Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 985: Đầu hàng vì tương lai của Long Đình

Ngao Minh Ngọc đang muốn chửi ầm lên, thấy dáng vẻ này của An Lâm, liền há miệng, cuối cùng vẫn không có dũng khí mắng ra. Nếu như mắng thật, nói không chừng tên đại ma đầu An Lâm này sẽ thật sự chém hắn.

Nhị ca hắn đã chết, cha hắn không thể mất đi đứa con trai là hắn nữa!

An Lâm bộc phát ra kiếm thế cực kì khủng bố, bởi vì không chịu nổi kiếm uy này, mà không gian đã xuất hiện từng cái khe đen nhánh.

Ngao Mông nhìn An Lâm từng bước đi vào, ông bị đại thủy cầu trấn áp, căn bản là không có năng lực chống cự công kích của An Lâm.

Ba cao thủ của Long Đình, một tên bị thương nặng, một ten bị trấn áp, một tên thực lực yếu. Nếu như An Lâm thật sự muốn giết bọn họ, bọn họ tuyệt đối trốn không thoát!

An Lâm sẽ vì kiêng kỵ Long Đình mà lựa chọn khuất phục hoặc là nhượng bộ?

Trước kia, Ngao Mông cảm thấy An Lâm có thể sẽ làm như vậy.

Nhưng mà bây giờ... ông không dám nắm chắc, nếu như An Lâm là một kẻ điên thì sao?!

Bước chân của An Lâm thoáng khựng lại, sát khí từ từ tiêu tán.

Tất cả Long tộc đều mất hồn mất vía mà nhìn cảnh tượng trước mặt này, mãi vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Ngao Mông tuyệt đối sẽ không để cho tình huống như thế phát sinh.

Ý tứ trong lời nói này của Ngao Mông, rõ ràng chính là muốn rút lui rồi, hơn nữa còn là loại rút lui đầy khuất nhục.

Sau này An Lâm sẽ phải nhận lấy loại trừng phạt gì, có liên quan gì tới ông chứ!

"Xin Long Vương đại nhân nghĩ lại!"

Giết các cường giả Long Đình, có lẽ sẽ gây nên hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng nếu như An Lâm thật sự là một tên điên, thật sự muốn giết sạch bọn họ, mưu đồ thống khoái thì sao đây?

"Sao có thể như vậy chứ, mối thù của nhị thái tử cứ thế quên đi ư?"

Chết rồi thì chẳng còn gì nữa! Ông còn chưa phục hưng đại nghiệp Long Đình đâu, làm sao có thể cứ thế chết đi được?

Ông chỉ có một cái mạng mà thôi!

Sinh linh Long tộc nhìn Ngao Mông với vẻ mặt khiếp sợ.

Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.

Ông nhìn An Lâm giơ lên trường kiếm, lớn tiếng nói: "An Lâm đạo hữu, chuyện mỏ linh thạch này là Long Đình chúng tôi có điều sai lầm, nhưng nếu tôi chết, thì cũng là Tiêu Trạch làm quá rồi! Tất cả mọi người đều chỗ không đúng, không bằng cùng lùi một bước, trời cao biển rộng!"

Khoản nợ này, có thể từ từ tính toán với Tứ Cửu tiên tông sau khi trở về!

"Từ khi nào mà Long Đình của chúng ta lại bị người khác coi thường sỉ nhục như thế!"

Ngao Mông nghe vậy thì mặt mày thoáng co rút, nghĩ lại cái rắm ấy, nếu như bây giờ không nhượng bộ, toàn bộ đều sẽ chết ở chỗ này. Chẳng biết tại sao, ông lại cảm thấy chàng trai trước mặt này tuyệt đối làm được chuyện đó!

"Không đồng ý? Tôi đây cũng không muốn thả hổ về núi, không bằng ở chỗ này diệt cỏ tận gốc?" Vừa nói, An Lâm vừa yên lặng rút kiếm Thắng Tà ra...

Tất cả mọi người tại chỗ đều bối rối, lại còn muốn một vị đại năng như Long Vương lấy đạo tâm ra thề?

Chẳng qua hết thảy đều vì khôi phục Long Đình, ông nhịn!

Trong lúc mọi người cho là An Lâm sẽ đồng ý, thì An Lâm lại lắc đầu.

Hắn quật cường nhìn An Lâm, trong con mắt trắng đen rõ ràng hiện rõ vẻ cao ngạo và bất khuất: "Cậu giết tôi đi, cho dù Ngao Tình Ngọc tôi chết, bị rút gân bẻ cốt, cũng sẽ không cúi đầu với cậu!"

"Ý tôi đã quyết. Chuyện này là người của Long Đình chúng ta làm sai trước, không biết tôi như vậy xử lý, An Lâm tông chủ có hài lòng không?" Ngao Mông nhìn chàng thanh niên với khuôn mặt thanh tú trông như rất vô hại trước mắt, cố nặn ra nụ cười cất tiếng hỏi.

"Có đạo lý." An Lâm gật đầu, vô cùng đồng tình với những lời mà Ngao Tình Ngọc nói.

"Tốt nhất là cậu đừng có thả tôi đi, nếu không tôi nhất định sẽ lần nữa tìm được cậu, báo thù anh hai của tôi!" Ngao Tình Ngọc lạnh lùng mở miệng nói.

An Lâm có phần ngạc nhiên mà liếc mắt nhìn Ngao Tình Ngọc một cái, hiển nhiên là không ngờ tới hắn lại là một khối xương cứng.

"Ngao Mông Long Vương, hiện tại chuyện đã phát triển đến tình trạng này, không phải là điều mà tôi muốn thấy. Ông đã muốn mọi người lùi một bước, chuyện cũ bỏ qua, như vậy tôi hi vọng các ông cũng có thể lấy đạo tâm để thề, từ nay sau này không bao giơ chủ động làm khó người của Tứ Cửu tiên tông tôi nữa." An Lâm mở miệng lần nữa nói.

Ngao Mông lấy đạo tâm thề, từ nay về sau không hề làm khó Tứ Cửu tiên tông nữa.

Các sinh linh Long tộc nhìn thấy Long Vương cũng thề rồi, tâm lý không còn gánh nặng, cũng lao nhao cất tiếng thề.

Chẳng qua, người mạnh nhất của Long Đình - Ngao Tình Ngọc lại cúi đầu không nổi.

"Graoooo! An Lâm, cậu đừng được voi đòi tiên!" Ngao Mông nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ một tiếng gầm lập tức hóa thành cơn lốc thổi quét hơn mười dặm, có thể tưởng tượng ông đã tức giận đến cỡ nào.

Nhưng hôm nay... Ngao Mông cảm giác mình như gặp phải ác mộng!

Có bao giờ hắn phải chịu nỗi khuất nhục bực này, làm Long Đình Chí Tôn, từ trước đến giờ chỉ có ông phán quyết người khác, chứ chưa bao giờ phải nghe người khác phán quyết chính mình.

"Tôi đồng ý, tôi đồng ý!" Ngao Mông giận đến mức hàm răng cũng phát run lên.

Hắn yên lặng rút kiếm ra khỏi vỏ, đi về phía Ngao Tình Ngọc.

Ngao Tình Ngọc: "..."

"An Lâm, cậu nghĩ định làm gì với ngũ đệ của tôi? Nếu như cậu còn tiếp tục làm hại Long tộc chúng tôi, cậu sẽ không thể gánh nổi hậu quả được đâu!" Ngao Minh Ngọc thấy thế lập tức che ở trước người Ngao Tình Ngọc, lên tiếng nổi giận nói.

"Cút ngay!" Trong nháy mắt An Lâm vọt tới trước người Ngao Minh Ngọc, một cước đạp bay hắn.

Ngao Minh Ngọc kêu thảm một tiếng, thân thể nhanh chóng bay ngược về phía sau.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, thực lực của An Lâm lại có thể tăng trưởng khủng khiếp đến thế, tung ra vẻn vẹn một chiêu lập tức dễ dàng đánh bay hắn.

Kiếm Thắng Tà đen nhánh lạnh lẽo như băng, ở một giây sau lập tức gác ở trên cổ Ngao Tình Ngọc, chỉ cần An Lâm xuất hiện một cái ý niệm trong đầu, là có thể lập tức kết thúc sinh mệnh của Ngao Tình Ngọc.

"Cậu chỉ cần nói lại hai chữ 'giết tôi' một lần nữa thôi, tôi sẽ lập tức lập tức thỏa mãn nguyện vọng của cậu." An Lâm cầm kiếm Thắng Tà trong tay, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng mở miệng nói.

Bị đạp đến nơi xa, Ngao Minh Ngọc thấy thế thì sắc mặt lập tức biến đổi, gấp giọng nói: "Ngũ đệ! Tính mạng quan trọng nhất! Chúng ta tạm chịu thua một lần đi!"

Mọi người đều đầu hàng, vì sao tên Ngao Tình Ngọc này đầu hàng lại cảm động như thế chứ...

An Lâm còn có thể nói gì nữa chứ, hắn yên lặng thu lại trường kiếm, nhưng chung quy vẫn thấy quái quái chỗ nào đấy.

An Lâm: "..."

"An Lâm, tôi là như vậy là được rồi chứ?" Vẻ mặt hắn hiên ngang lẫm liệt, cứ như thể sắp hy sinh, mở miệng hỏi.

Hắn nhìn An Lâm, cằm khẽ hếch lên, cao ngạo giống như một con thiên nga, trong mắt tràn đầy bi thương tựa như trái tim đã chết lặng, giống như đang phải làm một chuyện còn khổ hơn cả cái chết.

Trước một mảnh ca ngợi và rơi lệ đầy cảm động, Ngao Tình Ngọc thề xong.

Những lời khuyên bảo và cầu khẩn vẫn tiếp tục vang lên.

An Lâm lười lãng phí thời gian, kiếm Thắng Tà bắt đầu chém lên cổ chàng trai trước mặt.

Giọng của Ngao Tình Ngọc đột nhiên vang lên: "Chẳng qua! Vì tương lai của Long Đình, tôi bằng lòng hy sinh tôn nghiêm quý giá nhất của tôi! Đúng, tôi bằng lòng giao ra hết thảy để đổi lấy tương lai của Long Đình!"

Đột nhiên mặt hắn tràn đầy nước mắt, cất tiếng thề.

Một đám sinh linh Long tộc đều là bị một màn này cảm động đến mức nước mắt cũng rớt xuống theo.

An Lâm: "???"

"Hu hu hu... Ngũ thái tử quá vĩ đại rồi."

"Ngài ấy chẳng bao giờ chịu khuất phục ai, lần này lại cam tâm tình nguyện sống sót vì Long Đình!"

"Sống còn khó khăn hơn cả chết. Ngũ thái tử là người kiêu ngạo như thế, lại tình nguyện làm ra chuyện này vì Long Đình! Tôi hết sức xấu hổ, ngài ấy thật không hổ là cường giả đại diện cho tương lai của Long Đình chúng ta!"

"Không... Ngao Tình Ngọc tôi cả đời không bao giờ cúi đầu... " Ngao Tình Ngọc hết sức kiên quyết nói.

"Ngũ thái tử, ngài mau lùi một bước đi, vì tương lai của Long Đình chúng ta."

"Đại trượng phu co được dãn được, chuyện này không mất thể diện."

"Ngũ thái tử, Long Đình chúng ta không thể không có ngài!"

Các sinh linh Long tộc cũng gấp gáp lên tiếng khuyên bảo:

Ngao Mông cũng là lòng như lửa đốt: "Con ta, tuyệt đối không được! Con là tương lai của Long Đình chúng ta, gánh vác trách nhiệm khôi phục Long Đình, tuyệt đối không được đánh mất sinh mệnh ở chỗ này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận