Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 93: Cậu có bằng lòng bỏ sinh mạng ra không?

Nghe thấy câu trả lời của Nguyệt Ảnh Địa Tiên, An Lâm cả người run lên, có chút thất thần nhìn bóng người trước mặt.

Thắng Tà kiếm lại một lần nữa phát ra khí thế ngập trời, thân kiếm bắt đầu rung lên, định thoát thoát khỏi hai tay của Nguyệt Ảnh Địa Tiên.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên kêu rên một cách đau đớn, khoét sâu vết thương khiến thân thể mềm mại của cô không ngừng run rẩy.

Thế nhưng, hai tay của cô lại càng gắng sức mà nắm chặt lưỡi kiếm, máu tươi từ trong tay chảy xuống.

Phù văn màu vàng phóng ra từ trong tay cô, áp chế trường kiếm màu đen.

"Cậu còn đứng sờ sờ ở đây làm gì, chạy mau!" Nguyệt Ảnh Địa Tiên hét to lần nữa.

Xa xa, Mệnh Duyên Địa Tiên cầm trong tay trường kiếm nhằm về phía Ám Dạ Chân Vương tộc Hắc Vũ, định cho đám người An Lâm cơ hội tranh thủ chạy trốn, thế nhưng lại bị hai tên Huyết Thần phía sau Ám Dạ ngăn lại.

Hiên Viên Thành cầm lấy kiếm đến bên cạnh An Lâm, lớn tiếng nói: "An Lâm, mau lên đây! Chúng ta trốn thôi!"

Rất nhanh, hắn hình như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt thay đổi: "Lẽ nào cậu muốn dùng chiêu đó..."

Chẳng biết vì sao, sau khi An Lâm nói ra câu nói này, bỗng cảm giác toàn thân nhẹ nhõm hẳn, lại không có bất kỳ gánh nặng gì.

"Nhưng, tôi còn có lựa chọn thứ hai..."

"Cô Nguyệt Ảnh có thể vì chúng ta mà hi sinh chính mình, vậy thì sao tôi lại keo kiệt tính mạng của mình chứ?"

Hiên Viên Thành nhìn thấy dáng vẻ của An Lâm, từ xưa đến nay hắn luôn điềm đạm, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói lời tức giận.

An Lâm liếc mắt nhìn Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành có chút không nỡ, sau đó liếc mắt nhìn Mệnh Duyên Địa Tiên đang chiến đấu với hai tên Huyết Thần ở phía xa.

Thế nhưng, An Lâm lại lắc đầu rồi nói với Hiên Viên Thành: "Chúng ta trốn cũng không thể trốn thoát đâu, cậu nghĩ xem Kỳ Dục Linh ở trong tay cảnh giới Phản Hư, thì tỉ lệ trốn thoát thành công là bao nhiêu?"

Không có Khóa Thần Băng Quan của trường học, không có Nhị Phẩm Tiên Đan của Hằng Nga.

An Lâm lại lần nữa lắc đầu: "Không phải như vậy, nếu như chúng ta lựa chọn trốn thoát, rất có khả năng tất cả đều phải chết ở nơi đây."

"Tôi mặc kệ tỉ lệ trốn thoát nhỏ như nào, lẽ nào cậu muốn phụ sự nỗ lực của cô Nguyệt Ảnh sao?"

"Không sai, nếu như dùng chiêu đó, nói không chừng tất cả mọi người lại có cơ hội sống sót."

An Lâm hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Nguyệt Ảnh Địa Tiên.

Hiên Viên Thành nghe được câu nói này của An Lâm, nhìn người con trai trước mặt có chút không hiểu.

"An Lâm, em bị điên hả..."

Lần này, nói không chừng hắn thật sự sẽ chết rồi...

Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên dáng người sắp ngã xuống đó.

Nói xong, người con gái mặc áo đen đang đứng trong hư không ở phía xa xa, rồi duỗi một ngón tay hướng về phía đó.

"Cô Nguyệt Ảnh, cảm ơn cô."

Ngón tay An Lâm không có bất kỳ thay đổi gì.

Căn bản cơ thể đã khó mà chống đỡ, bắt đầu trở nên lảo đà lảo đảo.

Tay An Lâm vẫn duy trì tư thế đó, vai bắt đầu có chút đau nhức, thế nhưng hắn mảy may cũng không dám làm động tác khác.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên cắn chặt hàm răng, nhìn thấy An Lâm không chạy trốn, trái lại còn đứng ở trước mặt cô, không khỏi tức giận run người.

Tuy rằng sự uy thế của Nhất Chỉ, hiện tại đã biến mất.

Trực giác của cô đối với việc bỏ mạng vô cùng chính xác, cô vừa thật sự cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố, đó là sức mạnh có thể khiến cho cô đi đến cái chết!

Ám Dạ duy trì pháp thuật phòng hộ, lực lượng tiêu hao cũng không nhỏ, thế nhưng cô cũng không hề dám buông lỏng một chút nào...

Ngay cả Ám Dạ Chân Vương trong không trung, cũng hơi sững sờ, rõ ràng không ngờ tới tiểu tu sĩ Đạo Chi Thể cấp tám này, sẽ hành động như thế.

Trên trán Ám Dạ Chân Vương ứa ra từng trận mồ hôi lạnh, cực kỳ cảnh giác mà nhìn ngón tay của tu sĩ kia, thầm nghĩ sao chiêu thức vẫn chưa được phóng ra.

Trên trán An Lâm cũng ứa ra từng trận mồ hôi lạnh, rõ ràng lần trước hắn làm như vậy, sử dụng Thiên Đạo Nhất Chỉ, tại sao lại không có chút phản ứng nào?

Một phút sau...

An Lâm cảm thấy đây có thể là câu cuối cùng mà hắn nói ở kiếp này rồi.

Cô dường như nhìn thấy một chiêu thức vô cùng kinh khủng gì đó, cơ thể liên tiếp lui về phía sau, đồng thời trong nháy mắt dựng lên trăm bức tường thủy tinh đen ở trước mặt, một trận bàn toàn thân vàng óng ánh cũng lập tức xuất hiện trên trên tay.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Ám Dạ bỗng nhiên biến sắc.

Thiên Đạo Nhất Chỉ!

Nhưng Ám Dạ Chân Vương biết rằng, tu sĩ này nhất định là tại chờ cô lờ là cảnh giác, sau đó sẽ chọn cách ra tay...

Cô cũng sẽ không mắc lừa!

"Phụt..."

Nguyệt Ảnh Địa Tiên phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi, quỳ trên mặt đất.

"Cô giáo!"

An Lâm quay đầu nhìn về phía Nguyệt Ảnh Địa Tiên, biết cô sắp không trụ nổi, lập tức có phần hoảng hốt.

Thừa dịp An Lâm quay đầu, bàn tay trắng nõn của Ám Dạ Chân Vương vung về phía xa xa chỗ hắn để thăm dò.

Sức mạnh của chưởng xuyên thấu không gian, trong nháy mắt tác dụng lên người hắn.

An Lâm cảm nhận được sức mạnh không có cách nào để hình dung, cơ thể dường như bị chưởng này xé rách hoàn toàn

Ám Dạ Chân Vương tay nắm lấy hư không.

"Kiếm đến!"

Sau khi chú ý tới cô gái mặc áo đen đang đứng trên hư không, thì một vài nhân vật siêu phàm của Kỳ Hóa Thần đồng tử co rụt lại, trái tim cũng lạnh hơn nửa.

Tu sĩ trên mặt đất, nhìn thấy cảnh tượng khiến cho trời đất trở nên tối tăm đều trợn trừng hai mắt.

Lập tức, bầu trời bắt đầu trở nên đen kịt, che hết cả ánh sao đầy trời, ngay cả ánh trăng cũng bắt đầu biến mất.

Âm thanh lạnh băng của Ám Dạ Chân Vương bật ra từ đôi môi.

Cứ như vậy, phải chăng chẳng có ai có thể cứu được?

Tại sao lúc quyết định hi sinh chính mình thì lại xuất hiện kết quả như thế này...

Ám Dạ nhìn thấy An Lâm bị một chưởng làm trọng thương, cũng có một chút bất ngờ.

Cô vẫn cho rằng tiểu tu sĩ tầm thường này, là một nhân vật xuất chúng nào đó ẩn giấu thực lực.

Thế nhưng bây giờ xem ra hình như là cô lo xa rồi.

Tu sĩ này ngoại trừ sức chống đỡ của cơ thể có lợi hại một chút, thì cũng không có điểm gì đặc biệt.

Cùng lắm là hắn biết thêm một điểm là nắm giữ kỹ năng hù dọa vô cùng đặc biệt.

Cho dù nghĩ như vậy, Ám Dạ Chân Vương vẫn sẽ không xem thường An Lâm, lần này cô xuất chiêu sẽ không nương tay nữa.

"Vĩnh Dạ!"

An Lâm nở nụ cười cay đắng, nhìn đám người Hiên Viên Thành nơi xa, trong lòng không cam lòng chút nào.

Muốn chết phải không...

Máu tươi pha tạp vói mảnh vỡ nội tạng từ trong miệng hắn phun ra, khắp người khẽ run một cách không kìm được, ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể tự nhúc nhích.

Thế nhưng, cho dù hắn không bị chưởng kia giết chết, thì tình trạng cơ thể lúc này của hắn cũng không khá hơn chút nào.

Nếu như không phải là bởi vì An Lâm đã tu luyện Địa Liên Thần Công, cơ thể dũng mãnh vô cùng, thì một chưởng vừa rồi đã lấy đi mạng của hắn rồi.

Cơ thể của hắn giống như đạn pháo bị bắn bay mấy trăm mét, cuối cùng lao vào một ngọn núi cao, khiến ngọn núi cứng chắc bị lõm vào, rạn nứt.

Trong nháy mắt, sự hắc ám ùn ùn kéo đến một cách ngông cuồng, ngưng tụ thành trường kiếm hắc ám mấy trăm trượng.

Trường kiếm ngang qua trời cao, phát ra chấn động khủng bố, càng làm cho những tu sĩ nhân loại và chiến sĩ của Huyết tộc trên mặt đất tới tấp ngã quỵ trên mặt đất, giống như khuất phục trước Quân Vương.

An Lâm nhìn chiêu kiếm mạnh mẽ đến đáng sợ này, khóe miệng liền rụt lại.

Chỉ là đối phó với tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười mà cô lại đem chiêu này ra?

Giống như giết một con kiến, sao cô cứ nhất định phải ném vũ khí nguyên tử vậy, đây không phải là quá lãng phí sao!

Nhưng mà, An Lâm hiện giờ không thể phản kháng, ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.

Việc duy nhất có thể làm, cũng chỉ là châm chọt ở trong lòng.

"Leng keng"

"Cân nhắc được sự đe dọa to lớn mà ký chủ sẽ gặp phải, nếu như đồng ý hiến dâng một phần năm sinh mệnh, ngươi sẽ nắm giữ sức mạnh không thể nào tưởng tượng được."

Trong lòng An Lâm run lên.

Hiến dâng một phần năm sinh mệnh?

Nắm giữ sức mạnh không thể nào tưởng tượng được?

Đừng có nói đùa, có thể cứu Hiên Viên Thành bọn họ, cho dù phải trả giá toàn bộ sinh mệnh thì đã làm sao!

"Ta đồng ý!"

Vừa dứt lời, trường kiếm hắc ám mấy trăm trượng mang theo uy lực tiêu diệt tất cả chém bổ xuống.

Cả ngọn núi Tuyết Sơn, trong nháy mắt bị bóng tối vô tận nuốt chửng, nổ tung tóe, cuối cùng quay về hư vô...
Bạn cần đăng nhập để bình luận