Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 944: Cuộc gặp mặt bất ngờ không kịp chuẩn bị

Tiếng ca hệt như âm thanh của tự nhiên bỗng nhiên ngừng lại.

An Lâm vừa mới xuyên qua màn sương mù màu trắng liền nhìn thấy một cô gái đang tắm rửa trong chiếc hồ nhỏ với làn nước trong xanh.

Hai người đồng thời run chân đứng hình, cùng nhìn vào nhau, thế giới lặng im như tờ.

Chỉ có những tiếng tí tách mỗi khi giọt nước rơi xuống mặt hồ.

Cô gái với đôi ngươi trong veo có thần, khuôn mặt trắng nõn hoàn mỹ chợt ửng hồng nhàn nhạt, đôi môi cực mỏng như cánh hồng mềm mại ướt át.

Giọt nước trong suốt chảy xuôi trong lọn tóc đen nhánh của cô gái, rơi xuống hai bờ vai mịn màng trắng nõn, dáng vẻ lanh lợi đáng yêu được mấy mảnh tơ lụa che lấp, như ẩn như hiện, cực độ mê người, bộ ngực sữa hơi phập phồng, dường như có thể nhìn thấy cả hai điểm đỏ thẫm...

An Lâm chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình có thể nhìn thấy cảnh tượng hương diễm lúc mỹ nhân tắm rửa này...

Nhưng mà, hắn lại không kịp thưởng thức.

An Lâm chỉ cảm thấy hai mắt mình như có sương mù bao phủ, đợi đến sau khi hắn khôi phục được tầm nhìn, thì thấy cô gái với khuôn mặt mỹ lệ trước mặt đã áo mũ chỉnh tề.

Cả người An Lâm cứng đờ, bày ra tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch. Không cẩn thận nhìn thấy cảnh một em gái tắm rửa, theo nội dung cốt truyện kế tiếp, hẳn là đến cảnh nam nữ vật nhau rồi!

"Tiểu Tước Nữ, quả nhiên là cô, làm sao cô sống lại được thế?" An Lâm chấn kinh.

"Cộp, cộp..." Cô bước từng bước về phía An Lâm.

"Tiểu Tước Nữ?!"

Cô gái hơi nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời, nhìn chăm chú chàng trai trước mặt, khẽ cười hỏi.

Bởi vì cảnh tượng trước mắt lại lại mang đến cho hắn một kiểu chấn động khác!

Nhưng mà, ngón tay ngọc nhỏ xinh lúc này lại dừng đúng trên chóp mũi An Lâm.

Hai người trăm miệng một lời, gọi ra tên của đối phương.

"An Lâm!"

Cô gái vẫn mặc bộ đồ màu hồng phối với giày cao gót, bộ đồ tơ lụa khẽ bay bay, tràn ngập sức sống thanh xuân.

"Anh đi xuyên qua hồ Vấn Tâm?" Thiếu nữ lộ vẻ ngạc nhiên.

Khuôn mặt tinh xảo của cô gái ửng đỏ, vung tay ngọc về phía An Lâm.

"Ha ha, không hiểu sao tôi lại là cảnh giới đạo tâm không một chút tạp niệm, vượt qua hồ Vấn Tâm cứ như đi trên đất bằng, không cần tốn nhiều sức!" An Lâm đắc ý nói.

"An Lâm, sao anh lại đến được đây?"

"Ầy..." An Lâm hơi sững người, đáp lời: "Từ hồ Vấn Tâm đi tới ấy mà."

"Vốn dĩ tôi đâu có chết, sống lại cái rắm ý!" Thiếu nữ hờn dỗi một tiếng: "Tôi chỉ hóa thành ánh sáng trốn đi thôi, chỉ bằng anh... hừ, muốn giết chết tôi á? Đừng có mà si tâm vọng tưởng nữa!"

"Cô vẫn chưa trả lời tôi đâu đấy, Tiểu Tước Nữ, sao cô sống lại được?" An Lâm vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của thiếu nữ, mềm mại trơn mềm, xúc cảm không tệ, rất thật.

"Anh không hiểu, tôi thật sự đã ôm suy nghĩ chiến đấu với anh đến chết, đó là vinh dự của tôi, vinh dự của chiến thần trên cây Thái Dương, hiểu chưa?" Giọng nói của Tiểu Tước Nữ trong trẻo, lên tiếng tranh luận.

Có thể nhìn ra được sự thán phục này của cô không phải nịnh nọt, mà thật sự cảm thấy kinh ngạc.

Cô đang muốn lên tiếng tranh luận vài câu, nhưng có vẻ như lại nghĩ đến chuyện gì đó, đành nhịn xuống, mấp máy cánh môi phấn nộn, nói khẽ: "Tóm lại... lúc đó lại đấu trường, cám ơn anh."

"Thật là lợi hại!" Thiếu nữ lại một lần nữa sợ hãi thán phục.

An Lâm trơn trắng mắt: "Cô rảnh lắm à?"

Tiểu Tước Nữ chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, cười nói: "Nói cho anh một bí mật, thật ra tôi là hậu nhân của tộc Chu Tước, chính là cái kiểu rất rất lợi hại kia ấy. Ừm, nơi đây là ổ nhỏ của tôi, không một ai biết tôi đã vung trộm biến hóa chạy tới đấu trường chơi đâu! Ngoại trừ anh!"

"Đừng khách sáo, đây cũng là chuyện tôi nên làm thôi." An Lâm rát có phong độ thân sĩ mà khoát tay áo, lại hỏi tiếp: "Lại nói tiếp, Tiểu Tước Nữ, tại sao cô lại ở nơi này vậy?"

An Lâm cảm thấy thoải mái, lôi đạo tâm ra để giả ngầu, đây là lần đầu tiên hắn làm, cảm giác cũng không tệ lắm.

"Ồ." An Lâm phụ họa.

Biết mình không chết được, cho nên vẫn luôn ôm suy nghĩ chiến đấu đến chết trong đầu, đúng là có bệnh.

Tiểu Tước Nữ nhìn thấy vẻ măt của An Lâm, hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh chàng.

Bàn tay heo gặm của An Lâm bị một bàn tay của thiếu nữ đẩy ra.

"Khó có khi gặp được một Hóa Thần Cảnh có thể phân cao thấp với tôi, chết đi thì thật đáng tiếc. Tôi đã nói rồi, nào có đứa ngốc tình nguyện chế đi mà không trốn, hóa ra cô chính là giả chết!" An Lâm cảm khái vạn phần.

Tiểu Tước Nữ nghe thấy vậy, hàng mĩ khẽ run, đôi mắt đẹp ngời sáng, cười hỏi: "Thật không nhìn ra nha, anh lại còn đau lòng vì tôi cơ đấy."

An Lâm cũng không tức giận, xác nhận xong thân phận của Tiểu Tước Nữ, hắn còn thấy vui vẻ: "Không nói sớm, hại tôi còn đau lòng vì cô luôn đấy."

Tiểu Tước Nữ gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng vậy! Tôi rất rảnh!"

Sau đó, có vẻ như cô nghĩ tới điều gì liền bẹp bẹp miệng nhỏ: "Đáng tiếc thật, Tiểu Tước Nữ đã chết rồi, lần tiếp theo tham gia đấu trường, đành phải biến thành một bộ dạng khác thôi."

"Hít..." An Lâm hít sâu một hơi: "Cô còn muốn tiếp tục tham gia thi đấu nữa?"

"Ở lâu trong cây Thái Dương, buồn bực đến phát hoảng, đương nhiên phải làm chút chuyện rồi." Tiểu Tước Nữ cười, lúm đồng tiền xuất hiện, kích động nói: "Tôi nói cho anh biết nè, tôi dự định dùng 100 hình thái khác hoàn toàn nhau để dự thi, sau đó thu về 100 danh hiệu chiến thần của cây Thái Dương!"

"Sau đó, để 100 pho tượng khác biệt của tôi bày khắp toàn bộ điện Chiến Thần! Hì hì... Anh cảm thấy kế hoạch này thế nào?"

An Lâm hít vào một miệng lớn khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm: "Đúng là hành động khiến người hít thở không thông!"

Nghe xong lời An Lâm nói, khóe miệng Tiểu Tước Nữ khẽ mỉm cười, cứ như là nghe được lời khích lệ cực tốt nào đó.

Hai người chuyện trò như những người bạn cũ đã lâu không gặp mặt, vô cùng tự nhiên.

Đây có lẽ chính là kiểu duyên phận không đánh nhau thì không quen biết đi, trong lòng bọn họ đều công nhận đối phương, bắt đầu nói chuyện cũng rất có cảm giác anh hùng chung chí hướng.

"Cô nói muốn biến thành một bộ dạng khác để dự thi, vậy thì đâu mới thật sự là cô? Tiểu Tước Nữ đứng trước mặt tôi hiện giờ, sẽ không phải là giả chứ?"

Tiểu Tước Nữ chính là người bảo vệ cây Thái Dương?!

An Lâm ngẩng đầu, nhìn cô gái xinh xắn đáng yêu trước mặt, âm thầm nuốt nước miếng.

Chẳng lẽ...

Ở bên trong cây Thái Dương này, bí mật lớn nhất, e rằng chính là người bảo vệ cây Thái Dương rồi.

Có thể nói, thân phận của Tiểu Tước Nữ là một điều bí ẩn.

"Cô không thể rời khỏi cây Thái Dương để ra ngoài chơi? Trời đất bên ngoài rộng lớn như vậy, có rất nhiều thứ để chơi lắm!"

Nghe lời An Lâm nói, trên mặt Tiểu Tước Nữ liền thoáng hiện vẻ cô đơn.

Im lặng một lát, Tiểu Tước Nữ mới lên tiếng: "Bởi vì nguyên nhân nào đó, tôi không thể rời khỏi cây Thái Dương được..."

"Không thể rời khỏi cây Thái Dương..." An Lâm khẽ đọc thầm.

Đột nhiên, một ý nghĩ hệt như tia chớp lóe mạnh trong não hắn.

Nghe nói rằng người bảo vệ cây Thái Dương, bởi vì nguyên nhân nào đó mà không có cách nào rời khỏi cây Thái Dương được.

Mà Tiểu Tước Nữ cũng không có cách nào rời khỏi cây Thái Dương.

Người bảo vệ cây Thái Dương rất thần bí.

Tương tự, Tiểu Tước Nữ cũng vô cùng thần bí, đừng nói đến quần chúng ăn dưa của đấu trường, mà ngay cả trọng tài chính Chu Tước ở cảnh giới Phản Hư cũng không nhận ra được rằng cô nàng vốn có hai hình thể.

"Bởi vì ở cây Thái Dương chỏ có đấu trường chơi mới vui thôi á!"

"Được thôi..." An Lâm hơi mất mát một chút, lại tò mò nói: "Thế nhưng vì sao cô lại cứ mãi nhìn chòng chọc đấu trường thế?"

"Hả, không cho!"

"Vậy một hình dạng khác của cô là gì, cho tôi xem một chút thôi?"

"Không phải đâu, đây quả thực là tôi! Là một trong hai hình dạng vốn có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận