Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 946: Sự giúp đỡ lẫn nhau giữa bạn bè

Tại sao lại muốn hôn cô ấy hả?

Chuyện này căn bản không có cách nào giải thích được!

Nếu thực sự giải thích rõ, vậy thì chẳng phải toàn bộ kế hoạch của hắn bị lộ ra hết rồi sao?

Cứ thế nói thẳng người tôi muốn hôn là người bảo vệ cây Thái Dương? E là sẽ bị Tiểu Tước Nữ đánh cho chết tươi luôn ý!

An Lâm nhìn Tiểu Tước Nữ bằng vẻ mặt đáng thương, cái kiểu đáng thương này thật sự không phải giả, hắn quả thật rất đáng thương mà, chính là kiểu có nỗi khổ mà không thể nói ra được ấy.

Tiểu Tước Nữ nhìn thấy vẻ mặt của An Lâm, hơi bĩu môi, hừ một tiếng, chuyển bàn chân đang đặt trên ngực An Lâm đi, hai chân khép lại, khuỵu một chân ngồi xuống bên cạnh An Lâm, có phần tức giận hỏi: "Có ẩn tình gì khó nói?"

Nghe xong câu này An Lâm cảm động đến mức nước mắt cũng sắp rớt xuống luôn: "Đúng vậy! Nếu như có thể nói ra tôi tuyệt đối sẽ không giấu diếm cô, quả thực tôi không có ý định đùa bỡn tình cảm của cô mà!"

"Nhưng mà anh đã hôn tôi rồi!" Tiểu Tước Nữ vẫn còn rất tức giận.

Tiểu Tước Nữ cười ha ha: "Anh nghĩ mà xem, nếu như anh bị heo hôn một cái, anh sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra sao?"

Mặt Tiểu Tước Nữ hơi đỏ lên, bĩu môi nói: "Đương nhiên, cũng không đến mức nghiêm trọng như lời tôi nói, nhưng mà đại khái cũng là có ý đó, cho nên, anh phải nói ra động cơ thật sự của việc hôn tôi."

Rặng mây hồng trên mặt Tiểu Tước Nữ cũng nhạt dần, đôi mắt to sáng ngời nhìn An Lâm: "Lưu manh An, tôi cảm thấy anh nên cho tôi một lời giải thích và bồi thường hợp lý, dù sao thì tinh thần của tôi cũng đã phải chịu tổn thương nặng nề."

Câu này sao cứ như đang đả thương người khác thế nhỉ?

Hai người cứ như vậy chìm vào im lặng.

An Lâm nghe được câu này cũng lập tức thấy khẩn trương, hắn luôn là người vô cùng thận trọng trên phương diện tình cảm nên đương nhiên sẽ không nói là mình yêu Tiểu Tước Nữ, nếu nói vậy thì liền thực sự trở thành một tên đồi bại đùa bỡn tình cảm của người khác rồi.

An Lâm: "..."

Đúng vậy, làm chuyện gì thì cũng đều có động cơ cả.

An Lâm lấy Huyết Hồn ngọc quan ra, vừa nằm quan tài, vừa đập lấy linh đan.

Tuy thỉnh thoảng cô em này cũng hay ngượng ngùng, nhưng trên phương diện tình cảm thì cô thật sự rất ngay thẳng, rất dũng cảm, rất mạnh mẽ...

An Lâm: "..."

"Tôi lựa chọn thẳng thắn! Nếu sau đó cô có tiếp tục đánh tôi, tiếp tục mắng tôi, thì tôi cũng đành chịu, nhưng cô phải bảo đảm, không thể nói chuyện này cho những sinh linh khác biết!"

An Lâm nhìn Tiểu Tước Nữ bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cô đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, còn chưa hết giận sao? Tinh thần bị tổn thương là cái quỷ gì chứ?"

Tiểu Tước Nữ không chút nghĩ ngợi gật đầu, đồng ý: "Được!"

"Cho... cho dù anh nói, anh yêu thích tôi, tình cảm này khó có thể kìm nén..." Thiếu nữ nói đến phần sau, giọng cũng dần dần nhỏ đi.

"Không phải..." Hắn lắc đầu, nhìn cô gái trước mặt đã có mấy phần mệt mỏi cô đơn, ánh mắt kiên định: "Được rồi, việc này là do tôi không đúng, tôi không nên gạt cô."

Tiểu Tước Nữ hơi thất thần, hàng mi khẽ rũ xuống, rung nhè nhẹ.

An Lâm thấy thế liền hít sâu một hơi, thẳng thắn nói: "Thật ra, tôi có một môn công pháp, cần phải hôn người bảo vệ của cây Thái Dương thì mới có thể tu luyện thành công. Nếu như mười ngày sau không có cách nào hôn được người bảo vệ cây Thái Dương thì tôi sẽ bị biến thành kẻ ngốc..."

An Lâm biết ngay là cô sẽ có loại phản ứng này, rất bình tĩnh gật gật đầu: "Đúng vậy, vì để không bị biến thành đồ ngốc, tôi nhất định phải làm như vậy."

Tiểu Tước Nữ không do dự mà giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, thề với đạo tâm của chính mình.

Thật ra hắn đang đánh cược, cược một chuyện nào đó.

"Cô thề đi." An Lâm vẫn không thấy yên tâm.

Đôi mắt của cô gái hơi lấp lóe, trong lúc lơ đãng khóe miệng cũng hơi cong lên, có vẻ như đang nghĩ đến chuyện gì đó thú vị.

"Đúng vậy, bạn bè không đánh thì không quen." An Lâm gật đầu đáp, đồng thời cũng tự bổ sung thêm trong lòng, mặc dù bây giờ hắn chỉ có thể đơn phương bị đánh...

"Bạn bè sao?" Vẻ mặt Tiểu Tước Nữ hơi thay đổi.

Có nói cho những người khác không quả thực cũng chẳng quan trọng, hiện giờ cô chỉ muốn biết chân tướng mà thôi.

Tiểu Tước Nữ: "..."

"Đây là việc làm điên cuồng nhất mà tôi từng nghe qua!" Thiếu nữ nhìn An Lâm, dường như sắc mặt cũng hòa hoãn hơn không ít: "Nhưng mà, nếu như anh đã bằng lòng nói chuyện này cho tôi biết, vậy thì cũng coi như rất thành khẩn rồi, ít nhất thì cũng không coi tôi như kẻ địch."

"Tôi không muốn lừa dối cô." An Lâm cười cười: "Giữa bạn bè với nhau, vẫn nên thẳng thắn thì tốt hơn."

"Vừa nãy tôi hôn cô, là bởi tôi nghĩ rằng cô chính là người bảo vệ cây Thái Dương. Thật xin lỗi, Tiểu Tước Nữ!" Hắn lại một lần nữa chân thành nói xin lỗi.

Tiểu Tước Nữ nhìn An Lâm như đang nhìn một kẻ điên.

Sau đó, có vẻ như cô nghĩ đến điều gì đó, biểu cảm khó có thể tin nhìn về phía An Lâm, thất thanh nói: "Anh muốn hôn người bảo vệ của cây Thái Dương á?!"

"Hóa ra là vậy... Nhận lầm người sao? Mặc dù câu trả lời của anh có hơi ly kỳ, nhưng lại cũng hợp lý."

Cô thu lại vẻ mặt đó, nhìn An Lâm chăm chú, chân thành nói: "Anh thực sự muốn hôn người bảo vệ cây Thái Dương?"

"Đây là chuyện không thể làm khác được." Mặt An Lâm có vẻ buồn thiu.

"Nếu đã vậy... tôi và anh cũng là bạn bè rồi, giữa bạn bè thì cũng nên giúp đỡ lẫn nhau. Tôi biết một lối đi bí mật, cũng ở khá gần đây thôi, có thể thông với tầng thứ chín, giúp anh nhìn thấy người vảo vệ cây Thái Dương!" Tiểu Tước Nữ tỏ ra thần bí, khẽ nói nhỏ.

An Lâm nghe thấy vậy liền vui mừng: "Thế thì thật tốt quá, Tiểu Tước Nữ, cô đúng là phúc tinh của tôi mà!"

"Đâu có, đâu có, chờ anh chữa khỏi vết thương thì chúng ta sẽ xuất phát." Tiểu Tước Nữ khẽ cười, đáp lời.

"Nhưng mà... tôi không thể lộ mặt, anh cũng đừng có khai tôi ra nha. Còn nữa, đến tầng thứ chín mà gặp phải bất kỳ khó khăn gì, anh phải tự mình ứng phó, tôi không thể nào giúp được anh rồi."

An Lâm liên tục gật đầu: "Tôi hiểu! Cô yên tâm đi!"

Nhẫn không gian của Tiểu Tước Nữ hơi lóe, một thứ quả mang theo ánh sáng màu trắng liền xuất hiện trong tay, cô ném nó cho An Lâm: "Ăn đi đã, bổ dương bổ huyết đấy."

"Cái này..." An Lâm cảm nhận khí tức của thứ quả này, rõ ràng là một loại tiên quả cấp bảy, có giá trị không hề nhỏ: "Hào phóng vậy sao?"

"Dù sao thì cũng đã đánh anh một trận thế kia, đây là quả Thái Dường của tầng thứ bảy, coi như tôi bồi thường." Tiểu Tước Nữ thoải mái nói.

Tiểu Tước Nữ nhìn thấy An Lâm biến mất khỏi tầm mắt của mình, cuối cùng cũng lôi một màn hình thủy tinh, giảo hoạt liếm đôi môi anh đào: "An lưu manh, không ngờ rằng tôi lại lắp thêm một màn hình thủy tinh đúng không? Trò vui sắp sửa bắt đàu rồi, quả thật sẽ khiến cho anh chờ mong đấy, he he he..."

Đôi cánh màu trắng bắt đầu chuyển động, An Lâm từ từ bay lên không trung.

Cô gái trước mặt này, có thể nói đã cho hắn sự giúp đỡ lớn nhất để hắn tránh khỏi nguy hiểm biến thành kẻ ngốc. Ơn này, hắn nhớ kỹ rồi!

"Tiểu Tước Nữ, thực sự rất cảm ơn cô!" An Lâm vô cùng cảm động.

"An lưu manh, có đôi cánh này che chở, anh sẽ không sợ bị nguyên tắc cấm bay của cây Thái Dương trừng phạt, nó có thể che chở anh bay đến tầng thứ chín, vậy thì, chúc anh may mắn!" Tiểu Tước Nữ vẫy tay tạm biệt.

"Tiểu Tước Nữ, người bạn như cô, tôi chắc chắn rồi."An Lâm nghiêm túc nói.

Không quá lâu, thương thể của An Lâm đã khôi phục hoàn toàn.

Tiểu Tước Nữ bước nhẹ nhàng đi trước dẫn đường, An Lâm theo phía sau.

Hai người xuyên qua cái hồ nhỏ mà lúc trước Tiểu Tước Nữ tắm rửa, đi ngược dòng một con suối nhỏ, vượt qua bảy cái cấm chế, cuối cùng nhìn thấy một cánh cửa lớn chuyển động gợn sóng.

Cho dù hiện giờ thần thức của An Lâm mạnh mẽ, nhưng cũng không có cách nào xuyên qua được cánh cửa lớn đó để thăm dò được tình hình bên trong.

Tiểu Tước Nữ kéo An Lâm đi xuyên qua cánh cửa lớn.

Sau một đợt trời đất quay cuồng không gian biến hóa, bọn họ đi đến một vùng đất có màu đen.

Rất nhiều chỗ đều có tiên khí đủ loại sắc màu vờn quanh, tựa như minh châu phát ra ánh sáng mỹ lệ trong đêm tối, còn có những nơi tỏa ra làn sóng năng lượng cực mạnh, có vẻ như là bí cảnh đặc biệt.

Bước chân của Tiểu Tước Nữ vẫn chưa ngừng, kéo An Lâm bước vào trên một vòng sáng màu trắng, sau đó cô cũng lắp cho nó thêm một đôi cánh màu trắng.

"Hì hì... Tôi còn không ít quả Thái Dương nữa cơ, chờ lúc nào tôi vui, sẽ cho anh thêm một hai quả." Tiểu Tước Nữ đắc ý nói.

"Ừm, ngon thật!" An Lâm không kìm được khen ngợi.

Lực thuần dương bên trong tiên ủa kia hóa thành dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, cực độ thoải mái, không chỉ giúp tăng thêm viêm lực của bản thân, mà vết thương trên người cũng đang khôi phục với tốc độ cực nhanh.

Hương vị của quả Thái Dương cũng tương tự như táo, chua chua ngọt ngọt.

An Lâm cũng đau lòng cho bản thân mình, thế là nằm trên quan tài bắt đầu ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận