Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 951: Chương này cực kì đẹp đẽ

Con vẹt to lớn nghe vậy thì nụ cười trên mặt trở nên càng thêm rõ ràng, dịu dàng nói: "Là thế này, tôi được chủ nhân nhờ vả, giao cho anh cái nhẫn không gian này!"

An Lâm tiếp nhận nhẫn không gian, sau khi luyện hóa thì nhìn thử.

Trong cái nhẫn không gian thứ nhất, có ba trái cây màu trắng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Đó là quả tiên mặt trời của cây mặt trời tầng thứ bảy, quả Bạch Trú, quả tiên ngũ phẩm, có tác dụng đề cao độ tinh thuần của viêm lực trong cơ thể, tăng cường sinh mệnh lực, khôi phục khí huyết nhanh chóng.

"Ha ha, xem ra Bạch Hành Ca có lương tâm, biết phái người tới nơi này trả đồ đã cược."

An Lâm khẽ cười, bắt đầu nhìn về phía cái nhẫn không gian thứ hai.

Vừa nhìn thấy đồ vật bên trong, hắn lập tức ngây ngẩn cả người.

Trong nhẫn không gian chỉ có một món đồ, đó chính là một quả cầu vồng lộng lẫy nửa trong suốt, là quả mặt trời của cây mặt trời tầng chín, quả Cửu Viêm Chân Dương!

Hắn khẽ thở dài một hơi, cất nhẫn không gian trong tay vào nhẫn không gian của mình, đi thẳng về phía trước lần nữa.

Đàn ông thì nên lấy sự nghiệp làm trọng. Có thực lực có tiền thì lời nói mới có trọng lượng, hướng tới cuộc sống hài hòa đầm ấm.

An Lâm đột nhiên có một loại cảm giác đi tới đỉnh cao cuộc sống, được Thái Dương ưu ái, khiến Thái Dương biến xanh, có thể nói chuyện này xưa nay chưa từng có...

Nhưng bây giờ, chuyện qua trọng nhất vẫn là việc trở về nỗ lực kiếm tiền.

Ký tên: Y Lỵ.

Xảy ra chuyện gì đây?

Đây chính là một quả tiên nhất phẩm đấy.

An Lâm đi đường cũ trở về, trên đường gặp không ít sinh linh tộc Chu Tước.

An Lâm: "..."

Phía trên còn có để lại một tờ giấy: Đại Tước Nam, tôi biết anh không phải Thần Thú Hợp Đạo vừa mới lên cấp, nhưng không sao, tôi vẫn quyết định đưa cho anh quả tiên này. Bởi vì dũng khí của anh, bởi vì nguyên nhân không nói nên lời của anh, tôi có thể tha thứ việc anh nói dối tôi! Hi vọng lần sau, tôi có thể nhìn thấy anh thật sự.

Có lẽ sẽ có một ngày, hắn có thể làm một vài chuyện cho họ, báo đáp phần ân tình này.

Chuyến đi tới nước Nam Thiên Vũ lần này, có thu hoạch rất lớn, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, mà còn thu hoạch được một chút tiền tài, mấy quả ngon, và truyền thừa nòng cốt của năm vị Thần Thú.

"Ầy... Khó nhất là hưởng thụ ân huệ của Thái Dương..."

Đã thu hoạch được công pháp Dương Thần, cũng đã nắm giữ được chiêu thức thuật Dung Hỏa biến hóa từ công pháp Dương Thần, có thể thông qua nó để sử dụng thuật pháp Hỏa Diễm thay đổi khôn lường.

Ngoài dự liệu của hắn là, những sinh linh của tộc Chu Tước đó, hình như không hề cao ngạo ngẩng đầu, trái lại hết sức tò mò, thậm chí là dùng một loại ánh mắt sùng kính để nhìn hắn.

Vẻ mặt của An Lâm khó hiểu, nhưng mà cũng lười hỏi, cũng không quay đầu lại mà giẫm lên Phao Phao, giáng xuống tầng thứ sáu.

"Chủ nhân không màng danh lợi như thế sao!" Tuyết Trảm Thiên chấn kinh rồi.

Tuyết Trảm Thiên hưng phấn mà nói: "Chủ nhân! Bây giờ anh đã nổi tiếng khắp nơi rồi! Sau khi rất nhiều người biết biểu hiện của anh trên chiến trường, thì rất tôn sùng anh, quỳ lạy sát đất! Thậm chí có người còn đề nghị đặt pho tượng của anh trên Chiến Thần Điện, nhưng mà đề nghị này bị bác bỏ rồi."

Tim đập thình thịch? Tim đập thình thịch cái em gái mày!

Vật này thì không vội vàng được, chỉ có thể chờ đợi cơ hội.

"Đúng rồi, hướng dẫn viên du lịch hàng đầu của chúng ta là lão Hoàng Ngưu đâu rồi?" An Lâm lại nói.

Bây giờ chỉ thiếu công pháp Âm Thần, và công pháp nguyên khí thần binh thuộc tính Kim là chưa lấy được.

"Một người đắc đạo thì gà chó cũng thăng thiên, nhìn mãi cũng quen." Tuyết Trảm Thiên ghé vào trong ngực An Lâm, một cái cánh nhỏ chỉ về bầu trời xa xăm: "Chủ nhân, khi nào thì chúng ta mới có thể giẫm vùng trời này dưới chân?"

An Lâm trợn trắng mắt: "Con trâu này thật biết nắm bắt cơ hội buôn bán."

"Bây giờ nó cực kỳ oai phong, làm người hướng dẫn du lịch hàng đầu tự mình dẫn Quyền Thần Lâm An dạo chơi cây mặt trời, gặp người nào nó cũng nói là đã từng dẫn đường cho Lâm An, danh tiếng tăng nhanh, loáng thoáng có dấu hiệu trở thành hướng dẫn viên du lịch cao cấp nhất trên cây Thái Dương, bây giờ đang bận tuyên truyền nghiệp vụ khắp nơi." Tuyết Trảm Thiên giải thích.

Đến tầng thứ sáu, An Lâm tìm khí thế liên lạc đặc biệt với thú sủng, sau đó tìm được Tuyết Trảm Thiên.

Nhìn mặt trời mà còn nghĩ đến việc xoạc à?

"Hôn rồi, vẻ đẹp của người bảo vệ cây mặt trời đủ để làm mù mắt cậu, đẹp như tiên nữ, nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp vô cùng... Dù sao sau này cậu sẽ có cơ hội nhìn thấy, nói không chừng còn có thể thân thiết." An Lâm ngoài cười nhưng trong không cười, thâm trầm mà mở miệng nói.

Tuyết Trảm Thiên nhìn thấy dáng vẻ này của An Lâm, lập tức bị dọa đến mức co rụt thân thể: "Cô gái tốt như vậy thì vẫn nên để lại cho chủ nhân hưởng thụ, tôi không có phúc để hưởng!"

An Lâm vô cùng lạnh nhạt với chuyện này: "Không quan trọng, cứ để cái tên Lâm An này trở thành truyền thuyết đi, những chiến tích và vinh quang này không có liên quan gì tới tôi."

Vừa nhắc tới việc này, cả người An Lâm run lên, bị đâm chọt chỗ đau.

"Chủ nhân, anh nhìn thấy người bảo vệ cây mặt trời không? Cô ấy xinh đẹp không? Tim có đập thình thịch hay không? Anh có hôn không?" Tuyết Trảm Thiên mở to hai con ngươi vừa sáng vừa tròn, tò mò hỏi.

Nó cảm thấy kiểu này không đúng, dựa theo phong cách trước đây của chủ nhân, lúc rời đi thì hẳn là nên để vạch trần chân tướng, thừa nhận thân phận, giả bộ ngầu một phen mới đúng.

"Chờ tới lúc vùng trời này nằm dưới chân tôi." An Lâm trả lời.

Một người một thú kết bạn mà đi, hấp dẫn vô số ánh mắt.

Hình tượng của An Lâm đã không phải là bí mật gì, trên đường đi, có rất nhiều tộc chim cao ngạo, dùng ánh mắt sùng kính nhìn vị nhân vật truyền thuyết trên đấu trường.

Bọn họ đi một đường từ tầng thứ sáu đến tầng thứ nhất, cuối cùng kết thúc hành trình cây mặt trời.

"Chủ nhân, bây giờ chúng ta đi về thẳng luôn sao?" Tuyết Trảm Thiên hỏi.

"Không vội, chúng ta qua chỗ biên giới khá hỗn loạn của nước Nam Thiên Vũ, dạo chơi một chút rồi tính." An Lâm mở miệng nói.

Nửa tháng sau, có một truyền thuyết lưu truyền ở nước Nam Thiên Vũ.

Có một lão đại ưa thích ngụy trang thành người mới, thực lực cực kì kinh khủng, chuyên môn săn bắn một số tộc chim thích cản đường ăn cướp. Cường giả tộc chim chết trên tay hắn đã có mấy trăm đầu, kết cục cực kỳ thảm thiết, trên căn bản kết quả là cái xác không hồn.

Chuyện này xảy ra, làm cho lòng chim hoảng sợ.

Rất nhiều cường giả tộc chim cướp bóc đều nghe hơi chạy, không còn dám đi ra ngoài làm bậy, sợ kẻ kế tiếp bị giết ngược là chính mình.

Tình hình trị an rối loạn của nước Nam Thiên Vũ lại bởi vì lão đại kỳ lạ này mà cải thiện rất lớn, rất nhiều tộc chim đều cảm kích vị cường giả bí ẩn này trong lòng.

An Lâm và Tuyết Trảm Thiên trải qua hơn nửa tháng giết ngược cướp đồ, chuyện làm ăn dần dần phai nhạt đi, cuối cùng sau khi để lại truyền thuyết của bọn họ ở nước Nam Thiên Vũ, họ quyến luyến rời đi.

Lần nghiệp vụ này, bọn họ thu được hơn ngàn vạn linh thạch, ngoài ra còn có rất nhiều linh quả, linh khí, nguyên liệu đủ màu sắc hình dáng và thi thể cường giả tộc chim thích hợp cho việc luyện khí luyện đan.

Nói cách khác, bọn họ giàu to rồi!

"Cuối cùng có thể áo gấm về quê rồi!" Khuôn mặt An Lâm lộ ra ý cười hạnh phúc.

"Chủ nhân, nửa tháng này tôi toàn ăn linh quả, ăn tới mức muốn ói luôn! Tức nước vỡ bờ đó, tôi muốn ăn quả tiên!" Tuyết Trảm Thiên gặm một linh quả, mở miệng nói.

An Lâm nhìn Tuyết Trảm Thiên, trợn trắng mắt, tức giận nói: "Già mồm!"

Trong những ngày gần đây, hắn mất đi rất nhiều linh quả để cho Tuyết Trảm Thiên ăn, rốt cuộc khiến Tạo Thiên cảnh của Tuyết Trảm Thiên hoàn toàn được củng cố. Nếu đổi lại là những người khác, chắc chắn sẽ không nỡ cho thú sủng linh quả mạnh như vậy, nhưng mà An đại gia lại không để ý.

"Tiểu Lan, anh trở về đây."

An Lâm nhìn về phía Thiên Đình, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận