Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 921: Cây Thái Dương xinh đẹp

An Lâm hài lòng ôm Tuyết Trảm Thiên, rời khỏi Thiên Tri ốc.

Nơi mà hiện giờ bọn họ muốn đi chính là vùng đất trung tâm của nước Nam Thiên Vũ, cây Thái Dương!

Cây Thái Dương của nước Nam Thiên Vũ, địa vị của nó cũng ngang ngửa với Thiên Đình của giới Cửu Châu, chính là nơi có địa vị cao nhất, được tôn sùng nhất trên khắp đất đai của một thế lực.

Thế lực của cây Thái Dương hơi yếu hơn Thiên Đình một chút, nhưng nghe nói cũng có ba con Thần thú tọa trấn, một con trong số đó chính là người vừa được nhắc đến lúc nãy – anh trai của người bảo vệ cây Thái Dương – Bạch Trú Thần.

Vạn Sự Nha đã nói, Bạch Trú Thần có việc nên đã rời khỏi nước Nam Thiên Vũ, cho nên không có uy hiếp gì đối với kế hoạch lớn của An Lâm. Nếu như nó vẫn còn ở đây, vậy thì độ khó của nhiệm vụ An Lâm phải làm sẽ tăng lên rất nhiều.

Nếu như Bạch Trú Thần vẫn là một tên muội khống*, vậy thì An Lâm cũng khỏi cần phải trở về Thiên Đình nữa luôn...

*cực kỳ yêu chiều em gái, nghe theo mọi thứ.

Ừm, tóm lại vẫn phải cám ơn trời đất, nó không có ở đây.

Hắn vừa cưỡi gạch phi hành, vừa ngẫm nghĩ chuyện tiếp theo.

Cho dù có làm được, nhưng lựa chọn cưỡng hôn hay là từ từ bồi dưỡng tình cảm rồi mới hôn?

Nhưng... chẳng qua chỉ là hôn người bảo vệ cây Thái Dương thôi mà...

Cũng giống với việc bảo bạn đi hôn môi một con gà, ngươi hạ miệng được chắc?

*chỉ thích ở nhà

Hay là... dùng những phương thức khác?

Còn một con Thần thú nữa, là Côn Bằng trong truyền thuyết, nghe nói nó rất thích chạy đến nhưng địa phương khác rong chơi, chắc hẳn là cũng không có mặt tại nước Nam Thiên Vũ.

Về chuyện bồi dưỡng tình cảm, thời hạn không tới một tháng có thể làm nổi sao?

An Lâm suy nghĩ một chút, Có lẽ Thần Tước Chín Màu là nguy hiểm lớn nhất trong chuyến đi lần này.

Con Thần thú thứ ba, là Thần Tước Chín Màu, nó là con thần thú siêu trạch* trong cây Thái Dương này, có vẻ như rất ít khi rời khỏi cây Thái Dương, rất nhiều sinh linh trong nước Nam Thiên Vũ đều coi nó là người bảo vệ cây Thái Dương thứ hai.

Nên tiếp cận người bảo vệ cây Thái Dương như thế nào là một vấn đề, nên hôn môi một con chim như thế nào cũng là một vấn đề, không chỉ phải vượt qua được trở ngại bên ngoài mang đến, mà còn cần phải vượt qua được trở ngại về mặt tâm lý...

Đột nhiên lại cảm thấy nhiệm vụ này thật là khó khăn!

Thần thú lão đại hẳn sẽ không để ý đâu nhỉ?

Trăm phần trăm chính là độ khó cấp địa ngục!

Nếu như cưỡng hôn rồi, vậy thì sau đó nên làm thế nào mới có thể không bị con gà kia giết chết?

An Lâm không khỏi ngẩng đầu lên nhìn trời, rồi lại bắt đầu thở dài âu sầu.

Vì thế, nó đã chuẩn bị sẵn đá thủy tinh ghi hình rồi, để ghi lại một cảnh tượng vô cùng mang tính lịch sử này.

Nó biết An Lâm muốn làm gì.

Điểm tệ nhất của nước Nam Thiên Vũ chính là không có truyền tống trận cỡ lớn.

An Lâm mỉm cười, vuốt vuốt Tuyết Trảm Thiên mềm mại trong ngực, gật đầu nói: "Không ngờ Tiểu Thiên cũng trở nên ôn nhu thân thiết như vậy, thật tốt!"

Núi lớn hoang dã, hung cầm có ở khắp nơi, nếu như cứ đi bộ thế này đến cây Thái Dương, có lẽ độ khó cũng tương đương với việc đến Tây Thiên lấy kinh, không thể nào thiếu được chín chín tám mươi mốt kiếp nạn.

"Chủ nhân, đừng suy nghĩ lung tung nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, liễu rủ hoa cười lại gặp làng, tất cả cứ thuận theo tự nhiên, thuận theo sự phát triển của tình hình, nói không chừng sẽ rộng mở sáng sủa thôi!" Tuyết Trảm Thiên thấy An Lâm bày ra vẻ mặt buồn rười rượi, rất quan tâm mà mở miệng an ủi.

Cảnh tượng ở nơi đây đã thay đổi, cỏ cây xanh mướt rộng lớn, tiếp nối với trời xanh ở tít phía xa, tầm nhìn rộng lớn, hơi thở của sự sống cũng cực kỳ nồng đậm.

Hai ngày sau, bọn họ đã vượt qua rất nhiều rừng cây, đi đến một vùng thảo nguyên trống trải.

An Lâm cưỡi gạch phi hành thì dễ dàng hơn, đối với hắn, khoảng cách mấy trăm dặm quả thưc cũng không phải quá xa.

Tuyết Trảm Thiên lộ ra nụ cười moe moe, vẻ mặt ngoan ngoãn.

Có thể là bởi vì sinh linh ở đây đều có cánh, muốn đến nới nào thì cứ việc bay đi là được, việc gì phải hao phí tài nguyên đi xây dựng truyền tống trận nữa?

Chủng tộc lông vũ đều dựa vào đôi cánh để vẻ vang, cho nên cũng khinh thường việc xây dựng truyền tống trận.

Chuyện này cũng chỉ khổ cho sinh linh của các tộc khác, nếu như cảnh giới dưới Kỳ Dục Linh, không có kỹ năng bay, vậy thì dũng khí để chúng nó đến nước Nam Thiên Vũ du ngoạn cũng không có luôn...

Bởi vì An Lâm cũng từng thảo luận với nó, xem nên giải quyết chuyện hôn môi người bảo vệ cây Thái Dương như thế nào.

Nếu An Lâm đánh nó, nó sẽ đưa đá ghi hình đến chỗ Hứa Tiểu Lan, đến lúc đó, há há há há...

Sau khi có viên đá ghi hình kia rồi, để xem chủ nhân có còn dám đám vào mông nó nữa không!!

Đúng! Đây mới là chuyện quan trọng! Bởi vì đó là đòn sát thủ lớn nhất để nó đối phó chủ nhân!

Ở một nơi khác trên thảo nguyên, nơi đó có một gốc cây vô cùng to lớn.

"Cuối cùng cũng nhìn thấy mi rồi, cây Thái Dương!" Trên mặt An Lâm là nụ cười mỉm.

"Thật lớn! Thật cao! Thật thô!" Hai mắt Tuyết Trảm Thiên mở to, bị dọa đến mức thành ngữ cũng không biết nói luôn.

Thân cây Thái Dương to lớn trải dài không biết bao nhiêu dặm, tiếp nối giữa trời và đất, cũng giống như cầu nối thiên địa.

Tán cây chia ra thành rất nhiều tầng, mỗi một tầng đều là một đại luc lơ lửng, phấn dưới cùng tán cây là lớn nhất, ước chừng cũng có diện tích tới trăm dặm, tiếp đó, mỗi một tầng phía trên, theo thứ tự diện tích tán cây cũng sẽ thu nhỏ dần, trông giống như một cái cây hình nón cực kỳ đặc biệt.

Bên dưới rộng lớn, phía trên nhọn.

"Nghe nói cây Thái Dương được chia làm chín tầng đại lục, sinh linh bình thường như chúng ta chỉ có thể vào sáu tầng bên dưới, ba tầng phía trên, nếu không có thân phận đặc thù thì sẽ không có cách nào vào được." An Lâm nhìn về phía cây Thái Dương, ánh mắt sáng rực.

Tuyết Trảm Thiên kích động nói: "Chủ nhân, chúng ta nhất định phải tham quan bằng hết cây Thái Dương! Nó thật sự quá đẹp luôn rồi!"

Đúng vậy, cây Thái Dương này quả thực cực kỳ xinh đẹp.

Thân của nó không có bất cứ đặc điểm gì, nhưng lá cây lại đẹp đến mức khiến mọi người phải kinh thán.

Đúng vậy, màu sắc của mỗi một tầng lá đều không giống nhau, nhìn qua trông giống một cây sinh mệnh cầu vồng đứng giữa đất trời, cực nhiều màu sắc, xinh đẹp lộng lẫy.

An Lâm và Tuyết Trảm Thiên cùng dẫm lên trên tấm năng lượng, xuất phát đi lên tầng thứ nhất của cây Thái Dương!

Rất nhiều điểu tộc ở nơi đây cũng đều thu hết cánh của mình lại, bước từng bước vụng về, đung đưa thân hình để di chuyển, đi đến đứng trên tấm năng lượng lơ lửng, sau đó lại nhờ tấm năng lượng nâng thân hình của nó lên đến mảnh đất của tán cây.

Không lâu sau đã đi đến dưới một cành cây thô chắc.

An Lâm và Tuyết Trảm Thiên đáp xuống đất, sau đó chạy băng băng.

Tầng thứ năm, lá cây màu xanh đậm, u lam thanh tịnh, giống biển cả cuồn cuộn.

Lá cây tầng thứ sáu màu tím đậm, mị hoặc phập phù, tựa như ráng mây tím lửng lơ.

Ba tầng đại lục tiếp theo, bị từng tầng mây mù quấn quanh, không nhìn rõ được cảnh tượng.

Một cơn gió lớn thổi qua, tất cả lá trên cây đong đưa theo gió, sắc thái lưu ly biến ảo, đẹp không sao tả xiết.

An Lâm và Tuyết Trảm Thiên dần bay đến gần chỗ cây Thái Dương.

Cây Thái Dương là một nơi có địa vị cực kỳ thần thánh trong nước Nam Thiên Vũ, tượng trưng cho sự sống và hi vọng, không cho phép bất cứ kẻ nào khinh nhờn.

"Đến khu vực cấm bay rồi, chúng ta đi bộ thôi." An Lâm nhìn đường kẻ rất lớn được vạch ra trên mặt đất, giảm dần tốc độ và độ cao.

Cây Thái Dương có quy định cấm bay, nghe nói hai nghìn năm trước có hai con tiên thú đánh nhau, không cẩn thận tiến vào khu vực cấm bay của cây Thái Dương mà vẫn tiếp tục đánh nhau ở trên không. Sau đó, chúng nó liền bị năng lượng của cây Thái Dương phát ra, trực tiếp cho nổ tung thành mảnh vụn, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng đều không có.

Nghe nói, trong phạm vi cấm bay của cây Thái Dương chỉ có mỗi mình cây Thái Dương mới có tư cách ở gần mặt trời nhất. Nếu như có người tiến vào phạm vi cấm bay của cây Thái Dương, lại còn nhảy nhót trên bầu trời, vậy thì cứ chuẩn bị bị trời xử đi!

Tầng thứ tư, lá màu đỏ thẫm, nhiệt liệt như lửa, tựa như hỏa diễm cháy hừng hực.

Tầng thứ ba có lá cây màu vàng óng, tôn quý lóa mắt, mang theo sự giàu có thể hiện rõ rành trước mắt.

Tầng lá thứ hai là màu cam nhạt, tươi tắn trong suốt, hiển hiện vẻ đẹp rực rỡ của ngọc.

Tầng lá dưới cùng có màu xanh biếc, sức sống bừng bừng, cáo vút như đắp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận