Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 983: Bây giờ có thể nói chuyện rồi

Ngao Tình Ngọc ra tay.

Hơn nữa vừa ra tay, cũng là chiêu mạnh nhất.

Nhìn đường kiếm chém cướp hết màu sắc của trời đất này, An Lâm không có chút nghi ngờ, Ngao Tình Ngọc cũng muốn giết hắn.

Những nơi mũi kiếm đi qua, vạn vật đều bị chém đứt, ngay cả hư không cũng bị chém thành hai nửa, tạo thành những chỗ lộn xộn.

Trong lĩnh vực kiếm ý Thần Đạo của Ngao Tình Ngọc, kiếm của hắn là vũ khí sắc bén nhất có thể chém đứt vạn vật trong thế gian.

An Lâm cảm nhận đường kiếm chém sắc bén vô cùng này, không thể trốn chỗ nào cả, bởi vì vùng trời đất này đã trở thành lò sát sinh của người kia.

Nếu như đón đỡ, dù hắn có thân thể Chiến Thần, cũng sẽ bị chém thành hai nửa!

Thật sự là lợi hại, đây coi như là đòn tấn công đáng sợ nhất mà hắn đón nhận trực diện.

Đây chính là lý do vì sao An Lâm giả ngầu, khích hắn nhất định phải dùng chiêu mạnh nhất.

Lưỡi kiếm đủ để chặt đứt vạn vật thế gian, rơi vào trước mặt An Lâm, ánh kiếm sáng chói rực rỡ, thành màu sắc duy nhất trong trời đất.

Hắn yên lặng móc ra một chiếc gương từ trong nhẫn không gian, Chu Tước Cảnh!

An Lâm cực kỳ hài lòng với chiêu này của Ngao Tình Ngọc.

An Lâm cảm thấy mình cũng không có cách nào ngăn lại bằng sức mạnh.

Đường kiếm chém đủ để chém đứt vạn vật trong trời đất, trong chớp mắt, rơi xuống người Ngao Tình Ngọc!

Ngao Mông bật cười ha hả vào giờ khắc này, hai mắt chuyển sang hướng An Lâm, đang mong đợi cảnh một khắc sau An Lâm sẽ bị chém thành hai nửa.

Đó là sức mạnh cực kỳ tinh khiết cực kỳ sắc bén, vào thời khắc ấy, dù cho ánh kiếm chưa từng tiếp xúc thân thể của An Lâm, nhưng hắn cũng cảm giác như thân thể của mình bị chém ra...

Nhưng mà... Hắn cũng không có ý định đón đỡ.

Tất cả cường giả Long tộc cũng cực kỳ kích động nhìn cảnh tượng trước mắt. Bọn họ biết, một đòn dùng hết sức của ngũ thái tử Ngao Tình Ngọc của Long Vương, không có bất cứ người nào ở đây có thể ngăn lại!

Càng trâu bò càng tốt, như thế này mới có thể giải quyết chiến cuộc một cách dứt khoát!

Như vậy đương nhiên cũng bao gồm cả chính hắn.

Đúng vậy, không sợ Ngao Tình Ngọc trâu bò, chỉ sợ hắn không trâu bò.

Hắn trừng lớn hai mắt, khắp khuôn mặt là vẻ khó có thể tin nổi.

Sau đó, kiếm chém lên Chu Tước Cảnh, đột nhiên thay đổi phương hướng.

Khả năng công kích của Ngao Tình Ngọc có thể chém hết tất cả,

"Sao lại thế được, tại sao có thể như vậy..."

Thẳng đến khi bên hông của Ngao Tình Ngọc, đột nhiên xuất hiện vết máu, chậm rãi lan rộng toàn bộ áo trắng...

"Tôi không phục, chiêu này không tính, lần nữa!"

Cả vùng trời đất tĩnh mịch, cây kim rơi cũng nghe được tiếng.

"Ngũ đệ!" Ngao Minh Ngọc hô to một tiếng, liều lĩnh chạy về phía người nam tử.

Kiếm khí kinh khủng dần dần biến mất.

Ngao Minh Ngọc tiến tới bên người Ngao Tình Ngọc, đón lấy thân thể bị tách rời thành hai nửa, lấy tiên đan đút vào trong miệng của hắn, đồng thời sử dụng thuật pháp trị liệu.

Thân thể của Ngao Tình Ngọc rơi xuống đất, ánh mắt mê mang, răng phát run, giống như còn chưa thể chấp nhận sự thật hắn thua An Lâm.

"Con ta!!" Ngao Mông trợn tròn mắt, bi thương mà rống giận.

Thậm chí có người day day hai mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm rồi.

Ngao Tình Ngọc nghiến răng nghiến lợi, giơ trường kiếm trong tay lên, đang muốn ra kiếm với An Lâm lần nữa.

Đột nhiên, sắc mặt hắn thay đổi, phần eo bắt đầu bắn ra máu tươi, nửa người trên chậm rãi trượt xuống, tách rời nửa người dưới, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.

Đúng vậy, thân thể của hắn đã sớm bị ánh kiếm của mình chém thành hai nửa.

Bất kể là cường giả Long tộc, hay là người Tứ Cửu tiên tông, cũng trừng lớn hai mắt nhìn cảnh trước mặt, trong lòng vô cùng rung động.

Nhưng trực tiếp bắn ngược chiêu thức của hắn, chuyện này đờ mờ...

Có thể ngăn lại đường kiếm của hắn thì hắn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Khóe miệng của Ngao Tình Ngọc chảy ra máu tươi, mang vẻ mặt mờ mịt nhìn An Lâm, thì thào mở miệng.

May mắn mà có sinh mệnh lực biến thái của đại năng Phản Hư hậu kỳ, tuy Ngao Tình Ngọc đánh mất năng lực chiến đấu, nhưng cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng.

Đương nhiên, có thật sự là bảo vệ được tính mạng hay không thì vẫn phải xem Tứ Cửu tiên tông có nguyện ý tha cho hắn không.

Cường giả Long Đình còn lại, thấy cảnh này, hoàn toàn không có chiến ý, có người thậm chí không khỏi phát run.

"Bại rồi, cường giả mạnh nhất Long Đình của chúng ta, vậy mà bại bởi An Lâm..."

"Hơn nữa còn là bị chiêu thức của mình đánh bại, không có chút đường sống để phản kháng, chuyện này quá kinh khủng, sao An Lâm lại mạnh như thế!"

"Không, tôi không tin, sao Long Đình chúng ta lại bị một nhân loại như vậy áp đảo chứ, không thể nào, tôi không tin..."

Có cường giả Long tộc không muốn chấp nhận sự thật này, thậm chí sa vào ranh giới chuẩn bị sụp đổ.

Một nơi khác, đệ tử và nhóm Các chủ Tứ Cửu tiên tông, cũng không nhịn được mà hoan hô.

Tuyết Trảm Thiên bắt đầu dùng bài chơi ngôn ngữ để ca ngợi, Đề Na khẽ thở phào nhẹ nhõm, hai tay lấp lóe ánh sáng vàng chậm rãi biến mất, trên mặt xuất hiện nụ cười tươi đẹp.

Bọn họ dùng ánh mắt vô cùng nóng rực nhìn bóng người bên trên đầu rồng, ánh nắng rơi lên người An Lâm, tựa như cả người được dát một tầng ánh sáng thần thánh.

Các đệ tử Tứ Cửu tiên tông nghe được lời Ngao Mông nói chịu thua thì đều kích động đến mức có chút run rẩy.

Đánh tới khi hắn tâm phục khẩu phục, đánh tới khi hắn bằng lòng nghe ngươi nói lý.

Quả nhiên, muốn khiến người khác nghe ngươi nói lý thì chỉ cần đánh một trận là tốt rồi!

Cuối cùng trên mặt An Lâm xuất hiện nụ cười hài lòng.

Thân thể của Ngao Mông run lên, tức giận đến mức thân thể cũng phát run, nhưng giọng điệu lại thay đổi: "Tốt lắm, lần này, Ngao Mông ta nhận thua! Ngươi muốn nói lý lẽ, như vậy thì ta nói với ngươi!"

Cuộc chiến đấu này, hắn thật sự thất bại, thất bại hoàn toàn!

Điều động hai đại năng Phản Hư hậu kỳ đỉnh phong, nhưng vẫn thua!

Hắn tuyệt đối không nghĩ đến, Đông Hải Long Đình là thế lực lớn trên đại lục Thái Sơ, vậy mà lại bị một tông môn mới nổi lên đè ép.

Đúng vậy, đây vốn là một thế giới cá lớn nuốt cá bé.

Rõ ràng hắn đã dự định dùng thủ đoạn nhanh nhất để nghiền ép, nếu như không phục tùng, vậy giết là được.

Nhưng mà bây giờ, kẻ bị giẫm trên đầu chính là hắn...

Bị giẫm trên đầu theo đủ các nghĩa.

An Lâm đang giẫm trên đầu Ngao Mông, trên mặt mang nụ cười của người thắng lợi.

"Này, Ngao Mông, bị ta đánh tới ngu rồi hả, nói chuyện đi!"

Bất kể có không phục như thế nào, không cam ra sao.

Ngao Mông thở hổn hển kịch liệt, đại thủy cầu đè ép, khiến hắn chỉ có thể liều mạng ngăn cản, hoàn toàn không làm được những chuyện khác. Hắn lại nhìn con trai của mình bị chém thành hai nửa, trên mặt hiện vẻ xấu hổ giận dữ.

An Lâm rơi trên đỉnh đầu Ngao Mông, thân thể tựa lên sừng rồng, trên mặt có nụ cười không rõ hàm ý, mở miệng hỏi: "Đông Hải Long Đình Long Vương Ngao Mông, ngươi nói, xem bây giờ ta có tư cách nói chuyện một chút với ngươi hay không?"

Trên người hắn có rất nhiều vết thương, nhưng vẫn đứng vững không ngã, như là bóng dáng chiến thần.

Gần như tất cả mọi người, đều đưa mắt nhìn người đàn ông kia.

Tiêu Trạch còn xem đến mức rơi nước mắt, cậu biết An Lâm vì cứu cậu, nên đã trải qua cuộc chiến như thế nào, mạo hiểm lớn bao nhiêu.

Những đệ tử này là đệ tử ngoại môn, nhưng giờ khắc này, trong lòng bọn họ đều có cảm giác tự hào mãnh liệt, dùng thân đang ở Tứ Cửu tiên tông làm vinh quang.

Đối mặt với thế lực Long Đình lấy thế đè người, thực lực mạnh mẽ kinh khủng.

An Lâm đứng ra, liên tiếp đánh bại hai đại năng Phản Hư hậu kỳ.

Đây chính là Tông chủ của bọn họ.

Tông chủ chỉ dựa vào sức mạnh của một người, đã đè ép tới mức toàn bộ Long Đình không ngẩng đầu lên được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận