Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 920: Tin tức về người thủ hộ cây Thái Dương

Thành Hồng Phong là một tòa thành lớn ở phía bắc nước Nam Thiên Vũ, vùng đất bao quanh tòa thành này còn lớn hơn thánh thụ ở Chu Tước tông không ít.

An Lâm cưỡi gạch bay về phía tòa thành trì này, từ rất xa đã có thể thấy vô số loài chim với vô số sắc thái, bay lượn trên bầu trời thành Hồng Phong.

Bọn chúng hoặc là di chuyển theo đàn, hoặc là độc hành, thoải mái sải dài đôi cánh xinh đẹp, khiến cho cả vùng trời cũng trở nên rực rỡ hẳn lên.

Từng tiếng hót lanh lảnh, hòa vang với nhau tạo thành một thứ âm nhạc rất êm tai, giữa không gian trống trải mờ mịt, khiến người nghe vui vẻ thư thái.

"Chậc chậc chậc, chim chóc ở đây trông đều rất có sức sống nhé!" An Lâm thấy một con chim màu lam ngẩng đầu ưỡn ngực bay xẹt qua ở bên cạnh, mắt nó nhìn thẳng, kiêu ngạo cực kỳ.

Thật ra thì, phần lớn sinh linh ở nơi này đều là như vậy, cực kỳ cao ngạo và tự do, không có bất kỳ tồn tại nào có thể làm cho nó cúi thấp cái đầu cao ngạo của mình.

An Lâm và Tuyết Trảm Thiên đi lại trên đường phố thành Hồng Phong.

"Hừ! Mấy con chim này chảnh chọe cái gì chứ, một con linh thú Kỳ Dục Linh, thế mà cũng dám nhìn tôi với vẻ mặt bễ nghễ? Quả thực là buồn cười!" Tuyết Trảm Thiên cực kỳ phẫn nộ nói, nếu không phải An Lâm ngăn không cho nó ra tay, chắc chắn là nó sẽ đánh bay toàn bộ lũ chim kia.

"Được rồi, đừng có động tí là đòi đánh nhau nữa, chúng ta là người có văn hoá, phải hài hòa, hiểu không?" An Lâm ôm Tuyết Trảm Thiên mềm nhũn vào trong ngực, từ từ đi tới phía trước.

Thật ra thì chính là một tổ chim khổng lồ mà đơn sơ!

"Cái đệch!" Tuyết Trảm Thiên lập tức lập bùng nổ, hét lớn một tiếng, muốn vọt tới phía con cú mèo khổng lồ kia, nhưng đã bị An Lâm túm lại.

Còn có rất nhiều ngôi nhà hình tròn lộ thiên, ừ... không sai!

Lúc này, một đầu con cú mèo khổng lồ vừa lúc đi ngang qua, dùng vẻ mặt khinh bỉ mà liếc mắt nhìn Tuyết Trảm Thiên một cái, cười nhạo nói: "Hầy... Nhãi con..."

Không có biện pháp, thực vật nhiều, cây ăn quả cũng nhiều, sản xuất dược liệu quả vật trân quý hiển nhiên cũng có nhiều.

"Được rồi, được rồi, cũng không phải là một mình cậu bị khinh bỉ." An Lâm cười an ủi nói, "Tất cả các chủng tộc khi tới nước Nam Thiên Vũ đều phải thể nghiệm cảm xúc cực kém, không có kẻ nào được lũ chim này tôn kính hết."

Trên tổ chim có bầy bán rất nhiều thứ với nhiều hình thái và màu sắc, phần lớn là một vài thứ tốt do tinh hoa tinh khiết của thiên nhiên và đất trời ngưng tụ thành, ví dụ như linh dịch, dược liệu, quả trái linh tinh.

An Lâm: "..."

"Hừ, thật không biết bọn nó chảnh cái gì? Cảm giác ưu việt đến từ đâu vậy? Bọn nó có cánh, tôi cũng vậy có cánh, bọn nó có lông, tôi cũng có lông!" Tuyết Trảm Thiên bày ra vẻ mặt bất mãn.

Kiến trúc xung quanh đều được làm từ gỗ, có thậm chí có đơn sơ đến mức dùng một vài nhánh cây và roi mây quấn quanh, lập tức biến thành một căn phòng lớn.

Bọn họ xuyên qua từng gian nhà, cuối cùng đi tới một ngôi nhà nhỏ trên nóc có bàn quay kỳ quái. Căn nhà nhỏ này nhìn bên ngoài giống như là một cái cây khô thô to, ở tong trạng thái phong bế toàn bộ, phải ném một viên nguyên thạch vào cái lỗ bên trong thì mới tự động mở ra.

"Chủ nhân, tại sao anh lại cản tôi? Tôi muốn cho cái con cú mèo không biết sống chết kia biết thế nào là rực rỡ!" Tuyết Trảm Thiên dãy dụa gào to.

An Lâm không chút do dự đem một viên nguyên thạch vào.

Địa phương thừa thãi dược liệu, linh quả và tiên quả nhất trên toàn bộ lục địa, có lẽ chính là nước Nam Thiên Vũ.

Trái cây có hương vị ngọt ngào lại mọng nước, song lực chú ý của An Lâm và Tuyết Trảm Thiên vân không ở nơi đó.

Con quạ cười khà khà: "Không sai! Tôi chính là Vạn Sự Nha, chỉ cần tiền cậu cho tôi đủ tiền, không có tin tức gì là không lấy được!"

"Ngài chính là kẻ được xưng là Vạn Sự Nha(*) - không gì không biết ở nước Nam Thiên Vũ?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.

Vạn Sự Nha rụt đầu lại: "Đối với người thủ hộ cây Thái Dương, tin tức tôi có thể biết cũng rất hạn hẹp..."

"Các! Hoan nghênh tiến vào Thiên Tri ốc, vị khách thân ái của tôi!" Một con quạ toàn thân đen kịt, như hòa mình vào trong bóng tối, có một đôi mắt màu xanh lá, mở miệng nói với giọng khàn khàn.

Tuyết Trảm Thiên dựng đầy lông tơ, vội núp ở trong ngực An Lâm.

Phí vào cửa mười ngàn linh thạch, đối với An thổ hào mà nói, không thấm vào đâu.

Ý của nó rất rõ ràng, muốn đến thì đến, không đến thì cút.

Vạn Sự Nha chăm chú nhìn khuôn mặt vẫn không biến sắc của An Lâm, giọng nói hơi chậm lại: "Cậu có thể rời khỏi đây ngay bây giờ, nhưng mà cậu không thể chất vấn trình độ chuyên nghiệp của tôi."

Nó thật sự không nghĩ tới, con quạ đen xấu xí trước mặt mình, lại chính là đại năng Phản Hư trung kỳ đỉnh phong.

Vóc người của nó không khác con người là mấy, thẳng lưng ưỡn ngực ngồi ở trên chiếc ghế, cảnh vật xung quanh mờ mờ, chỉ có hai ngọn lửa màu vàng lập lòe.

Tuyết Trảm Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường nói: "Thế mà cũng dám tự xưng là Vạn Sự Nha không gì không biết? Thật sự là hư danh nói chơi!"

Ầm! Lực lượng kinh khủng bộc phát ra, khiến cho không khí xung quanh cũng lắng đọng lại.

Vạn Sự Nha khuếch tán hơi thở, tựa như vực sâu vô tận, làm cho người ta cảm giác được hết thảy đều sẽ bị cắn nuốt.

(*) Vạn Sự Nha: Nha có nghĩa là quạ, vạn sự là mọi việc, muôn việc.

"Tò mò thôi, tồn tại càng thần bí, tôi càng cảm thấy hứng thú." An Lâm mỉm cười nói.

"Hizzz... " Vạn Sự Nha hít vào một hơi, hai mắt trừng trừng, ánh hào quang tỏa ra từ đôi mắt màu xanh lá cũng sẫm hơn vài phần, "Người thủ hộ cây Thái Dương, là tồn tại thần bí nhất nước Nam Thiên Vũ chúng tôi, Vì sao cậu lại muốn biết tin tức về người đó?"

"Rất tốt." An Lâm cười xòa, "Tôi muốn có tất cả thông tin có liên quan đến người thủ hộ cây Thái Dương!"

"Nói ra hết những chuyện ông biết đi!" An Lâm không rời đi, thứ hắn thiếu nhất bây giờ đúng là tin tức về người thủ hộ cây Thái Dương.

"Ừm, tin tức tôi biết cũng không nhiều lắm, nhưng mà giá trị của những tin này lại tương đối cao, càn ba trăm ngàn linh thạch..." Vạn Sự Nha mở miệng nói.

Bộp!

An Lâm hết sức sảng khoái mà ném ba trăm ngàn linh thạch lên bàn.

"Cậu rất sảng khoái đấy!" Vạn Sự Nha khẽ cười một tiếng, trong không gian mờ mờ tối, cứ như thể có vô số con quạ nhỏ đang di chuyển, cũng vui mừng cười lên theo.

"Người thủ hộ Cây Thái Dương, do tồn tại đến từ Chu Tước nhất tộc có huyết mạch tinh khiết nhất đảm nhiệm. Nó thường ở trên đỉnh cho cây Thái Dương, có cảnh giới Phản Hư đỉnh phong. Nghe nói một khi phóng ra lĩnh vực Chu Tước bổn nguyên, có thể làm phạm vị một trăm dặm hóa thành một vùng đất khô cằn chỉ trong nháy mắt. Mạng lưới liên lạc rất đơn giản, chỉ có một người anh ruột."

Ánh mắt Vạn Sự Nha lóe lên: "Chẳng qua... người anh kia, chính là người thống ngự cả Chu Tước nhất tộc, tồn tại cao nhất nước Nam Thiên Vũ, Bạch Trú Thần!"

"Mặc dù hiện tại Bạch Trú Thân không ở trong nước Nam Thiên Vũ, nhưng mà muốn có ý đồ gì với người thủ hộ cây Thái Dương, tôi khuyên các cậu vẫn nên cẩn thận một chút."

An Lâm vừa nghe thấy thế, quả nhiên mặt mũi trở nên nghiêm túc hơn không ít, những tin tức này rất quan trọng!

Chẳng qua hắn còn có một tin tức quan trọng hơn cần xác nhận.

"Tôi chỉ có thể biết có những tin này, người thủ hộ cây Thái Dương là tồn tại thần bí nhất nước Nam Thiên Vũ, để có được những tin tức này tôi cũng phải trả một cái giá không nhỏ." Vạn Sự Nha thở dài một hơi, nhẹ giọng nói.

"Chỉ thế thôi ư? Tôi còn có một vấn đề, giới tính của người thủ hộ cây Thái Dương là gì?" An Lâm hỏi rất chân thành.

Vạn Sự Nha hơi ngẩn ra, hình như cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không hiểu vì sao An Lâm lại hỏi cái vấn đề này: "Cái vấn đề này... Rất quan trọng sao?"

"Phải, cái vấn đề này vô cùng quan trọng!" An Lâm lập tức đáp lời.

Nói nhảm, hắn là phải hôn môi của người thủ hộ cây Thái Dương đó!

Nếu như đối tượng hôn môi là Chu Tước trống thì...

Ọe!

"Người thủ hộ Cây Thái Dương là mái." Vạn Sự Nha khẳng định nói.

An Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đây mới là đáp án hắn muốn!

"Cám ơn!" An Lâm vui vẻ ôm quyền nói.

Vạn Sự Nha đần mặt, cái nhân loại có cần thiết phải vui vẻ như thế không?

Vui cái gì vậy hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận