Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 947: Cuộc gặp gỡ ngoài mong đợi

Bên bờ hồ Vấn Tâm.

Hai người Hắc Đằng Cách và Bạch Hành Ca đều ngẩn ra nhìn về phía làn sương mù trắng xóa.

Bọn họ cảm thấy, có vẻ như Lâm An đạo hữu đang đánh ngựa thật nhanh trên con đường quay về...

"Bạch Hành Ca tiền bối, đã qua thêm một canh giờ nữa rồi." Hắc Đằng Cách mặt không cảm xúc nói.

Bạch Hành Ca tự biết là hi vọng mong manh, khuôn mặt thể hiện đầy sự tuyệt vọng: "Tôi sai rồi, tôi không nên cùng hắn đến chỗ này so bì đạo tâm!"

"Tiền bối, anh nhận lỗi với tôi làm gì? Hẳn là anh nên đến chỗ vị kia nhận lỗi chứ..." Hắc Đằng Cách thở dài một hơi, "Chắc là Lâm An đạo hữu đã đi đến bên kia bờ hồ Vấn Tâm rồi, khả năng lớn là bị đánh chết rồi cũng nên. Chờ vị kia khởi binh vấn tội, chi bằng chủ động nhận lỗi trước, có lẽ sẽ bị phạt nhẹ hơn đấy."

Bạch Hành Ca nghe xong lời này, cảm thấy cũng có lý: "Đi! Chúng ta đi nhận tội."

Hắc Đằng Cách có chút tiếc nuối khi nhìn vào làn sương mờ trắng mênh mang, khẽ cất lời chào tạm biệt: "Lâm An đạo hữu, lên đường mạnh khoẻ."

Hắn tò mò nhìn lên phía trên, thấy một mảnh đất nhỏ đẹp kỳ lạ.

Nếu không phải dưới chân cảm nhận được xúc cảm chân thực đến vậy thì quả thật cứ như là đang đi dạo trên mây mù.

Tất cả đều phải đợi sau khi gặp mặt tìm hiểu rõ tình hình thì mới có thể định đoạt được.

An Lâm đáp xuống mảnh đất của tầng mây thứ chín, mảnh đất lớn này cũng được tạo thành từ sự đàn cài vào nhau của các cành cây, lá cây. Bởi vì cành lá trong suốt, cho nên hắn có thể nhìn thấy mây mù đang lơ lửng bên dưới.

Người bảo vệ Cây Mặt Trời chắc là còn chưa đạt đến cấp độ thần thú Hợp Đạo đâu, cho dù bị cưỡng hôn đi chăng nữa, chắc cũng không bị đánh chết đâu nhỉ...

Cái cây đó cũng màu trong suốt nhưng quả mọc ra từ nó thì lại có màu sắc cầu vồng mờ nhạt.

An Lâm có thêm một đôi cánh có thể bay lên trời, lúc này đang bay lên tầng mây thứ chín. Hắn đang suy nghĩ tìm từ, xem nên dùng lời như thế nào để có thể lừa được một nụ hôn?

Hắn hoang mang nhìn quanh bốn phía một lượt, nhưng lại chẳng phát hiện ra thứ gì đặc biệt.

Chẳng qua là nếu như có cách ổn thoả hơn thì chắc hắn cũng sẽ không cự tuyệt.

Phì! Không thể nói là lừa được, phải nói là làm như thế nào mới có thể giành được một nụ hôn mới đúng chứ.

Mảnh đất ấy đại khái chỉ có to bằng một phần mười tầng thứ bảy, cái thân cây thô to kia lúc lên đến chỗ này thì ngày càng thon nhỏ hơn, sau khi nó xuyên qua mảnh đất đó thì trông giống như một hình nón vậy, bất kể là cây khô, hay là lá cây, đều như biến thành trong suốt.

Điều khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc chính là, sau khi đi đến phạm vi nhỏ hơn mười trượng quanh cái cây ấy, dường như đám sương mù trắng quanh Cây Mặt Trời lại biến mất khỏi tầm mắt một cách dị thường, cứ như là chưa từng tồn tại vậy.

Chẳng mấy chốc, An Lâm đã xuyên qua đám mây mù dày đặc, ánh nắng hắt lên người hắn tạo nên một tầng ánh sáng màu vàng óng.

Hắn đứng trên đỉnh Cây Mặt Trời, nhìn thấy cả một khung cảnh rộng lớn.

Chính giữa trung tâm mảnh đất, bên cạnh thân cây, còn mọc lên một cái cây rất kỳ lạ.

"Lạ thật, người bảo vệ Cây Mặt Trời đâu nhỉ?" An Lâm có chút nghi hoặc, đi về phía cái cây kỳ lạ kia.

Bởi vì diện tích các mảnh đất càng lên cao càng giảm, cho lên nhìn từ phía của An Lâm thì nó đã trở thành khung cảnh lạ kỳ với những vòng tròn nhiều sắc màu bao quanh nhau, dưới ánh sáng của mặt trời, phát ra vẻ đẹp lộng lẫy làm lay động lòng người, giống như chiếc kẹo que cầu vồng khổng lồ không gì sánh được.

Bên ngoài khu đất hình tròn màu đen ấy, còn có cả một hình tròn màu trắng lớn hơn bọc ngoài nó, đó là phần đất thừa ra của tầng thứ bảy so với tầng thứ tám. Bên ngoài tầng thứ bảy, là vòng màu tím của tầng thứ sáu, sau đó là lam, đỏ, vàng, da cam, xanh lá...

Nếu như ở đây có giọng nói khác, vậy ắt hẳn chính là người bảo vệ Cây Mặt Trời rồi.

Hắn lại đưa mắt chuyển xuống dưới chân, hơi há hốc miệng.

Quả cầu lửa đó mang đến một sức nóng kinh khủng, thậm chí làm hình ảnh hư không xung quanh nó bị biến dạng theo, nếu như không để ý đến đôi mắt trắng trắng và cái miệng nhỏ xinh của nó, thì đây chính là một mặt trời nhỏ còn gì!

Mặt đất là một dải màu xanh lục trải dài vô hạn tiếp giáp với màu xanh trong veo của bầu trời ở tít phía xa, thậm chí còn có thể nhìn thấy những dãy núi hơi chập chùng ở xa xa, chỉ cần thị lực đủ tốt, nói không chừng còn có thể thu hết được toàn bộ quốc gia Nam Thiên Vũ vào trong mắt.

Sức nóng mạnh mẽ thuần túy đến cực điểm, không pha lẫn một chút tạp chất nào cả...

Một mặt trời rất lớn, cao bằng một nửa người!

Không đúng! Cho dù có cả mắt và miệng, thì nó cũng là một mặt trời.

Ánh mắt xuyên qua cả mảnh đất mờ ảo của tầng thứ chín, nhìn thấy được khu đất hình tròn màu đen.

Hắn ta để lộ ra tự nhận bản thân mình rất đẹp trai, nụ cười rất hoà đồng, nhẹ nhàng quay lại cười mỉm nói: "Xin chào, người bảo vệ cây Mặt... ôi trời!"

Nụ cười của An Lâm dần dần đông cứng, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong tâm như hàng vạn con thần thú phi nước đại vụt qua, nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ phán đoán.

Xuất hiện trước mặt hắn là quả cầu lửa màu vàng kim phát ra nhiệt lượng vô cùng lớn.

Mảnh đất của mỗi một tầng đều là một vòng tròn màu sắc tươi đẹp.

Toàn thân An Lâm run lên, trong lòng cảm thấy hưng phấn.

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy nơi này thật xinh đẹp." Một giọng nói nghe rất hay từ phía sau truyền đến.

"Thật là đẹp!" An Lâm bị hình ảnh đó làm cho chấn động.

Chỉ có ngọn lửa của mặt trời mới có được loại thuộc tính này!

An Lâm cảm thấy da đầu mình tê rần, em gái nó giọng nói dễ nghe kia thật sự chính là mặt trời trước mặt này sao? Âm thanh của mặt trời?

"Cô... cô là ai?" Hắn có chút ngập ngừng khi mở lời hỏi.

"Anh là ai?" Mặt trời cũng dùng giọng nói lanh lảnh hỏi lại.

An Lâm: "Cô nói trước cô là ai đi đã."

Mặt trời nhỏ: "Tại sao tôi lại phải nói trước?"

"Tôi đảm bảo, sau khi cô nói xong, tôi nhất định sẽ nói ra thân phận của mình." An Lâm nghiêm túc nói.

Mặt trời nhỏ nghe thấy vậy thì không phòng bị nữa, cầu lửa lại lăn một vòng, gật đầu nói: "Tôi là người bảo vệ Cây Mặt Trời, Y Lỵ."

An Lâm há hốc miệng, sợi dây phòng bị cuối cùng trong lòng cuối cùng cũng bị đứt phựt, hai mắt còn thấm đẫm nước mắt luôn.

Tuy trước đó đã có suy đoán này, nhưng sau khi khả năng này được xác nhận, thì nước mắt cũng không thể kìm lại được mà rơi xuống.

Người mà ông đây phải hôn, thế mà lại là một mặt trời nhỏ sao?!

Bởi vì nếu như hôn thật, hắn có thể sẽ mất mạng mất...

Lần đầu tiên An Lâm sinh ra sự sợ hãi đối với việc cưỡng hôn.

Hắn nhìn mặt trời nhỏ ở trước mặt, trong lòng có ngàn vạn con thảo nê mã chạy vụt qua.

An Lâm vừa mỉm cười vừa rút ngón tay đang hướng về phía mặt trời nhỏ lại, trong lúc lơ đãng mặt cũng hơi co rút, đường đường là thân thể của chiến thần thế mà lại không có cách nào để bảo vệ ngón tay, ngón tay trỏ của hắn đã bị cháy đen rồi..

"Phụt..." Tiểu Tước Nữ nhìn thấy cảnh này, thiếu chút nữa thì phun cả máu, hai mắt sáng rực mở to nhìn chằm chằm vào viên thạch anh, phẫn hận nói, "An lưu manh... Mặt mũi của anh vứt đâu rồi?"

Tầng thứ chín chỉ có Thần thú mới đủ tư cách tiến vào, cho nên An Lâm mới thuận miệng chém gió.

Y Lỵ có chút kinh ngạc: "Cây Mặt Trời của chúng tôi lại có thêm tiên thú Hợp Đạo nữa sao? Đây đúng là việc cực kỳ đáng để vui mừng! Sao mà tôi lại chưa nghe qua tin tức ấy vậy?"

An Lâm mặt không đỏ nhịp tim không đổi giải thích: "Gần đây tôi mới hợp đạo thành công, vẫn chưa nhận được tuyên dương về chuyện này."

"Ồ..." Y Lỵ nửa tin nửa không gật đầu nói.

Thân thể cầu lửa tròn vo của nó đi vòng quanh Lâm An, một là để nhìn kĩ hơn, hơi nhiệt phát ra làm khoảng hư không xung quanh nhiễu động. Nếu như là là một đại năng Phản Hư cảnh bình thường đứng ở đây, nói không chừng đã bị trực tiếp tan chảy rồi, dù là da An Lâm rất dày, nhưng cũng cảm thấy nóng nực đến khó nhịn.

"Vậy anh lên đây bằng cách nào, cho dù là Thần thú của Cây Mặt Trời, thì cũng phải thông qua Cây Thần để gửi lời thỉnh cầu đến tôi mới đúng chứ." Y Lỵ vẫn còn chút nghi hoặc.

An Lâm nhẹ nhàng cười một cái, đi về mặt trời nhỏ màu vàng óng, giơ tay ra chỉ vào mặt của mặt trời nhỏ: "Tôi có thêm một đôi cánh nữa, cứ hướng thẳng lên trời mà bay thôi, đi theo ánh sáng trong lòng, thì gặp được cô... nói một cách khác, đây chính là duyên phận đấy!"

Y Lỵ nghe xong, thân thể mềm mại khẽ run, sắc vàng kim của quả cầu lửa cũng đẹp hơn vài phần.

An Lâm lấy lại tinh thần từ bên bờ sụp đổ, hít sâu một hơi nói: "Xin chào thần bảo vệ, tôi là Thần thú Đại Tước Nam mới lên cấp của của Cây Mặt Trời, vì muốn ngắm nhìn tận mắt phong thái của ngài cho nên mới mạo muội đến chốn này."

"Bây giờ đến lượt anh nói rồi, anh là ai" Y Lỵ tò mò hỏi.

Tiểu Tước Nữ nhìn thấy tất cả hình ảnh được truyền đến từ bên kia, nhìn thấy vẻ vỡ mộng sụp đổ của An Lâm, liền cười đến nỗi không thể đứng thẳng được.

"Ha ha ha ha..." Trên mảnh đất màu đen, tiếng cười giòn tan như tiếng chuông vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận