Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 915: Danh môn chính phái?

Bạch Hoa châu, trên núi Tây Long, nơi này người đến người đi, một đường náo nhiệt vui mừng.

Ngày này, nghi thức chuyển giao vị trí tông chủ Huyền Thanh tông, tông môn đứng đầu Bạch Hoa châu, chuẩn bị được cử hành.

Một vị thiên tài tuyệt đỉnh ở Bạch Hoa châu, dưới sự chú ý của vạn chúng, bước lên vị trí tông chủ.

Vô người có địa vị số quyền quý và giữ vị trí cao ở các tông môn đều tới núi Tây Long, chúc mừng cho ngôi sao mới của giới Cửu Châu này.

Tân tông chủ Đoạn Dũng áo mũ chỉnh tề, đứng ở trung tâm đại điển, hai mắt thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn, hơi thở toàn thân lại càng mạnh mẽ mênh mông.

Hắn mỉm cười mà tiếp đãi khách quý đến từ khắp nơi trên Cửu Châu.

Công Tôn Cơ, tông chủ đời trước lại càng tỏ vẻ hiền lành mà mỉm cười, vui mừng nhìn chàng trai tựa như vầng trăng giữa muôn vàn vì sao kia.

"Công Tôn tiền bối, chúc mừng, lúc này xem như ông đã công đức viên mãn mà lui về sau màn rồi." Một gã thanh niên cường tráng hâm mộ đi đến bên cạnh Công Tôn Cơ, tán dương.

"Đúng đúng đúng, Đoạn tông chủ chính là tuổi trẻ tài cao, theo tôi thấy, giới Cửu Châu này lớn như thế, cũng chỉ có An Lâm, vị tông chủ Tứ Cửu tiên tông kia mới có thể sánh ngang với cậu." Một gã đại biểu tông môn lên tiếng phụ họa.

Đoạn Dũng cười mà không nói, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười tự tin.

Trên mặt Đoạn Dũng, thiên chi kiêu tử Huyền Thanh tông cũng vẫn luôn treo lên nụ cười ôn hòa, cách đối nhân xử thế của hắn làm cho người ta cảm giác như được như được tắm trong gió xuân, những người đại biểu tới đây chúc mừng tiếp xúc với hắn đều không khỏi liên tục khen ngợi.

"Hiện tại Đoạn tông chủ đã có thực lực như thế này rồi mà vẫn còn khiêm nhường như vậy, quả thật là chúng tôi không bằng mà." một gã đại biểu cũng cảm khái một phen.

Mặc dù trong lời nói của ông ta tràn đầy sự khiêm tốn, nhưng ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía Đoạn Dũng thì vẫn cứ lộ ra vẻ tự hào và đắc ý khó có thể che dấu.

"Muốn trở thành bạn tốt với tôi? Anh còn không xứng!"

"Đúng vậy, danh sư xuất cao đồ, ông có thể dạy dỗ ra đồ đệ ưu tú như thế, thật sự là khiến cho tôi phải khâm phục không dứt!" Một lão giả râu tóc bạc trắng khác cũng là lên tiếng phụ họa.

Một lát sau, hắn mới có hơi tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, An Lâm ở tít tận Thiên Đình, còn có chuyện muốn vội. Nếu như hắn có thể tới nơi này tham gia khánh điển, tôi tin chắc rằng tôi và hắn nhất định có thể trở thành bạn tốt."

Đoạn Dũng là do một tay ông dạy bảo, thấy đồ đệ xuất sắc như thế, làm sư phụ hiển nhiên cũng hứng khởi.

"Ha ha ha... Lương Thành đạo hữu, Ngô lão, hai người cứ nói quá, chẳng qua là lão phu may mắn nhặt được bảo thôi." Công Tôn Cơ vuốt râu khiêm tốn nói.

Đoạn Dũng nghe vậy thì vẻ mặt hơi khựng lại, phản đối nói: "An Lâm tông chủ thiên tư tuyệt vời, kinh tài tuyệt diễm, là tấm gương mà tôi vẫn luôn muốn hướng tới! Hiện tại tôi làm gì có tư cách để sánh ngang với An Lâm? Chỉ nguyện lấy hắn làm mục tiêu, cố gắng đuổi theo, không để bị bỏ cách quá xa là tốt rồi!"

Tất cả đại biểu nghe vậy đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn chàng trai đang tiến tới ở phía trước, bên cạnh còn theo đó một con chó to màu trắng.

"Đoạn tông chủ, ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu, hôm nay vừa thấy, thật sự là bị phong thái tuyệt thế của anh thuyết phục, thế gian này liệu có được mấy người ưu tú như anh?" Một người đại biểu cho hoàng tộc Đại Đường mỉm cười nói.

Phía sau hắn, có một đám thủ vệ, hai mắt đều trắng dã, miệng sùi bọt mép ngất xỉu dưới đất.

Đám đại biểu nghe vậy thì lại phụ họa một trận.

Một cái âm thanh bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn ở khắp cả khánh điển.

Chàng trai cười nhạt: "Anh chính là Đoạn Dũng?"

Tất cả hộ vệ, bao gồm tướng lĩnh, toàn bộ đều bị làm cho sợ đến mức hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi. Trên khánh điển, mấy vạn tên đại biểu đến đây chúc mừng cùng các đệ tử của Huyền Thanh tông đều rầm rầm mà té xỉu hết cả lượt, không ngất thì cũng mất sức quỳ rạp xuống đất mặt, giống như đang cung nghênh vị vua của bọn họ tiến đến.

"Bởi vì... loại người súc sinh như anh, không xứng gọi thẳng tên của tới! Lại càng không xứng làm bạn với tôi!"

Một loại hộ vệ xông về phía chàng trai, liên hiệp bày ra trận pháp công kích.

Trong lòng Đoạn Dũng tràn đầy kinh hãi, không nghĩ tới lực lượng của mình ở trước mặt An Lâm lại không chịu được một kích như thế.

Đoạn Dũng còn chưa lên tiếng nói chuyện, một gã tướng lãnh đã bắt đầu gầm lên: "Có ai không! Người này tự tiện xông vào tông môn, đả thương thị vệ, bắt hắn lại cho tôi!"

Lại là một trận nổ kinh thiên động địa.

Ầm!

Hắn còn chưa có động tác gì, liền thấy bóng dáng An Lâm đã lóe lên, sau đó xuất hiện ở trước mặt mình, trên mặt An Lâm không có bất kỳ biểu cảm gì, giống như đang nhìn một người chết, quả đấm bao phủ kim quang kinh người.

"Cút!" Chàng trai vừa mở hai mắt, vương uy tối cao khuếch tán, trong nháy mắt sóng gợn kim sắc đã bao phủ hơn một ngàn mét, trùng kích hư không.

Thân hình An Lâm chợt lóe, trực tiếp xông về phía Đoạn Dũng.

Mặt Đoạn Dũng liền biến sắc, tốt xấu gì hắn cũng là đại năng vừa tấn thăng lên cảnh giới Phản Hư, năng lực phản ứng cũng không kém, đạp mạnh chân xuống lập tức xuất hiện một cái tường ốp xích hồng cực kỳ rắc chắc ở trước người.

Quả đấm của An Lâm bao phủ kim quang, một quyền đánh tới, lực lượng đại địa khủng khiếp dâng lên a, trong nháy mắt đã làm tường ốp xích hồng vỡ tan, năng lượng mạnh mẽ cũng đánh bay Đoạn Dũng, khiến hắn va đập đến mức hộc máu chỉ trong nháy mắt.

Đoạn Dũng ổn định tâm thần, nhưng giọng nói lại khó nén kinh ngạc: "An Lâm đạo hữu?"

"Ha hả, tôi là An Lâm, nhưng không là đạo hữu của anh."

Mọi người thấy một màn như vậy, sắc mặt đều biến đổi, không nghĩ tới An Lâm trong truyền thuyết, lại đi tới khánh điển với phương thức bá đạo như vậy.

Đoạn Dũng mỉm cười, khẽ chắp tay: "Không sai, tôi chính là Đoạn Dũng, An Lâm đạo hữu đường xa mà đến, không có tiếp đón từ xa, xin hãy thứ lỗi!"

Cả vùng đất đung đưa một trận mãnh liệt, năng lượng kim sắc đáng sợ gây nên động đất trên phạm vi mấy dặm.

"Khụ khụ..." Đoạn Dũng nằm trên mặt đất, cả người phát run, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đều bị đánh nát rồi, càng không ngừng hộc máu.

An Lâm tựa như một vị Chiến Thần, mắt nhìn xuống Đoạn Dũng, một chân gắt gao dẫm ở lồng ngực của hắn, khiến cho hắn không thể di động.

Mọi người khiếp sợ quan sát một màn trước mắt này.

Thiên tài tuyệt đỉnh của Bạch Hoa châu, một lời không hợp, cứ thế bị An Lâm hạ gục tức khắc? Thực lực thế này thì cũng yếu quá rồi!

"Dừng tay! An Lâm tông chủ, có chuyện gì thì xin cứ từ từ nói!" Lão tông chủ tiền nhiệm Công Tôn Cơ hô to một tiếng, vội vội vàng vàng mà chạy tới.

Các tu sĩ còn lại cũng là lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, lao nhao đến đây khuyên giải.

Đoạn Dũng cố đè lại vết thương, giọng nói vẫn bằng phẳng như cũ: "An Lâm đạo hữu, có phải giữa chúng ta có cái gì hiểu lầm hay không, tôi và cậu mới gặp nhau lần đầu, cũng không có bất kỳ thù hận gì hết."

An Lâm vung tay lên, Đại Bạch nghe vậy lập tức lấy ra thủy tinh lưu ảnh, bắt đầu ghi chép.

"Thái Sơ, kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 1 tháng 5 năm 18578. anh đã làm gì?" An Lâm lạnh nhạt lên tiếng.

Đoạn Dũng nghe vậy thì sắc mặt biến hóa, đối với hắn mà nói đúng là cái ngày đó vô cùng khắc sâu, tại sao An Lâm lại nhắc tới ngày đó, có phải hắn biết thứ gì đó rồi hay không? Chẳng lẽ là...

Đoạn Dũng còn chưa lên tiếng nói chuyện, Công Tôn Cơ liền tỏ vô tư mà mở miệng nói: "Lão phu đối có ấn tượng với thời điểm đó, đoạn thời gian ấy, đồ nhi của tôi giúp Bạch Hoa châu dẹp loạn, diệt trừ tà tu của Hồng Liên Ma tông!"

"Không hơn!"

Theo một tiếng kêu thê lương mà thảm thiết, tứ chi của Đoạn Dũng đều bị An Lâm dùng kiếm chặt đứt!

Kiếm quang màu đen chớp động, máu tươi bắn ra.

An Lâm móc ra Chu Tước cảnh từ trong túi áo: "Chu Tước cảnh, Đoạn Dũng nói những lời kia có phải là thật?"

"Không có một câu nào là sự thật." Chu Tước cảnh lời ít mà ý nhiều.

An Lâm ngẩng đầu, nhìn tất cả tu sĩ tại đây, lần nữa hắng giọng lên tiếng: "Có nghe thấy không, tôi tới nơi này, chính là vì đòi lại công đạo cho hơn hai mươi cái mạng người kia! Cho các ngươi xem thử cái kẻ ra vẻ đạo mạo này là dạng cầm thú gì!"

Rất nhiều tu sĩ nghe vậy, đều nhìn về phía Đoạn Dũng, vẻ mặt ai cũng biến hóa.

Đoạn Dũng bi phẫn nói: "An Lâm đạo hữu, tôi và cậu không thù không oán, vì sao cậu lại muốn vu oan hãm hại tôi? Rõ ràng cái thứ này là của cậu, cậu yêu cầu nó nói gì, dĩ nhiên là nó sẽ nói nấy!"

"Không sai, phái Huyền Thanh chúng tôi chính là danh môn chính phái, cả đời này Đoàn Nhi trừ ma vệ đạo, được vạn dân kính ngưỡng, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?!" Công Tôn Cơ lại lớn tiếng giải thích.

An Lâm thu lại Chu Tước cảnh: "Chu Tước cảnh là nguyên khí Chu Tước có ý thức độc lập, nó không có thói quen nói láo, điểm này có thể tới Chu Tước tông để chứng nhận."

"Hơn nữa..." An Lâm híp hai mắt lại, nhìn xuống dưới chân Đoạn Dũng, cười lạnh nói, "Cái danh môn chính phái chó má gì chứ, ngay cả tông chủ cũng là đồ cặn bã, mà cũng dám tự xưng là danh môn chính phái?"

"Tôi không tới nơi này để tranh luận! Tôi tới nơi này, chính là vì nói cho các người biết sự thật, sau đó, cho tên súc sinh kia xuống Địa Ngục!"

Đoạn Dũng lại càng hô to: "Cậu nói nhảm, An Lâm cậu có chứng cớ không? Cậu nói như thế là đang vu khống! Tôi dám thề, ngày đó tôi tuyệt đối không có làm loại chuyện như cậu nói!"

Lời vừa được nói ra, toàn bộ đều ồ lên.

"Vậy ông có biết, chỉ vì một tên làm việc cho Ma tông, là hắn đã giết chết một nhà hai mươi tám người vô tội, hơn nữa còn làm nhục một nữ tu đến chết không?" An Lâm chậm rãi mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận