Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 916: Phạm tội và trừng phạt

Tay chân bay đầy trời, chảy rất nhiều máu tươi.

Rất nhiều người vây xem, họ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, dường như nhìn thấy chuyện gì đó khó có thể tin nổi chuyện.

"Sao cậu dám làm như vậy? Mau thả đồ nhi tôi ra!" Vành mắt Công Tôn Cơ căng ra, ông là người kịp phản ứng đầu tiên, gào thét đánh về phía An Lâm.

Tay trái An Lâm được ánh sáng màu vàng bao phủ, hoa sen trên trán chợt hiện, địa liên thần công được phát động hoàn toàn, chỉ một quyền liền đánh bay Công Tôn Cơ Hóa Thần đỉnh phong.

"Đoạn Dũng, nếu anh có thể lớn tiếng thừa nhận chuyện năm đó, có lẽ tôi có thể giữ cho anh một cái mạng." An Lâm lạnh chàng trai dưới chân với vẻ lùng nhìn.

Đoạn Dũng đau khổ cười: "Từ trước tới nay chưa từng làm chuyện đó, làm sao tôi có thể thừa nhận chứ?"

"Ồ." An Lâm thản nhiên mở miệng, một bóng đen mang theo ánh sáng sắc bén khủng khiếp hiện lên.

Đoạn Dũng lại hét thảm lên, tiểu đệ đệ của hắn bay lên không trung.

Đột nhiên, thiên địa chấn động mạnh!

"Đại trận Vạn Kiếm Phục Dương của tôi là do người thật, trời thật tạo ra, đủ sức..."

"A...!" Đoạn Dũng lại hét thảm lên.

"An Lâm! Cậu đường đường là một tông chủ của Tứ Cửu Tiên tông, trong tình huống không có chứng cứ mà cũng dám hạ sát tân tông chủ của chúng tôi, khiến mọi người phẫn nộ, hôm nay tôi muốn cậu phải có một câu trả lời hợp lý!" Lão tông chủ Công Tôn Cơ gào thét, phát động đại trận bảo vệ tông môn.

Toàn thân Đoạn Dũng đau đến phát run, sắc mặt tái nhợt, dưới người còn có máu tươi đang chậm rãi chảy ra.

Công Tôn Cơ: "..."

Hizzz... Tất cả nam tu đứng ngoài xem đều cảm thấy phần dưới người mát lạnh, thậm chí một số nữ tu còn chuyển ánh mắt ra nơi khác.

Ầm ầm! Một cái đinh màu đỏ bay giữa không trung theo một quỹ tích nhất định, nó đánh trúng vào nơi nào đó trong không trung.

An Lâm lại chém thêm một kiếm, hào quang màu trắng hóa thành kiếm khí sắc bén vô cực xuyên qua thân thể, chém nát tất cả kinh mạch trong cơ thể của chàng trai!

"Một kiếm này chém thay cho Không Túy Ly." Giọng điệu An Lâm bình thản, không có một chút tình cảm nào.

Một trận pháp cực lớn nổi lên, bạo phát ra uy năng vô cùng cường đại.

Đại trận bảo vệ tông môn bị hủy trong nháy mắt, tất cả chỗ dựa đã không còn.

Ầm ầm!

Lúc này, trên mặt Đoạn Dũng cuối cùng cũng hiện ra vẻ sợ hãi.

Còn chưa kịp phát động đại trận công kích thì nó đã lập tức bị tan vỡ, tiêu tán vào không trung.

An Lâm đầu cũng không thèm ngẩng lên, bàn chân đang đè lên ngực Đoạn Dũng càng lúc càng nặng, âm thanh lạnh lẽo bắt đầu vang lên: "Tiếp theo, muốn phá huỷ đạo căn của anh đó, như vậy anh sẽ vĩnh viễn không tu luyện được."

Chỉ có điều, nếu như mình thừa nhận... thì sẽ thật sự thân bại danh liệt.

Toàn thân Đoạn Dũng run lên, Không Túy Hương đã chết? Hóa ra An Lâm tới là vì chuyện của Không Túy Hương?

"Tiếp tục." An Lâm thản nhiên mở miệng.

"Cơ... Cơ hội gì?" Đoạn Dũng thật sự sợ, cắn răng hỏi.

"Còn có ai biết chuyện này?" An Lâm tiếp tục hỏi.

An Lâm thấy thế đột nhiên cười nói: "Nếu như anh muốn sống, thì vẫn còn cơ hội..."

Lúc này, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh tới lạ kỳ.

Im lặng một chút, hắn lại chỉ về phía một vị lão già đứng trên trận: "Ông ấy biết... Tất cả mọi chuyện mà tôi làm."

Đoạn Dũng giơ ngón tay chỉ vào mấy vị trưởng lão tông môn: "Bọn họ biết tôi giết cả nhà Không Ngọc Thành."

"Chỉ cần anh thừa nhận chuyện năm đó, đồng thời khai ra có những ai biết chuyện này, các người cùng nhau quỳ xuống sám hối với Không Túy Hương và cả người nhà cô ấy, lấy danh nghĩa của tông chủ Tứ Cửu Tiên tông xin thề sẽ bỏ qua chuyện cũ mà các người đã làm!" An Lâm mở miệng nói.

"Tôi bỗng nảy lòng tham, lăng nhục một cô gái, sau đó giết cô ta, chuyện này là tôi sai, tôi nhất định sẽ cố gắng sám hối!" Đoạn Dũng cúi đầu.

Một đám tu sĩ đứng ngoài quan sát lại ồ lên, rất nhiều ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ nhìn Đoạn Dũng, không thể nào tin nổi, một chàng trai chính khí nghiêm nghị như vậy lại có thể làm ra loại chuyện như thế.

Một đám trưởng lão của Huyền Thanh tông càng há hốc miệng, ánh mắt ngây ngốc nhìn vị tân tông chủ kia.

An Lâm và Không Túy Hương cũng không quen biết, Tứ Cửu Tiên tông hiện nay lại là đại tông môn có thể sánh ngang với cửu hoàng tộc, hắn lấy danh nghĩa của tiên tông ra để thề, đương nhiên sẽ không đổi ý.

Đoạn Dũng trên mặt lộ ra sự giãy giụa, cuối cùng gật đầu nói: "Được, Thái Sơ kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 11 tháng 5 năm 8578. chính tôi đã giết Không Ngọc Thành và hai mươi tám người nhà hắn. Đúng vậy, người nhà của hắn không hề cấu kết với Ma Tông, nhưng sở dĩ tôi làm như vậy cũng là vì để nhổ cỏ nhổ tận gốc, tránh cho bọn họ sau này trả thù hoặc rơi vào Ma đạo!"

"Đương nhiên là sự thật, tuy nhiên anh cũng đừng nói dối." An Lâm lấy ra kính Chu Tước. "Cái gương của tôi có thể thấy rõ lòng người, một khi nói dối, sẽ không nhiều lời vô ích, trực tiếp giết chết anh!"

"An Lâm... Lời mà cậu nói là sự thật?" Danh tiếng là thứ ngoài thân, tính mạng mới là quan trọng nhất! Đoạn Dũng biết bây giờ mình lựa chọn, thì chỉ có một con đường chết.

An Lâm lại không nhịn được cười ra tiếng.

Lão già cuối cùng mà Đoạn Dũng chỉ, chính là lão tông chủ Huyền Thanh tông - Công Tôn Cơ.

Hơn vạn tu sĩ lặng lẽ im lặng, họ không bao giờ nghĩ tới, hai vị tông chủ Huyền Thanh tông sẽ là người như vậy, chuyện xảy ra đã thay đổi tam quan của bọn họ.

"Hay cho một tông chủ ra vẻ đạo mạo, giấu kĩ thật đấy, thiếu chút nữa đến tôi cũng không phát hiện ra." An Lâm hít sâu một hơi.

Hai mắt Công Tôn Cơ trợn trừng: "Nói bậy! Huyền Thanh tông đã sừng sững trên thế gian mấy nghìn năm, trừ ma vệ đạo, nhận được kính ngưỡng của hàng vạn dân chúng, sao có thể làm ra loại chuyện như thế! Đoạn Dũng con làm sao có thể vì mạng sống mà nói ra những lời vô lương tâm như thế?"

"Bớt nói đi!" An Lâm quát một tiếng.

Một chưởng từ xa đè xuống, nguyên khí khiến cơ thể Công Tôn Cơ nằm bẹp trên mặt đất.

Hắn liếc mắt nhìn kính Chu Tước, phát hiện không có động tĩnh gì, xem ra lời nên nói đều đã nói.

Ầm ầm ầm!

Hai mắt Đoạn Dũng dại ra, sức sống nhanh chóng bị rút hết, thần hồn bản nguyên gần như trong suốt, hắn vẫn giãy giụa khi An Lâm rút ra.

Đây là thuật Rút Hồn mà hắn học được trong nhẫn không gian cướp từ tay Đoạn Hồn Tử.

Hai tay An Lâm bạo phát ra ánh sáng u ám, rút hồn!

"Cậu... cậu muốn làm gì?" Đoạn Dũng hoảng sợ mở miệng.

"Muốn chết? Không hay, anh đã phạm tội, muốn chết đi dễ dàng như vậy, thật sự lợi cho anh quá." An Lâm vươn tay đặt lên thiên linh của hắn.

"Cậu giết đi!" Đoạn Dũng vừa tuyệt vọng vừa tức giận nhìn chằm chằm vào An Lâm.

Vẻ mặt Công Tôn Cơ càng thêm trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy, chỉ vào An Lâm hô to: "Các trưởng lão không làm chuyện xấu, chỉ là biết chuyện mà thôi, cậu dựa vào cái gì mà giết bọn họ? An Lâm, tên ma đầu này!"

Ngón tay An Lâm co lại, Kim Hư lôi tức giận gào thét đánh xuống, lập tức đánh Công Tôn Cơ thành tro bụi.

Ngay cả cơ hội để kêu lên một tiếng thảm thiết cũng không có, Công Tôn Cơ chỉ trợn trừng hai mắt, sinh mạng bị hủy diệt.

"Nhân sĩ của Huyền Thanh tông mà các người gọi là danh môn chính phái, chỉ là loại khốn nạn như Đoạn Dũng. Anh nói đúng không? Đoạn Dũng?" An Lâm đưa mắt nhìn Đoạn Dũng tứ chi đứt đoạn, tiểu đệ đệ cũng bị chặt nằm dưới đất, hắn chậm tiếng mở miệng nói.

"Tại sao phải làm đến mức như vậy, rốt cuộc cậu và Không Túy Hương có mối quan hệ như thế nào?" Trên gương mặt Đoạn Dũng tràn đầy tuyệt vọng, hắn mở miệng hỏi.

An Lâm cười nhạt: "Tôi là bạn của cô ấy."

"Sao có thể như vậy được..." Hai mắt Đoạn Dũng vô thần, khó có thể tiếp nhận sự thật này.

Cũng vào giờ phút này, sức mạnh xé rách thân thể hắn, kể cả đạo căn cũng bị phá hủy, nghiền nát tất cả.

Đoạn Dũng lại hét lên, tu vi mà hắn khổ tu mấy ngàn năm đã bị hủy hoại trong chốc lát.

Đoạn Dũng há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ tới cuối cùng An Lâm sẽ ra tay như thế.

An Lâm thần sắc lạnh lùng nhìn Đoạn Dũng liếc mắt: "Ha hả, đối với loại người không bằng cầm thú như anh, tôi không có thói quen tuân thủ hứa hẹn đâu."

"Cậu... An Lâm, không phải cậu đã nói, chỉ cần nhận sai thì thả chúng tôi sao?!" Đoạn Dũng trợn tròn hai mắt, nhìn chàng trai trước mặt với vẻ mặt khó có thể tin.

Bọn họ mới chỉ là tu vi Kỳ Hóa Thần bình thường, làm sao có thể ngăn cản được sức mạnh toàn lực của An Lâm?

Có tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng tên trưởng lão bị đánh hóa thành than, rõ ràng là đã bị đánh chết.

Từng luồng Kim Hư lôi xé rách không trung đánh vào những vị trưởng lão bị chỉ ra.

Sau đó, bốn đại thần hỏa đồng thời xuất hiện, điên cuồng thiêu đốt thần hồn đang giãy giụa trong không trung kia.

Không có cách nào dùng lời nói để diễn tả được sự đau khổ khủng khiếp này, Đoạn Dũng hét thảm, tiếng gào thê lương vang vọng thiên địa, đốt cháy thần hồn bản nguyên, so với trực tiếp giết chết hắn còn khủng khiếp hơn gấp trăm ngàn lần.

"Giết đi... Cầu xin cậu, giết tôi..." Đoạn Dũng vừa khóc vừa nói.

An Lâm không hề động đậy, lại chậm rãi sử dụng thần hỏa thiêu đốt thần hồn.

Hơn vạn tu sĩ đứng đó khiếp sợ đến mức vẻ mặt trắng bệch, cũng có người vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Cuối cùng, tân tông chủ của Huyền Thanh tông, ở trên đại điển tiếp nhận chức vụ tông chủ, dưới sự chú ý của vạn người, thần hồn bản nguyên bị thần hỏa đốt cháy thành mây khói.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

An Lâm nhắm hai mắt lại, nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lại đưa mắt nhìn sang xung quanh, nhìn bằng nửa con mắt, lạnh lùng: "Chuyện hôm nay, chính là chế tài của Tứ Cửu Tiên tông. Nếu như có ai không phục, có thể lập tức tới Tứ Cửu Tiên tông tìm tôi, cáo biệt."

Nói xong, hắn lại cưỡi chó bay đi, lưu lại đống hỗn độn dưới đất.

Hơn vạn tu sĩ đại biểu nhưng không có một người dám ngăn cản hắn.

Bọn họ đều ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn cái bóng người mặc trang phục màu trắng kia dần dần tiến vào đám mây, biến mất khỏi tầm mắt.

Có thể, cái bóng vừa bá đạo vừa truyền kỳ kia, từ nay về sau sẽ in thật sâu ở trong tâm trí của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận