Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 949: Nỗi sợ khi bị khống chế nổ tung

Cuối cùng Y Lỵ ý thức được mình đang làm gì, cứ tiếp tục ôm An Lâm theo kiểu công chúa như vậy, thì An Lâm sẽ bị nó ôm chết!

Nó sợ tới mức lập tức ném văng An Lâm ra ngoài.

"Bộp bộp!"

Thân thể cháy đen bị ném rơi xuống đất, không nhúc nhích.

"A! Đại Tước Nam, cậu không sao chứ?" Y Lỵ hoảng sợ trong lòng, bay về phía An Lâm, lập tức sử dụng thuật pháp dò xét tình trạng cơ thể của An Lâm.

Xem xét xong còn cố ý nhảy về sau, cuối cùng nó thở phào nhẹ nhõm.

Gần như không chần chờ chút nào, Y Lỵ thi triển thuật trị liệu cho An Lâm.

"Đại Tước Nam thật là... Đột nhiên lại hôn tôi... Chuyện này quá đột ngột..."

Y Lỵ kêu lên một tiếng, tiến lên ôm lấy An Lâm rơi xuống...

Cô yên lặng che hai mắt, cái bộ dáng thê thảm kia, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng!

Y Lỵ lại bùng nổ, thân thể cháy đen của An Lâm lại bị nổ văng lên cao.

Trên vùng đất màu đen, khóe miệng Tiểu Tước Nữ run rẩy nhìn An Lâm không ngừng bị hành xác.

"Ai nha, mắc cỡ chết người ta!"

Nghĩ tới đây, con ngươi của Tiểu Tước Nữ chuyển động, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, nở nụ cười nhạt.

"Hắn nghĩ cái gì thế, hơn nữa còn hôn quả quyết như thế..."

"Anh cũng đừng hận tôi, sao tôi biết anh sẽ thật sự hôn mặt trời chứ..."

Ầm ầm!

Y Lỵ vừa nghĩ tới cảnh trước đó, cả mặt mũi đỏ bừng, tim đập rộn lên.

Nhiệt độ nóng bỏng, bắt đầu hòa tan vào thân thể An Lâm.

Giống như đã trôi qua rất lâu.

"A! Đại Tước Nam! Thật sự xin lỗi!"

An Lâm cảm thấy toàn thân vừa cay vừa đau, khó khăn mở hai mắt ra.

Tiểu Tước Nữ khẽ than một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn bộ dạng vô cùng thê thảm của An Lâm, lẩm bẩm: Nhưng mà dù có biết người bảo vệ Mặt trời là Mặt trời, hắn vẫn không chùn bước mà hôn xuống, việc này chứng minh lời hắn nói với mình lúc trước đều là thật, hắn không hề gạt mình."

Trong lúc mông lung.

An Lâm bị nổ đến mức cả người giống như tàn phế, ngoại trừ có thể nói chuyện một cách khó khăn ra, máu thịt xương cốt kinh mạch cũng bị quang nhiệt nổ tung đánh vào, làm cho chúng phân mảnh.

An Lâm nhìn thấy thân thể của Y Lỵ sáng lên, hai chân như nhũn ra, cầu khẩn mà nói: "Van cầu cô đó, van cầu cô đừng kích động nữa!"

"Đại Tước Nam... Tại, tại sao anh lại hôn tôi?" Y Lỵ càng nói thì giọng càng nhỏ, giống như đang vô cùng xấu hổ, nhìn An Lâm một chút, rồi lại ngượng ngùng đưa mắt nhìn sang nơi khác.

A, hóa ra là thân thể to lớn rực rỡ của Y Lỵ chiếm lấy tầm mắt của hắn, suýt chút nữa là sáng mù mắt hắn lần nữa.

Đương nhiên, mặt trời có sinh mệnh, còn là giống cái, chuyện này đúng là khác hẳn.

Đập vào mắt là một vùng ánh sáng vàng mênh mông, không nhìn thấy những thứ khác.

Bởi vì bây giờ hắn còn chưa nghĩ ra cái cớ hay nào...

Đối với cái đề tài tại sao phải hôn của Mặt trời giống cái này, An Lâm cũng không muốn trả lời.

Chẳng qua An Lâm cũng không ngại chút khác biệt đó.

"A! Đại Tước Nam, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!" Y Lỵ nhìn thấy An Lâm mở hai mắt ra thì cười vui vẻ, thân thể không khỏi rực rỡ thêm mấy phần.

An Lâm cũng không ngại bị Y Lỵ nhìn hết.

Giống như bạn đang chạy dưới ánh tà dương vậy, còn chạy trần truồng, bị mặt trời trên bầu trời nhìn hết thì có cảm giác gì ư?

Nói đùa gì vậy! Chuyện này cũng giống như lúc đang tắm rửa, bị vòi hoa sen tắm rửa nhìn thấy hết vậy, thực sự cảm thấy rất ngượng.

Y Lỵ: "..."

Hắn đã có ám ảnh rất sâu với việc cưỡng hôn này.

Đúng vậy, cái giá hôn Y Lỵ lần này, còn thê thảm hơn nhiều so với cái giá hôn Tiểu Tước Nữ.

Y Lỵ đang không ngừng thi triển thuật trị liệu cho hắn, nhưng dựa theo tốc độ khôi phục này mà xem, chỉ sợ nửa tháng cũng không trị hết.

Nhìn thấy An Lâm tỏ vẻ trầm mặc, khuôn mặt của Y Lỵ trở nên càng thêm đỏ bừng.

An Lâm thấy cảnh này, cả người run rẩy, có chút sợ hãi.

Hắn nhớ sự sợ hãi khi bị Y Lỵ khống chế tự phát nổ, có phải Mặt trời nhỏ này đang suy tưởng đến chuyện ghê gớm gì hay không?

"Chuyện này... Trước tiên cô bình tĩnh chút, đừntg suy nghĩ nhiều!" An Lâm bị dọa đến mức lập tức mở miệng nói.

Y Lỵ khẽ gật đầu, ngọn lửa ngưng tụ thành đôi tay, đưa Cửu Viêm Chân Dương cho An Lâm lần nữa: "Ừm... Cho anh cái này!"

An Lâm nhìn thấy quả này thì đau cả đầu: "Không được, tôi không thể nhận quả tiên này, chẳng phải đã nói rồi sao? Dùng nụ hôn của cô để đổi là được rồi!"

Hắn vốn chính là nổi lên thú tính, đến nơi này là để hôn Mặt trời nhỏ một chút mà thôi, da mặt của hắn không dày đến mức nhận lấy hai quả quý giá không công.

Y Lỵ không ngờ An Lâm sẽ từ chối ý tốt này lần nữa, nó kích động nói: "Tại sao anh lại hôn tôi? Vì sao anh tình nguyện bỏ ra cái giá lớn như thế, cũng phải làm chuyện đó với tôi?"

Nó rất kích động, không phải là bởi vì tức giận, mà là bởi vì một loại cảm xúc không tên nào đó.

Tiểu Tước Nữ đang quan sát lén lút, yên lặng che hai mắt lại.

An Lâm lăn trên mặt đất.

"Bộp bộp!"

Y Lỵ lấy lại tinh thần, sợ đến mức lập tức ném thân thể An Lâm ra xa.

Tiếp xúc gần gũi với mặt trời, đây là một trải nghiệm nghĩ lại mà kinh đến cỡ nào.

Cảm nhận được sự nóng rực đến mức như muốn hòa tan ngực của mình, An Lâm tuyệt vọng, rồi lại bị thiêu đốt tới mức hôn mê bất tỉnh.

Có lẽ, nên để Y Lỵ vui vẻ một chút?

An Lâm hơi động trong lòng, hắng giọng một cái, nói: "Bươm bướm truy tìm ánh sáng, thấy ngọn lửa xinh đẹp thì không chùn bước mà nhào về phía ngọn lửa. Tôi cũng thích ánh sáng, thấy cô phát ra ánh sáng xinh đẹp, cho nên tôimuốn dùng một nụ hôn, bày tỏ sự yêu quý của tôi đối với cô!"

Hắn nói bóng gió, nói rằng hắn thích ngọn lửa mà Y Lỵ tỏa ra, phân ra với bản thể sinh linh, câu nói này vừa khen Y Lỵ, cũng giải thích hợp lý cái hôn kia, hẳn là có thể lừa được...

Sau đó, An Lâm thấy thân thể Y Lỵ trước mặt càng ngày càng sáng...

"Bình tĩnh! Bình tĩnh đi!" An Lâm gần như rống lên.

Ầm ầm!

Tầng thứ chín chấn động lần nữa.

Ánh lửa nổ tung chiếu sáng cây mặt trời, một thân thể cháy đen bị nổ văng lên về phía bầu trời lần nữa.

"A! Thật sự xin lỗi, Đại Tước Nam!" Y Lỵ biết mình lại mất khống chế, mặt mũi tràn đầy sự áy náy mà ôm lấy An Lâm đang rơi xuống.

Người bảo vệ cây mặt trời, thật sự sự dịu dàng bất ngờ...

Nếu như Y Lỵ thừa dịp lúc hắn hôn mê, bởi vì tức giận mà đánh hắn tơi bời một lần nữa, nói không chừng hắn thật sự sẽ muốn đánh rắm trên cây mặt trời.

Nhưng mà nói thật, tuy Y Lỵ làm hắn bị thương, nhưng đó không phải là ý định ban đầu của Y Lỵ. Trái lại, sau khi hắn bị thương nặng, Y Lỵ còn liều mạng dốc sức trị liệu cho hắn, chuyện này khiến hắn cực kỳ cảm động.

Tinh thần của An Lâm lại dâng lên, đã nói là chờ thương thế của hắn khôi phục xong thì nói, sao lại đề cập tới chuyện này nữa, Y Lỵ này dễ kích động như thế ư?

Y Lỵ càng nói thì càng kích động, ngọn lửa trên người lại nóng rực mấy phần.

"Chưa bao giờ có bất kỳ sinh linh nào tình nguyện tiếp cận tôi như thế, bất kể là hoa chim côn trùng cá, hay là những kẻ mạnh mẽ như Thần Thú, thì cũng không tình nguyện tiếp xúc thân mật với tôi, bởi vì tôi quá nóng, nhưng mà anh lại..."

"Ầy... Cái kẻ An lưu manh này, sao lại thích tìm đường chết như thế? Còn tìm đường chết như vậy, lỡ như không cẩn thận mà chết mất thì làm sao bây giờ?"

Cô nhìn bộ dạng muốn chết của người đàn ông trên bức tranh thạch anh, chần chờ hồi lâu.

Cuối cùng cắn răng, vẫn ra một quyết định nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận