng mình thưởng thức cảnh đẹp này, thì tốt biết bao!

Ánh nến chập chờn, An Lâm nằm ở trên giường đọc đến đoạn này, không hiểu sao trái tim lại hơi nhoi nhói.

Hắn như thấy được hình ảnh một cô gái đang nhìn về phía mảnh ruộng cây hoa cải dầu rơi lệ đầy mặt.

Đọc nhiều trang nhật ký như thế, từ những lời tâm sự ngắn ngủi trong đó, An Lâm là biết em gái Không Túy Hương chết như thế nào, cô ấy bị Đoạn Dũng phái Huyền Thanh giết chết.

Đoạn Dũng thân là đệ tử trụ cột của danh môn chính phái, lúc xuống núi thi hành nhiệm vụ, bởi vì người bác cả của Không Túy Hương cấu kết với Ma tông, thế nên liền thuận tay giết chết bác cả của cô và cả toàn bộ người nhà của cô.

Đúng là bác cả của Không Túy Hương làm việc cho Ma tông, nhưng người nhà của cô thì không có chút liên quan gì đến Ma tông cả, nhưng mà Đoạn Dũng vẫn cứ giết sạch một nhà hai mươi tám người, cũng dùng mỹ danh là diệt cỏ tận gốc.

Cúi đầu với tên ma đầu đã giết cả nhà của cô, sỉ nhục em gái của cô?

Không ai chịu tin tưởng cô, càng không có ai lựa chọn giúp cô. Đoạn Dũng phạm phải tội ác như thế, mà vẫn thảnh thơi như cũ, trải qua cuộc sống tiêu dao sung sướng, căn bản là không có bất kỳ kẻ nào đi trừng trị hắn.

Tin tức thần hồn lưu lại trên nhẫn không gian đã tiêu tán, Không Túy Hương không lấy ra được chứng cớ, không có ai tin cô, cũng không có ai tin đệ tử trụ cột của danh môn chính phái sẽ làm ra chuyện xấu xa bực này.

Ở khoảnh khắc ấy, Không Túy Hương đã hoàn toàn tuyệt vọng với cái thế gian này.

Cô tựa như phát điên trở lại tông môn, cầu xin sư phụ thay cô chủ trì công đạo.

Thế nên, cô lựa chọn nhẫn nhịn, dựa vào chính mình cố gắng tu hành, đợi đến lúc thực lực vượt qua Đoạn Dũng, lại tìm cơ hội băm vằm hắn!

Ngoại hình của em gái Không Túy Hương cũng gần giống với cô, thiên tư quốc sắc, hẳn là bị tên Đoạn Dũng thấy sắc nảy lòng tham, lăng nhục tới chết.

Không Túy Hương từ bỏ loại sư môn này, một mình rời đi.

Nhưng phái Huyền Thanh chính là con quái vật lớn tại địa phương, một tông môn hạng trung, ở dưới tình huống chứng cớ chưa đầy đủ, sao có thể dám tố cáo tồn tại bực này.

Hết thảy những chuyện này, vẫn là sau khi Không Túy Hương trở về, dựa vào tin tức thần hồn lưu lại ở trên nhẫn không gian trước khi em gái cô chết, thì cô mới biết được chuyện đã xảy ra.

Ha hả...

Nhưng thực tế, cũng không phải như thế.

Không chỉ có như thế, thậm chí sư phụ còn khuyên cô đi tới Huyền Thanh tông trước, chứng minh với Đoạn Dũng rằng bản thân không có chút quan hệ nào với người bác cả kia, phân rõ giới hạn với Ma tông.

Nhân vật phản diện sẽ không dậm chân tại chỗ, chờ bạn đi báo thù.

Cô không đánh mất lý trí, xông đến phái Huyền Thanh làm liều anh chết mình sống. Cô rất tỉnh táo, biết khi đó, chính mình có đi cũng chỉ là tự rước lấy nhục.

May mà, tư chất của cô không thấp, cảnh giới nhanh chóng gia tăng.

Nhưng mà, khi cô ý thức được chênh lệch thực lực giữa cô và Đoạn Dũng không hề được thu nhỏ lại, trái lại càng lúc càng lớn, cô mới bỏ qua hết thảy, bắt đầu điên cuồng tu hành, vẻn vẹn một cái sở thích nho nhỏ cũng bị cô bỏ qua. Cứ như thể là hoàn toàn chia lìa với cái thế giới này rồi vậy.

Không Túy Hương điên cuồng đuổi theo ở phía sau hắn, cũng chỉ có thể tự mình phấn đấu, chênh lệch cũng không được thu nhỏ lại, ngược lại còn càng lúc càng lớn.

Không Túy Hương đã điên cuồng, cô không thể quay đầu được nữa rồi. Cô phải bắt được cơ hội này, không tiếc bất cứ giá nào nhanh chóng tăng lên cảnh giới và thực lực, vượt xa Đoạn Dũng, sau đó giết hắn!

Không Túy Hương vất vả lắm mới đạt tới Kỳ Dục Linh, Đoạn Dũng cũng đã ở Kỳ Dục Linh đỉnh phong. Không Túy Hương là cảnh giới Dục Linh đỉnh phong, thì Đoạn Dũng đã là cảnh giới Hóa Thần cường giả, hơn nữa còn trở thành trưởng lão phái Huyền Thanh.

Khi đó, sau khi Đoạn Dũng biết được thân phận của Không Túy Hương, hắn cười đầy ngông cuồng, thản nhiên thừa nhận tội danh của mình: "Phải, là tôi giết cả nhà cô! Em gái của cô quả đúng là báu vật, cho tới bây giờ tôi vẫn không thể quên được mùi hương của cô ta, thật sự hối hận vì đã giết chết cô ta, đáng lẽ tôi phải nhốt cô ta lại sau đó tiếp tục hưởng dụng."

Tư chất của Đoạn Dũng cũng không thấp, cảnh giới cũng thuận lợi tăng mạnh.

Cô bắt đầu bỏ trốn, thực lực giữa hai người không phải là cách biệt quá lớn, thế nên Đoạn Dũng cũng đuổi không kịp cô.

Không Túy Hương lửa giận công tâm, bất chấp hết thảy liều mạng với Đoạn Dũng, nhưng mà vẫn không thể địch lại.

"Cô có thể làm khó dễ được tôi ư? Tôi là trưởng lão phái Huyền Thanh, danh môn đại phái, cô không có chứng cớ, ai sẽ tin lời của một tán tu như cô chứ? Ha ha ha... Trời cao có mắt mà, thoạt nhìn cô còn xinh đẹp hơn cả em gái cô đấy, thế mà lại chủ động đưa mình tới cửa, tôi đây liền không khách khí nữa!"

Đoạn Dũng càng ngày càng mạnh, thế lực mà hắn có thể nắm giữ cũng càng ngày càng đáng sợ.

Cuối cùng, lúc Đoạn Dũng đạt đến cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong, Không Túy Hương cũng là cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong.

Tại cao nguyên nằm ở biên cảnh Bạch Hoa châu, Không Túy Hương tìm được cơ hội phục kích Đoạn Dũng lạc đàn.

Cô vốn tưởng rằng bằng vào thực lực của mình, ít nhất có thể cùng Đoạn Dũng đồng quy vu tận. Nhưng mà, cô đã đánh giá thấp tên Đoạn Dũng có vô số lá bài tẩy.

An Lâm thông qua quyển nhật ký mà đã biết được rằng thật ra thì Không Túy Hương còn là người thích ăn vặt, niềm yêu thích duy nhất ngoài tu tiên chính là thưởng thức các loại thức ăn ngon, còn thường hay phê bình một phen ở trong nhật ký.

Cứ như vậy, cô bắt đầu điên cuồng dùng đan dược để thúc dục cảnh giới, sử dụng bí pháp tăng nhanh bước tiến tu hành, cái giá lớn phải trả khi làm như vậy chính là tổn hại căn cơ, hơn nữa tu vi không thật.

Cô biết, đây là cơ hội cuối cùng của cô. Tư chất của Đoạn Dũng không kém cô là bao nhiêu, cô phải giao ra một cái giá lớn, mới có thể vượt qua bước chân của Đoạn Dũng, nếu không sẽ vĩnh viễn chậm hơn một bước.

Cuối cùng, Không Túy Hương tấn chức đến cảnh giới Hóa Thần, khi đó Đoạn Dũng mới ở cảnh giới Hóa Thần trung kỳ.

Ngày đó, cô mang theo huyết lệ viết xuống những dòng nhật ký.

An Lâm lật xem trang sách ố vàng, một số tờ vì nước mắt rơi xuống mà bị nhăn, còn có vài giọt máu tươi đỏ sẫm rơi lên trang sách cuối cùng.

Thù lớn chưa trả, Không Túy Hương sẽ không từ bỏ.

Cô ý định tiếp tục tích trữ lực lượng, tiến hành một vòng ám sát mới.

Nhưng không bao lâu, lại có một cái tin tức truyền đến.

Đoạn Dũng đột phá tới cảnh giới Phản Hư, sắp tiếp nhận ị trí chưởng môn phái Huyền Thanh, bởi vì cảnh giới của hắn đột phá, phái Huyền Thanh đã nhảy vọt lên thành tông môn đứng đầu Bạch Hoa châu, địa vị trở nên cao thượng vô cùng.

Biết được tin tức kia, Không Túy Hương chìm sâu trong tuyệt vọng.

Tại sao...

Tại sao mình cố gắng nhiều như vậy, liều mạng như vậy rồi, mà vẫn không giết được tên ác nhân kia?

Không Túy Hương đã chết, nhưng sự ngoan cường và ngọn lửa rực cháy trong mắt cô vẫn khắc sâu ở trong lòng An Lâm.

An Lâm còn nhớ rõ, cô gái biết mình không chịu đựng được nữa, khóe miệng chảy máu tươi, nói một câu cuối cùng với hắn: "An Lâm, đống linh thạch này của tôi cũng không biết là phải để lại cho ai, thế nên tôi cho anh hết đấy! Cám ơn anh nhé, ở khoảnh khăc cuối cùng của sinh mệnh, còn có người liều mạng vì tôi như vậy, tôi đã rất mãn nguyện rồi..."

Cái dáng vẻ ngây thơ lại không quá biết cách ăn nói kia, ký ức hãy còn mới mẻ.

An Lâm khép lại nhật ký, trong đầu hiện lên cô gái với dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần kia, thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt. Rồi hắn nhớ lại lúc ấy cô vươn ra hai cánh tay nhỏ xinh, cầm chặt một tay của An Lâm, cứ nói rằng bản thân không có lòng tin với việc độ kiếp, hi vọng An Lâm có thể giúp cô.

Phía sau đều là những trang giấy trắng.

Nhật ký tới đây, liền kết thúc.

Nghe nói Thiên Đình có chàng trai thần kỳ, tên là An Lâm, có loại lực lượng giúp tăng cao xác suất độ kiếp thành công trên phạm vi lớn! Rốt cuộc ông trời cũng mở mắt rồi ư?

Đây là hy vọng duy nhất của mình rồi, có lẽ hắn có thể giúp được mình!

Chỉ là mình vẫn chưa có đủ linh thạch, lại không có bạn để vay tiền...

Túy Mộng kiếm, đã làm bạn với mình nhiều năm, nhưng, phải xin lỗi rồi, xin hãy tha thứ cho sự tùy hứng của tôi, tạm thời để cậu rời khỏi tôi một thời gian đi!

Thái Sơ, kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 2 tháng 5 năm 10576.

Hôm nay là ngày mình đi gặp An Lâm đạo hữu, lại nói, đủ loại truyền thuyết sự tích về hắn thật sự khiến cho người ta phải kinh hãi thán phục, tuổi còn trẻ mà thực lực đã sâu đến mức không lường được, nếu như mình cũng có thiên tư cao như hắn thì tốt biết bao.

Một chàng trai kinh tài tuyệt diễm như vậy, nhất định sẽ có biện pháp có thể làm cho mình độ kiếp thành công đi?

Lâu lắm rồi không tiếp xúc với người ngoài, hi vọng hắn sẽ không ghét bỏ một cô gái không giỏi giao tiếp như mình, hi vọng hết thảy đều thuận lợi.

Chúc chính mình may mắn!

Thái Sơ, kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 8 tháng 5 năm 10576.

Thôi, thôi... Nếu ý trời đã vậy, ngày tông chủ mới kế nhiệm, mình sẽ đi Huyền Thanh tông chịu chết!

Với cái thân xác này của mình, muốn độ kiếp đến cảnh giới Phản Hư, sợ rằng sẽ thất bại một trăm phần trăm mất...

Nhưng mà chênh lệch giữa Hóa Thần và Phản Hư thì quá là lớn, làm sao mình có thể đánh lại hắn?

Song phương đều là Hóa Thần đỉnh phong, mình còn có cơ hội giết chết Đoạn Dũng.

Trời xanh kia, ông không thể cho tôi một cơ hội sao?

"Aizzz... Đúng là một cô gái ngốc nghếch..."

Ánh nến vẫn chập chờn như cũ, An Lâm cảm thấy hơi mệt mỏi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Ngoài lầu các, sao sáng đầy trời, ánh trăng như nước, hết thảy đều rất yên tĩnh, giống như một cái thế giới không có tiếng động.

Nhưng lại có giọng nói của một chàng trai sâu kín truyền đến.

"Không Túy Hương, ai nói là không ai tin tưởng cô?"

"Những gì cô viết ở trong nhật ký, sẽ là chứng cớ của cô, tôi tin cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận