Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 923: Trận đấu sống còn

An Lâm trả lời, khiến cho Lão Hoàng Ngưu im lặng mất vài giây không biết phải làm sao.

Sau đó, hắn suýt phun một ngụm máu ra ngoài.

"An Lâm lão ca, tôi là một con trâu rất đứng đắn!" Lão Hoàng Ngưu nghiêm nghị nói.

An Lâm gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

Giống như những cô gái xăm hình, hút thuốc lá, uống rượu, ăn nói thô tục, đi bar di pub vào buổi đêm, nhưng vẫn tự nhận mình là cô gái tốt vậy.

Lúc trước Lão Hoàng Ngưu vẫn luôn giật dây dụ An Lâm đi tới khu phong tình của cây Thái Dương, cũng không trách An Lâm sẽ nghĩ lệch.

Tấm năng lượng huyền phù không ngừng bay lên.

Rất nhanh, xuyên qua tầng đại lục thật dầy, bọn họ liền đi tới tầng thứ hai của cây Thái Dương.

An Lâm hơi mất hăng hái, một lát sau mới mở miệng hỏi: "Lão Hoàng Ngưu à, tôi khá là có hứng thú với ba tầng cao nhất ở cây Thái Dương, không biết anh có biết đường đi lên không?"

"Cũng vì là thần bí, cho nên mới tò mò chứ, Lão Ngưu không ngại nói một chút chứ?"

Bản thân đã được tiếp xúc với kiến thức về công trình xây dựng máy móc của Tử Tinh, luyện khí gì hắn cũng có, cần gì phải nhờ đến luyện khí sư khác. Bảo vật trong nhẫn không gian của hắn rất nhiều, chỉ là hắn lười luyện mà thôi.

"Về ba tầng đại lục cao nhất của cây Thái Dương, những sinh linh đến từ bên ngoài như các ngài, hay chính là sinh linh ở nước Nam Thiên Vũ, đều không thể bước chân đến, nơi đó là vùng cấm địa bí ẩn nhất..." Lão Hoàng Ngưu mở miệng nói.

"Tầng thứ hai này, là nơi chủ yếu luyện chế các loại đồ vật và đan dược, nếu như ngài muốn yêu cầu làm vật gì, thì tôi cũng biết một vị luyện khí sư, tay nghề rất cao, có thể giới thiệu cho ngài." Lão Hoàng Ngưu vỗ ngực bảo đảm nói.

Lão Hoàng Ngưu cảnh giác nhìn An Lâm: "Ngài muốn làm gì?"

Tầng thứ hai nhỏ hơn tầng thứ nhất một chút, đại lục được tạo thành từ lá màu cam nhạt, tươi tắn tràn đầy sức sống, sáng bóng như ngọc, giẫm ở phía trên có cảm giác cực kỳ mềm mại.

"Tôi chỉ biết là, nghe nói tầng thứ bảy là chỗ ở của sự tồn tại cao quý nhất của Chu Tước nhất tộc ở. Về phần tầng thứ tám và tầng thứ chín, thật sự là tôi không biết cái gì hết."

An Lâm khoát tay áo: "Không có hứng thú."

Lão Hoàng Ngưu vẫn dẫn đường ở phía trước, nhiệt tình giới thiệu.

Vừa nhắc tới ba tầng trên cùng của cây Thái Dương, sắc mặt Lão Hoàng Ngưu liền trở nên nghiêm trọng.

Lão Hoàng Ngưu thấy An Lâm thẳng thắn nói ra những lời như thế, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nước Nam Thiên Vũ, sẽ không có ai là không tò mò về người thủ hộ của cây Thái Dương, lão Ngưu tôi cũng rất tò mò đấy, nhưng mà vẫn không biết gì cả."

Lão Hoàng Ngưu lúng túng cười một tiếng, sau đó tiếp tục làm hết phận sự mà tiếp tục giới thiệu về phong tục tập quán ở tầng đại lục thứ hai.

"Có một truyền thuyết, nói rằng lúc người thủ hộ cây Thái Dương lấy tư thái chân chính, xuất hiện ở nước Nam Thiên Vũ, trên bầu trời có màn mưa mà đỏ vô cùng mỹ lệ, gió trời màu lam thổi quét qua toàn bộ đại lục, lực lượng ẩn sâu ở trong điểu tộc hoàn toàn được buông thả. Khi đó, nước Nam Thiên Vũ đã nghênh đón một lần cải cách chân chính."

"Chuyện có liên quan đến người thủ hộ cây Thái Dương, anh biết được bao nhiêu?" An Lâm lặng lẽ hỏi.

An Lâm ung dung thở dài một tiếng: "Thật không dám đấu diếm, tôi vô cùng tò mò về người thủ hộ của cây Thái Dương, nếu như có cơ hội có thể đến gần, tôi bằng lòng trả giá cao."

"Tôi rất giỏi đánh nha, đi thôi!" An Lâm tràn đầy tự tin nói.

An Lâm nghe vậy trong lòng vui mừng, hỏi: "Biện pháp gì?"

"Nếu như may mắn, khả năng là cảnh giới Dục Linh cũng có thể đạt được vô địch, nếu như quá xui xẻo, thậm chí sẽ xuất hiện đại năng cảnh giới Phản Hư!"

Người thủ hộ cây Thái Dương làm màu thế ư?

An Lâm không nhịn được cười ra tiếng: "Đi tầng thứ sáu thôi!"

Nghe lời Lão Hoàng Ngưu nói, An Lâm không khỏi càng thêm tò mò.

Lão Hoàng Ngưu bị khí thế kia chấn nhiếp rồi, ngơ ngác mà nhìn chàng trai không ngừng đi thẳng về phía trước.

An Lâm đi tuốt ở đằng trước, chợt dừng bước chân, khẽ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lão Hoàng Ngưu ở phía sau, một luồng khí thế và uy nghiêm không gì sánh kịp phát ra: "Nguy hiểm? Nếu như tôi tham gia, thì chắc chắn tôi sẽ là người mạnh nhất đã tham gia Giác Đấu Tràng ở cây Thái Dương từ trước đến nay!"

Lão Hoàng Ngưu kinh hoảng: "An Lâm lão ca, ngài thật sự không muốn suy nghĩ kỹ thêm một chút ư? Không cần thiết phải mạo hiểm đến mức đấy để đi lên tầng thứ bảy đâu!"

"Chẳng qua... An Lâm lão ca, nếu như ngài muốn đi vào tầng thứ bảy, lão Ngưu cũng biết một cái biện pháp." Lão Hoàng Ngưu trầm ngâm chốc lát, này mới hơi nghiêm túc mở miệng nói.

Lão Hoàng Ngưu nhìn An Lâm: "Tôi biết thực lực của ngài rất mạnh, nhưng mà, lỡ đâu xúi quẩy, gặp phải đại năng cảnh giới Phản Hư, vậy phải làm sao bây giờ? Ngài nên biết rằng, một khi đã ghi danh rồi, thì sẽ không cách nào rút lui."

An Lâm bày ra vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi hỏi anh, đại năng Phản Hư đã từng xuất hiện ở trong lịch sử của Giác Đấu Tràng, mạnh nhất là bao nhiêu?"

"Phản Hư trung kỳ." Lão Hoàng Ngưu trầm trọng nói, "Khi đó, thật sự là một trận hồi hộp khó quên..."

"Tầng thứ sáu, là Giác Đấu Tràng của nước Nam Thiên Vũ, nếu có đạt được vị trí vô địch tại Giác Đấu Tràng trong ngày, thì sẽ có cơ hội đi lên tầng thứ bảy." Lão Hoàng Ngưu mở miệng nói.

"Chiến đấu ở Giác Đấu Tràng đó, là tử đấu! Nói cách khác, hai sinh linh tỷ thí, nhất định phải có một sinh linh chết đi, mới có thể phán định thắng lợi. Hơn nữa, không hạn chế cảnh giới tham gia!"

An Lâm nghi ngờ nhìn về phía Lão Hoàng Ngưu.

"Lão ca chớ xúc động, còn có một chút chuyện ngài nhất định phải biết." Lão Hoàng Ngưu nghiêm nghị nói.

Hồi lâu, hắn mới thì thào lên tiếng: "Mình chưa từng thấy ai ngầu như vậy cả!"

An Lâm đã quyết tâm đi lên tầng thứ sáu, Lão Hoàng Ngưu cũng chỉ có thể đuổi theo.

Bọn họ xuyên qua đại lục kim sắc tôn quý chói mắt, đại lục màu đỏ hừng hực như lửa, đại lục màu lam trong suốt cứ như thể đại dương, cuối cùng cũng đi tới được đại lục màu tím vô cùng mị hoặc.

"Nơi này chính là tầng thứ sáu sao?" An Lâm nhìn cảnh tượng hơi có vẻ đơn điệu ở xung quanh, cuối cùng tập trung ánh mắt ở cách đó không xa, đó là một Giác Đấu Tràng vô cùng khổng lồ.

Cái Giác Đấu Tràng này rộng lớn vô cùng, chiếm cứ gần như một nửa diện tích đại lục màu tím, bên trong có những tiếng nổ vang liên hồi, cùng với tiếng reo hò điên cuồng của những người xem.

"Không sai, nơi đây chính là nơi điên cuồng nhất, máu tanh nhất, cũng là nơi vinh diệu nhất ở cây Thái Dương,!"

Trong đôi mắt Lão Hoàng Ngưu ánh lên ngọn lửa nóng cháy, cũng toát ra vẻ kính sợ: "Mỗi một cường giả nước Nam Thiên Vũ, đều mơ ước được chứng minh chính mình ở trên Giác Đấu Tràng. Chỉ cần đạt được vị trí vô địch trong một ngày, coi như là cảnh giới Dục Linh, cũng sẽ được vô số điểu tộc tôn kính, vị trí vô địch này, không chỉ chứng tỏ thực lực, mà còn chứng tỏ dũng khí!"

"Tôi thích nơi này! Cuộc đời là nên phấn đấu không ngừng, không sợ hãi!" Tuyết Trảm Thiên nhìn con quái vật lớn được xây thành từ tinh thạch màu vàng nhạt, trong mắt ảnh lên vẻ hào hứng và khát vọng chiến đấu.

Rầm rầm rầm... Giác Đấu Tràng chấn động, kích bắn ra hào quang, cũng giống như đang dẫn dắt chiến ý trong lòng bọn hắn.

Mắt An Lâm sáng ngời, hai mắt xuyên thấu qua tầng tầng mây tía hững hờ trôi giữa trời đêm, thấy trên cánh cửa có khắc mấy chữ to màu vàng rực rạng: Giác Đấu Tràng cây Thái Dương!

"Chúng ta đi!" Nói xong, hắn liền tiến về phía Giác Đấu Tràng.

Lão Hoàng Ngưu thấy thế thì chỉ đành đi theo ở phía sau.

Làm một hướng dẫn viên du lịch hàng đầu, cho dù khách của mình có muốn tìm chết, thì cũng phải đợi sau khi khách chết, mới đi tìm vị khách tiếp theo, đây chính là tác phong nghề nghiệp thường ngày của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận