Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 942: Cuộc chiến đạo tâm của hồ Vấn Tâm

Tuy Hắc Đằng Cách và Bạch Hành Ca rất bất ngờ với sự chuyển biến thái độ của An Lâm nhưng việc An Lâm quyết định tiến về phía hồ Vấn Tâm để tỷ thí với Bạch Hành Ca vẫn khiến Bạch Hành Ca vui vẻ một hồi lâu, ngay lập tức đồng ý luôn.

"Được, An Lâm là một người rất hào sảng, tôi sẽ dẫn anh tới hồ Vấn Tâm."

Bạch Hành Ca đi trước dẫn đường, trong lòng đang cảm thấy kích động.

Nó có một loại cảm xúc vô cùng phức tạp với An Lâm, ngôi sao sáng trên đấu trường mà nó thích nhất lại chết dưới tay An Lâm, tuy rằng đó là cuộc tỷ thí đường đường chính chính, nhưng việc An Lâm xuất hiện ở đây vẫn luôn khiến nó cảm thấy không thoải mái.

Bạch Hành Ca muốn thông qua cuộc so đấu đạo tâm này, một mặt là bởi muốn kết thúc cho khúc mắc kia của mình, mặt khác chính là không muốn để An Lâm tiếp tục ở lại cây Thái Dương nữa.

An Lâm đi theo Bạch Hành Ca tới khu vực biên giới phía tây đại lục, nơi đó có một hang động có lối vào được tạo thành từ những cành lá hai màu xanh trắng xen lẫn nhau.

Chỉ vừa mới đến gần nơi đó, lập tức nhận thấy được một cảm giác râm mát.

"Đây là... năng lượng mang tính thuần âm?" An Lâm có chút ngạc nhiên thốt lên.

Mới đi chưa được bao xa, liền nhìn thấy một hồ nước cực độ trong veo.

An Lâm phóng thần thức ra thăm dò, nhưng lại phát hiện cho dù hắn có khiến thần thức mình lớn mạnh đến đâu thì cũng không có cách nào xuyên qua được màn sương mù màu trắng này.

Trong tộc Chu Tước, vóc dáng như thế này có thể được coi là vô cùng nhỏ xinh rồi.

Nó bị sương mù màu trắng lờ mờ bao kín, không nhìn thấy được khung cảnh ở điểm cuối.

Bạch Hành Ca không nói gì, chẳng qua trong mắt cũng nhiều thêm mấy phần cung kính, ngay cả cánh chim cũng được thu lại hết mức, tựa như đang bước vào một địa phương thần thánh vậy.

An Lâm hồi tưởng lại đại hội giao lưu bốn phương hồi trước cũng từng có một lần thử luyện kiểm tra đạo tâm, lần đó ngay cả một bước hắn cũng không bước ra được, trực tiếp nhận luôn 0,1 điểm.

Khắp mảnh đất này nơi nơi đều được bao phủ bởi thuộc tính dương, thế mà lại có thể phát hiện ra được một nơi nồng đậm tính thuần âm thế này, quả thật khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

"Đây chính là hồ Vấn Tâm?" An Lâm hỏi.

Thân hình của nó cũng không lớn, có lẽ chừng khoảng ba bốn lần An Lâm.

"Không sai, đây chính là khu vực duy nhất mang năng lượng thuần âm cường đại duy nhất mà chúng tôi phát hiện trên cây Thái Dương. Âm Dương vốn dĩ tương sinh với nhau, bởi vì có một nơi như thế nên cây Thái Dương mới hài hòa hoàn mỹ." Hắc Đằng Cách lên tiếng giải thích.

Hồ nước rộng lớn, gợn sóng lăn tăn, một luồng năng lượng mang tính thuần âm từ bốn phương tám hướng tụ lại, nồng đậm đến cực hạn.

Bạch Hành Ca rất chuẩn xác bắt được vẻ mặt này của An Lâm, nhìn tháy thần sắc sợ hãi của An Lâm, trong lòng rất vui vẻ, khẽ cười nhạt: "Thế nào, An Lâm đạo hữu sợ sao?"

Dù vậy nhưng nó vẫn thi triển thuật pháp thu nhỏ thân thể, biến thành dáng vẻ không khác biệt mấy so với An Lâm, sau đó mới từng bước một đi về phía trước.

"Tôi sợ anh thua quá thảm, thẹn quá hóa giận." An Lâm cười ha hả phản bác lại, đồng thời bí mật quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Bạch Hành Ca gật đầu: "Đúng vậy, hồ Vấn Tâm này lấy đạo tâm trải đường, anh có thể đi được bao xa, quyết định dựa vào mức độ bền bỉ của đạo tâm. Một khi đạo tâm bất ổn, hồ nước dưới chân liền không chống đỡ được thân thể của anh nữa, anh sẽ bị rơi vào trong hồ, bị hồ cuốn về bờ."

Vừa nghĩ đến đây, hắn liền không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"An Lâm, cuộc tỷ thí của chúng ta, giờ bắt đầu luôn đi! Tôi sẽ cho anh biết, đạo tâm của anh so với tôi là thứ không đáng được nhắc đến!" Bạch Hành Ca chỉnh sửa lại lông vũ một chút, chiến ý hừng hực nhìn về phía An Lâm.

Có lẽ đây cũng chính là thứ mà Hắc Đằng Cách đã nhắc đến, có vô số liên hệ với cây Thái Dương?

An Lâm không nói gì, bước bước đầu tiên xuống hồ Vấn Tâm.

Sau khi hai người tranh cãi một phen, cuối cùng cũng bắt đầu tỷ thí.

Hắn quay đầu nhìn Bạch Hành Ca, mỉm cười: "Bắt đầu chứ?"

"Anh..." Bạch Hành Ca tức đến mức mặt cũng đen xì, hừ lạnh: "Chờ anh thành người thất bại rơi vào trong nước, hi vọng anh còn có thể nói ra những lời này!"

An Lâm thấy thế, tiếp tục đi về phía trước, hắn không dám đi quá nhanh, sợ sẽ đột nhiên rơi vào trong hồ.

Một chân của nó cũng đứng trên mặt hồ, gợn sóng trên mặt hồ khẽ dập dờn, cũng bắt đầu đập vào thân nó.

Nhìn thấy ánh mắt bá đạo tự tin của An Lâm, sắc mặt Bạch Hành Ca hơi đổi một chút, hất cái đầu cao ngạo lên, không cam lòng yếu thế nói: "Tới đi!"

An Lâm bí mật quan sát xung quanh, phát hiện ra rằng năng lượng mang tính thuần âm đang chuyển động và hội tụ, nếu tính về không gian thì cả trên lẫn dưới đều có cả. Nói cách khác, một phần của năng lượng mang tính thuần âm này là từ tầng thứ tám hoặc tầng thứ chín tản xuống.

Gợn sóng dập dờn, bóng của chính mình tạo thành một vệt trắng nhàn nhạt in trên mặt hồ trong suốt.

Không bị rơi xuống! Trong lòng An Lâm thực sự rất kích động!

Có thể thành công, sóng này có thể đứng được!

Vậy thì liệu có thể tính toán từ phương hướng chuyển động của tính thuần âm để đảo ngược tiến vào tầng thứ tám cây Thái Dương được không nhỉ?

"Hừ! Anh cứ việc giả bộ ngầu đi! Chờ anh rơi xuống nước rồi, tôi xem anh còn giả ngầu thế nào được nữa?" Bạch Hành Ca thấy An Lâm không phản ứng lại tuyên ngôn chiến đấu của nó, thờ phì phò bổ sung thêm một câu.

Không phải hắn không muốn đáp lại Bạch Hành Ca, mà là... rốt cuộc đạo tâm của hắn là gì, ngay chính hắn cũng không hiểu rõ...

An Lâm sắc mặt lạnh nhạt, không thèm để ý đến Bạch Hành Ca mà chỉ lẳng lặng nhìn phía xa xa của hồ nước, ánh mắt thâm thúy, áo trắng bay bay, mang phong phạm của cao nhân.

Bạch Hành Ca cũng bước từng bước trên mặt hồ, không ngừng tiến lên phía trước, lại còn nhất định phải dẫn trước An Lâm một bước, giống như một đứa bé đang giận dỗi.

An Lâm bất đắc dĩ trợn trắng mắt.

Hắn cảm thấy cái hồ Vấn Tâm này có vẻ không khó như trong tưởng tượng, dẫm lên phía trên lại cảm giác như đang dẫm lên mặt đất bằng phẳng, một chút cảm giác khó chịu cũng không có.

Hơn nữa cũng không có các loại ảo cảnh hay trở ngại nào ngăn cản hắn, cứ như là đang bước đi vậy.

Cứ như vậy, một người một chim đã đi được vài trăm mét.

Hắc Đằng Cách đứng bên bờ hồ, bời vì sương mù màu trắng che khuất nên không còn nhìn thấy rõ bóng dáng của họ nữa.

An Lâm khẽ nhíu mày, không đúng, cuộc tỷ thí này có vấn đề.

Đi bao nhiêu lâu như vậy rồi mà một chút khó khăn và trở ngại cũng không có, đường đường là khảo nghiệm so bì đạo tâm, sao lại có thể đơn giản như vậy được?!

Hắn không khỏi nhìn sang Bạch Hành Ca ở bên cạnh.

Không nhìn thì không biết, vừa thấy liền giật cả mình.

"Vờ cờ! Bạch lão đệ, anh làm sao thế?" An Lâm kinh hô một tiếng.

Hắn nhìn thấy toàn thân Bạch Hành Ca phát run như sắp co quắp hết lại, mỗi một bước đi dường như đề phải bỏ ra sức lực vô cùng lớn, ngay cả như vậy, nó vẫn liền mạng bước đi trước An Lâm, cố gắng dẫn trước.

"Ai là em anh! Bạch Hành Ca tôi cả đời không thua kém người nào, càng sẽ không thấp hơn anh!" Bạch Hành Ca nghe thấy vậy lập tức nghiêng đầu nhìn sang An Lâm, hung hăng nói.

An Lâm: "..."

Bạch Hành Ca không nhìn thì thôi, giờ vừa nhìn thấy thần thái của An Lâm, ngay lạp tức liền chấn kinh luôn.

"Anh, sao anh lại không có một chút vẻ mặt thống khổ nào?!"

"Vẻ mặt thống khổ?" An Lâm chớp chớp hai mắt, đột nhiên lè lưỡi, hai mắt trắng dã, giọng nói khàn khàn: "Như thế này à?"

"Phụt..." Bạch Hành Ca phun ra một búng máu.

Cờ mờ nờ! Nó mệt chết đi được, cố gắng vận hết toàn bộ sức lực để đi về phía trước, mà người đàn ông đi phía sau nó này, ấy vậy mà một chút đau khổ cũng không có, lại còn thừa sức để giả ngây giả ngô trào phúng?

Không thể không nói, điều này quả thực thật sự đã kích thích đến nó!

"Không! Nhất định là anh đang giả vờ, vì muốn tạo áp lực tâm lý cho tôi!"

Bạch Hành Ca đột nhiên phản ứng lại, cười lạnh: "Ha ha, tâm cơ sâu thật đấy! Chắc chắn hiện giờ đạo tâm của anh đã run rẩy dữ dội, vô cùng thống khổ, sắp sửa không kiên trì được nữa đúng không? Quỷ kế của anh đã bị tôi phát hiện ra rồi, người thắng cuộc cuối cùng nhất định là tôi!"

An Lâm: "..."

Con chim này có phải bị bệnh hay không vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận