Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 943: Đạo tâm không một chút tạp niệm

Một người một chim lại tiếp tục đi thêm vài trăm mét nữa.

Răng Bạch Hành Ca phát run, hơi thở dồn dập, đầu đầu mồ hôi.

Nó nhìn sang người đàn ông bên cạnh, phát hiện hắn vẫn đang đi về phía trước với sắc mặt bình thản, không mảy may có một chút bộ dạng mỏi mệt thống khổ.

Dáng vẻ này... tại sao lại có thể giả bộ được như vậy!!

An Lâm đã nhận ra ánh mắt của Bạch Hành Ca, nhìn sang con Chu Tước bên cạnh, khẽ mỉm cười nói: "Ôi chao, thật vất vả, mệt mỏi quá đi! Cái hồ Vấn Tâm này thật kinh khủng!"

"Phụt..." Trong lòng Bạch Hành Ca như có vạn con thần thú phi nước đại chạy qua, thiếu chút nữa hai chân cũng mềm nhũn khuỵu xuống.

"Làm sao có thể, tại sao anh lại không bị làm sao..."

Bạch Hành Ca tuyệt vọng, cái người trước mặt nó này chắc chắn là quái vật.

"Mà nếu như đạt tới cảnh giới đạo tâm không một chút tạp niệm trong truyền thuyết, thì mặt hồ Vấn Tâm sẽ như một mặt đất bằng phẳng, sẽ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Không sai, đây chắc chắn chính là cảnh giới đạo tâm không chút tạp niệm! Lâm An, anh giấu diếm cũng sâu thật đấy!"

Nó nhìn sang An Lâm, ý chí chiến đầu thiêu đốt hừng hực trong mắt vẫn không bị dập tắt, mà ngược lại còn tăng vọt: "Nhưng mà, Lâm An, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, tôi sẽ tiếp tục đi nữa, cuộc tỷ thí vẫn còn chưa..."

Hắn đang thấy kỳ quái tại sao mình lại không phải chịu ảnh hưởng của hồ Vấn Tâm, thế mà vị Chu Tước nhiệt tình này liền bắt đầu giải thích thay hắn luôn rồi, quá tuyệt!

"Có thể thua sự tồn tại của đạo tâm không chút tạp niệm, trong cuộc so tài của hồ Vấn Tâm này, dù tôi có thua cũng thua không oan. Có lẽ, Tiểu Tước Nữ thua anh, cũng là chuyện đã định..."

"Chẳng lẽ là..." Đồng tử Bạch Hành Ca co rụt lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn sang An Lâm, giọng run run: "Anh đã đạt đến cảnh giới đạo tâm không một chút tạp niệm?!"

Bạch Hành Ca còn chưa dứt lời, dưới chân đã không còn gì chống đỡ, cả thân thể rơi vào trong hồ, nổi lên những bọt nướccực lớn.

Nó đã sắp sửa không chống đỡ được nữa, An Lâm lại vẫn khuôn mặt nhẹ nhõm.

"Ầm ầm!"

An Lâm ý tứ sâu xa nhìn con Chu Tước bên cạnh, trong lòng không ngừng thầm khen.

Mà nó cũng biết, vẻ mặt nhẹ nhõm kiaa thực sự không phải giả vờ, mà chính là sự nhẹ nhõm lộ từ trong ra ngoài.

Bạch Hành Ca nhìn sang An Lâm, hít vào một ngụm lớn khí lạnh, trong ánh mắt đầy vẻ không cam tâm, cũng có cả một chút khâm phục bắt đầu được sinh ra sau khi bị đánh bại.

Bạch Hành Ca kêu to, thân thể bị hồ nước đáng sợ cuốn trôi đi, biến mất trong làn sương mù màu trắng.

"Hồ Vấn Tâm có năng lượng thuần âm cực kỳ nồng đậm, có thể soi chiếu rõ bản thân. Nếu như đạo tâm có tạp niệm, ắt sẽ bị năng lượng của hồ nước xung kích. Tạp niệm giống như đá ngầm trong lòng hồ vậy, không ngừng bị tàn phá, sức mạnh càng lúc càng lớn, cho đến lúc không kiên trì nổi nữa."

An Lâm: "..."

"Tõm.."

"Á á á..."

Đạo tâm không chút tạp niệm à...

Chẳng lẽ là, đạo tâm ngốc bạch ngọt, có thể dùng đạo tâm không chút tạp niệm để biểu thị?

Vẻ mặt nó không khỏi nghiêm túc hơn, đây là đã phân thắng bại xong rồi!

Nhưng mà lời giải thích đạo tâm không có chút tạp niệm này, cũng thật sự lạ lùng nhỉ.

"Tiền bối Bạch Hành Ca, anh... anh thua rồi sao?"

"Vất vả rồi, trước khi rơi xuống còn tử tế giải thích cho tôi một phen." An Lâm vẻ mặt cảm kích nhìn theo phương hướng của Bạch Hành Ca, cảm kích từ tận đáy lòng.

Nhưng một cảnh tượng trước mặt này lại khiến Hắc Đằng Cách kinh ngạc không thôi.

Từ trước đến nay, sinh linh có cảnh giới càng cao thâm thì đạo tâm càng vững chắc.

Hắc Đằng Cách hỏi bằng vẻ mặt khó có thể tin nổi.

Hắn vẫn luôn không biết mình cầu mong cái gì, đương nhiên là cũng không biết đạo tâm của mình rốt cuộc bền hay không bền, đối với hắn, đạo tâm chỉ giống như một tờ giấy trắng, mơ mơ hồ hồ.

Quả nhiên, bóng dáng của Bạch Hành Ca xuất hiện trong tầm mắt nó, bị dòng nước hồ mang tính thuần âm cuốn quanh thân thể hất về phía phương hướng nó đang đứng.

Ầm ầm!

Thân thể Bạch Hành Ca bị dòng nước vô tình hất lên trên đất, trông cực kỳ chật vật.

An Lâm cảm thấy thú vị, tâm trạng cũng không tệ, khẽ ngân nga, tiếp tục đi về phía trước.

Hắc Đằng Cách nghe được tiếng nước chảy từ phía xa vọng lại.

Lúc này, bên bờ hồ Vấn Tâm.

Nghe thôi cũng thấy là cảnh giới rất trâu bò rồi, hắn có được loại cảnh giới này, trong lòng đương nhiên thấy rất vui vẻ rồi.

Bạch Hành Ca xoay chuyển thân thể, vẩy khô hết chỗ nước dính trên thân đi, hất cái đầu cao ngạo của nó, tựa như là quên hết sự chật vật trước đó, dáng vẻ ưu nhã nói: "Đúng vậy, tôi thua, không nghĩ tới An Lâm lại là sinh linh có đạo tâm không một chút tạp niệm, thất sách rồi."

"Đạo tâm không một chút tạp niệm?!" Hắc Đằng Cách nhảy dựng lên, không kìm được kinh hô: "Truyền thuyết nói loại người này có đạo tâm nối thẳng tới đại đạo của trời đất, hiểu biết hết thảy những gì tỏng hỗn độn, rất dễ dàng đột phá cảnh giới, là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, không nghĩ tới Lâm An lại đáng sợ đến như thế?"

Chiến thắng Tiểu Tước Nữ,đạt được sự công nhận của năm vị Thần thú, cũng đã đủ để khiến nó khâm phục không thôi rồi.

Thế mà giờ, Lâm An lại đạt đến cả cảnh giới đạo tâm không một chút tạp niệm, Hắc Đằng Cách quả thực không biết nên dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với người đàn ông thần kỳ kia nữa.

Hòa hoãn một lát, Hắc Đằng Cách mới lấy lại được tinh thần từ bên trong sự kích động, nhìn về phía màn sương mù trắng xóa, tò mò hỏi: "Lâm An đã thắng anh, vậy hắn đâu?"

"Thắng bại đã phân, hẳn là hắn đang trên đường quay về, chúng ta chờ một chút." Bạch Hành Ca thản nhiên nói.

Cứ như vậy, Bạch Hành Ca và Hắc Đằng Cách đều đưa mắt nhìn về phía màn sương mù trắng xóa.

Một khắc đồng hồ trôi qua.

Xung quanh yên tĩnh đến dọa người.

An Lâm đi ra khỏi hồ Vấn Tâm, xuyên qua làn sương mù trắng mông lung mờ mịt, nhìn thấy một thân ảnh.

Thế giới mà cô gái đó hát, là thế giới tốt đẹp trong tưởng tượng của cô.

Giai điệu cực kỳ rung động lòng người, giọng hát trầm bổng êm tai, tựa như biển mây cuồn cuộn, sóng triều dâng trào, dãy núi xinh đẹp, hoa cỏ chim chóc, ánh sáng và bụi trần cùng vui múa.

Nghe không hiểu lời hát là gì, giống như một loại ngôn ngữ kỳ lạ, nhưng ngôn ngữ này lại không mảy may ảnh hưởng đến lời ca tuyệt diệu.

Một bài hát dễ nghe bắt đầu được truyền đến từ trong màn sương mù trắng xóa.

Cũng không biết đi được bao nhiêu lâu.

Lời còn chưa nói hết, Hắc Đằng Cách và Bạch Hành Ca đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, một luồng khí lạnh chạy thẳng lên não.

"Tiền bối, vì sao anh lại không nói cho Lâm An biết, phía trước cấm vào?!" Toàn thân Hắc Đằng Cách phát run.

"Tôi... tôi không nghĩ tới hắn có thể thắng tôi! Là một sinh linh bình thường, làm sao lại có bản lĩnh đi được đến bờ bên kia!" Bạch Hành Ca là một đại năng cảnh giới Phản Hư, giờ phút này cũng bắt đầu run lẩy bẩy theo.

"Yên tâm đi! Nhất định là chúng ta suy nghĩ nhiều thôi, Lâm An đang trên đường quay về đây!" Bạch Hành Ca mở miệng an ủi.

"Ừ, hẳn là hắn gặp phải chuyện đột xuất nào đó, ví dụ như dung nhập ý cảnh, cho nên mới chậm một chút thôi. Lâm An đạo hữu nhất định đang trên đường quay về!" Hàn Cương cũng mở miệng an ủi.

Bạch Hành Ca: "Chúng ta chờ thêm chút nữa."

Hắc Đằng Cách: "Ừm, chờ một chút vậy!"

Hai vị cường giả của tộc Chu Tước cùng nghển đầu trông mong, chờ Lâm An quay lại.

Ở chỗ sâu của hồ Vấn Tâm, An Lâm không ngừng đi về phía trước, một đường thẳng tiến, tốc độ vững vàng, vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc hồ Vấn Tâm là cái gì!

"Tiền bối, tôi có một suy đoán to gan, không phải Lâm An không muốn quay về... chắc không phải là hắn vẫn đang đi về phía trước đấy chứ..."

Bạch Hành Ca: "..."

"Có thể gặp phải tình huống gì được? Rơi xuống hồ chết đuối sao?" Khóe miệng Hắc Đằng Cách giật giật.

"Có lẽ là... gặp phải tình huống gì đó đặc biệt?" Bạch Hành Ca có chút khó khăn mở miệng.

Bạch Hành Ca: "..."

"Cái kia, tiền bối Bạch Hành Ca... trở về theo đường cũ, cần thời gian dài như vậy sao?" Hắc Đằng Cách không kìm được mở miệng phá vỡ sợ im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận