Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 917: Túy Hương Ngàn Năm

Giới Bỉ Ngạn, những gốc cổ thụ chọc thẳng lên trời cao.

Một cô gái ngồi ở trên một nhánh cây, mái tóc đen dài như mực, xõa đến thắt lưng, khí chất ôn hòa, dịu dàng giống như ánh trăng.

Cô một tay nâng má, một tay cầm một tờ báo, ánh mắt dừng ở bức tranh trên báo, mày liễu khẽ nhăn, gương mặt tinh xảo có vẻ buồn phiền và bất đắc dĩ.

Trên tờ báo có mấy chữ lớn:

Chấn động! Sau khi đoạt giải quán quân trong cuộc thi đấu luyện đan, cuối cùng chàng trai kia lại làm ra chuyện như vậy với con gái Đan Thánh!

Nội dung đương nhiên chính là An Lâm đoạt giải quán quân ở Đan thành, thông qua phương thức đánh cược, khiến cho đồ đệ của mình và con gái Đan Thánh gặp gỡ, trăm triệu lần không nghĩ tới chuyện lại thành!

Cô gái lại lôi một tờ báo khác ra, phía trên lại có mấy chữ lớn:

Chấn động! Trong đại điển nhậm chức tông chủ Huyền Thanh tông, một chàng trai lại đạp tân tông chủ ở dưới chân, làm ra loại chuyện như vậy với tiểu đệ đệ của tân tông chủ!

Hai đời tông chủ hiện giờ đã trở thành diễn viên ưu tú có thể đạt giải Oscar.

Sự ảnh hưởng của chuyện này càng tăng lên, lại có càng nhiều chuyện bị lộ ra.

Chuyện Huyền Thanh tông ở Bách Hoa châu đã dâng lên sóng to gió lớn khắp giới Cửu Châu.

Nếu không phải là An Lâm mạnh mẽ đánh lên núi, chắc hẳn việc này có thể vẫn còn phủ đầy bụi ở trong bóng tối.

"Bây giờ đừng nói tới việc ép An Lâm nói ra bí pháp nữa, ngay cả trước khi An Lâm chưa nổ banh xác, chỉ sợ cô cũng không thể làm gì..."

Có một vị trưởng lão có sở thích đặc biệt, thậm chí chuyên môn chạy tới những tông môn khác, làm rất nhiều chuyện không thể nói được với các linh thú, thủ đoạn tàn bạo, phương thức từ xưa đến nay hiếm thấy.

Nhân vật chính đương nhiên cũng là An Lâm, một mình san bằng Huyền Thanh tông, ở trên đại lục, đây cũng tính một chuyện không lớn không nhỏ, nó đang được lưu truyền rộng rãi.

Ví dụ như nữ tu bị Đoạn Dũng cưỡng đoạt có dung mạo xinh đẹp, lợi dụng thế lực tông môn chèn ép cướp đoạt tài nguyên của các môn phái nhỏ, các đại trưởng lão làm một số chuyện không có đạo đức...

Âm thanh của cô gái vang vọng trong không trung yên ắng, giọng nói vẫn mang theo vài phần u oán và hối tiếc.

"Nguyệt Dạ à... Nguyệt Dạ, cô thật là khờ..."

Tiểu tông chủ ngoài mặt quân tử, lão tông chủ nuông chiều hắn, để hắn làm xằng làm bậy, còn làm ra vẻ đạo mạo.

Từng chuyện một được đưa ra ngoài ánh sáng.

Mặc dù có người đã kín đáo phê bình hành động bá đạo của An Lâm, nhưng trong cuộc thảo luận phần lớn đều tập trung vào hai tông chủ. Mọi người tuyệt không nghĩ tới, một danh môn chính phái cũng coi như có tiếng trong giới Cửu Châu lại xuất hiện chuyện xấu xa dơ bẩn như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn Huyền Thanh tông trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cho dù các đệ tử tông môn hay trưởng lão vốn vô can, nhưng vẫn bị dư luận gây ảnh hưởng, khiến cho bọn họ nhụt chí, đối mặt với nguy cơ giải thể.

Lúc đầu những người bị hại bị ép bởi thế lực to lớn của Huyền Thanh tông, không thể lên tiếng, hiện tại có Tứ Cửu tiên môn dẫn đầu, càng ngày càng nổi lên nhiều vụ phạm tội khác.

Mọi chuyện bị vạch trần, rất nhiều người giám hộ của linh thú lập tức tức giận, tuyên bố phải san bằng Huyền Thanh tông...

"Vậy phái đệ tử đi thăm dò chứng cứ, nếu như chứng cứ được xác thực, không quan tâm là tông môn gì, giải quyết luôn đi!" An Lâm trả lời rất đơn giản nhưng vô cùng bạo lực.

Rất nhiều tu sĩ nhìn thấy hi vọng, bọn họ nổi dậy, làm việc nghĩa không được chùn bước.

Để bọn họ hiểu rõ, ở thế giới này, bọn họ không cô độc!

Chuyện mà An Lâm làm giống như kíp nổ, làm nổi lên cuộc cách mạng xóa sạch vết nhơ trong các danh môn chính phái.

"Két." Tiếng bước chân truyền đến, từ xa đến gần.

Không chỉ có như vậy, dưới ảnh hưởng của chuyện này, cũng có rất nhiều chuyện dơ bẩn của cái gọi là danh môn chính phái bị người ta đưa ra ánh sáng. Một số tu sĩ dũng cảm đứng dậy làm chứng, thỉnh cầu các đại tông môn chủ trì công đạo.

Hắn nhìn phần mộ chẳng biết đã nở đầy hoa tươi từ lúc nào, thoáng mỉm cười.

An Lâm một thân một mình đi qua mặt đất xanh biếc, tới trước mộtphần mộ nhỏ.

Một sinh linh xa lạ xông vào vùng trời nhỏ này, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, con bướm cũng không sợ hãi, ngược lại, nó còn múa lượn vòng quanh chàng trai kia, giống như hoan nghênh khách đến vậy.

Thế giới này, nói cho cùng vẫn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, thực lực luôn quyết định đúng sai, không biết có bao nhiêu án oan bị vùi lấp. Trời xui đất khiến, An Lâm đã đẩy đám mây đen che một góc trời ra, làm cho ánh sáng mặt trời chiếu xuống.

Một mùi hoa tràn ngập trên núi.

Mặt trời vàng rực chiếu sáng khắp mặt đất, ánh nắng ấm áp vô cùng.

Có con bướm tung bay múa lượn, lướt qua một cây cỏ đuôi chó đang đung đua, lướt qua bãi cỏ màu ngọc bích, nó bay về phía đỉnh núi, cuối cùng bị thu hút bởi mùi hoa, đậu lên một đóa hoa dại màu trắng nhỏ.

"An Lâm, bây giờ có không ít tu sĩ đi tới Tứ Cửu tiên tông, muốn chúng tôi giúp chủ trì công đạo." Liễu Thiên Huyễn dùng truyền âm phù trao đổi với An Lâm.

Hắn muốn cho tông môn dùng thái độ tích cực để ứng phó, làm như vậy chí ít có thể khiến cho một ít người ở trong bóng tối hay tu sĩ tứ cố vô thân nhìn thấy ánh sáng, biết có một chỗ để cho bọn họ có thể dựa vào.

Nhưng lần phong ba này, hắn cũng không muốn tông môn chỉ lo cho thân mình.

Tứ Cửu tiên tông không phải là cơ quan từ thiện chuyên thay trời hành đạo.

Lúc này, một con bướm đột nhiên bay lên.

Nó bay lượn duyên dáng dưới ánh mặt trời, vô cùng xinh đẹp, say mê lòng người.

An Lâm mỉm cười, chỉ lên tiếng chào hỏi con bướm không biết là loài gì này.

Sau đó, hắn mới đưa mắt nhìn sang phần mộ nhỏ.

"Xin lỗi Không Túy Hương, tôi đã nhìn lén nhật ký của cô."

"Nhưng mà, người ôn nhu, dịu dàng giống như cô, nhất định sẽ không để ý đâu nhỉ?"

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt một miếng thủy tinh lưu ảnh ở trước mộ phần, trên đó hiện lên từng cảnh tượng hắn làm ở Huyền Thanh tông.

Từ hai tay, hai chân và tiểu đệ đệ của Đoạn Dũng bị chém đứt đến đoạn hắn ở trong đại điển thừa nhận hành vi phạm tội, thân bại danh liệt, lại đến đoạn thần hồn bản nguyên của hắn bị thiêu đốt tan thành mây khói.

Tất cả đều được An Lâm lưu lại rồi phát ra.

Không Túy Hương, đi đường thuận lợi.

Mong cô ở thế giới khác luôn hạnh phúc, vui vẻ.

Bạn của cô - An Lâm đã giúp cô báo thù.

Thái Sơ, kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 16 tháng 5 năm 10576.

Trang giấy trống không đã có thêm những hàng chữ viết không giống với kiểu chữ trước đó.

Cuối cùng, quyển nhật kí dừng lại ở trang cuối cùng.

Đơn giản như một tờ giấy trắng, lại đúng như là hạnh phúc đơn giản mà Không Túy Hương theo đuổi.

Bảo quang chậm rãi tiêu tan, mùi thơm mê người phiêu đãng khắp nơi sơn dã.

"Món ăn này của tôi gọi Túy Hương Ngàn Năm. Cô là người đam mê ăn uống, nghĩ đến việc có thể ăn được món ngon như vậy, cô nhất định sẽ rất vui vẻ nhỉ?"

An Lâm mỉm cười, tiếp tục nói: "Món ăn này đưa cho cô, không cần khách sáo đâu!"

Đáp lại hắn, là tiếng gió trong núi, là bông hoa nhỏ kiều diễm nở trước phần mộ.

An Lâm đặt cuốn sách không có chữ nào ở trước bia mộ, phóng ra một ngọn lửa, đốt cháy nó. Trong cuốn nhật kí ghi chép lại cuộc đời này của Không Túy Hương, chứng cứ minh chứng cô từng tồn tại ở thế gian này.

Nhưng An Lâm cảm thấy, sau khi Không Túy Hương chết đi, cô đến một thế giới khác, chắc hẳn cũng phải dùng tới quyển nhật ký này, cho nên liền đốt cho cô.

Trang sách hóa thành tro tàn, tia lửa múa trên không trung.

Gió trên núi hơi mạnh khiến quyển nhật ký bị mở tung. Trên trang sách ố vàng có hàng chữ xinh đẹp, một trang giấy bị lật ra, dường như từng chuyện cũ được tái hiện lại.

Tất cả đều đơn giản và hồn nhiên như vậy.

Cô bé đeo chuông bạc cười nói, thiếu nữ tràn đầy sức sống thanh xuân, sau khi thành niên trở nên phong tình vạn chủng, thời gian không ngừng trôi qua, liếc mắt đã nghìn năm, cuối cùng hai tóc người đã trắng xoá, cùng nhau rời đi.

Ở một chỗ thế ngoại đào nguyên, hai cô bé vô ưu vô lự trưởng thành, xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển, duy chỉ có sự vô ưu bầu bạn vĩnh viễn.

Hắn mở nắp ra, bảo quang bắn ra bốn phía, dị tượng lập tức bao phủ thiên địa.

An Lâm ngồi yên hồi lâu, lúc này mới lấy ra một món ăn từ trong nhẫn không gian.

Sau khi hình ảnh biến mất, ngọn núi trở nên yên tĩnh trở lại.

Hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận